Tiểu Nguyệt Nha
Chương 6: Học sinh được tài trợ
Ánh đèn trên đầu cầu thang tối mờ.
Vì học sinh đã về gần hết, nên âm thanh bên tai Nhạc Nha vô cùng rõ ràng, mà ngay cả hơi thở ấm áp của đối phương cô cũng có thể cảm nhận được.
Cô nhích qua bên cạnh một chút, tạo khoảng cách với anh.
Trần Dạng hứng thú nhìn cô, cảm thấy hành động này của cô như đang vụng trộm làm điều xấu, sau đó bị phát hiện thì y như một đứa nhỏ chột dạ.
Anh nhìn sang lỗ tai tinh xảo đáng yêu của cô, máy trợ thính cũng không bị che giấu, thậm chí còn giật giật vài cái.
Thật là đáng yêu.
Nhạc Nha cố lấy dũng khí phủ nhận: “Nhìn cái gì? Tôi không nhìn gì hết.”
Trần Dạng “ừ” một tiếng: “Cậu không nhìn gì hết.”
Nghe xong cũng biết là anh cố ý trêu chọc, Nhạc Nha nắm chặt áo mình, “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Cô xoay người chuẩn bị đi.
Trần Dạng kéo quai balo của cô, mấy túi xách bình thường nhất của cô cũng là hàng hiệu, đưa vào tay cô lại không giống chút nào.
Đôi mắt anh lóe sáng, “Đừng vội.”
Nhạc Nha không kịp chuẩn bị khẽ lảo đảo, được một đôi tay đỡ lấy bả vai, xúc cảm xuyên thấu qua lớp đồng phục mỏng truyền vào trong người.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc gần đến vậy với một nam sinh xa lạ.
Nhạc Nha kéo quai balo của mình, năn nỉ anh: “Tôi thật sự không thấy gì hết… Tôi phải về nhà rồi.”
Trần Dạng nhìn đôi môi phơn phớt hồng nhuận của cô, ẩn giấu dưới ánh đèn cùng bóng mờ lại cực kỳ mê người, đầy đặn xinh đẹp, vì nói chuyện mà khép khép mở mở, khiến anh muốn cắn một cái.
Yết hầu giật giật, anh dời ánh mắt.
Nhạc Nha đợi cả buổi mới nghe thấy đối phương lãnh đạm nói một câu “đi đi”, cô lập tức nhẹ nhàng thở hắt ra.
Cô cảm thấy người này có chút không dễ trêu lắm.
Đang lúc Nhạc Nha chuẩn bị rời đi, Trần Dạng quay lại nhìn cô, nói: “Tôi đưa cậu về.”
Nhạc Nha giật mình, cự tuyệt: “Không muốn.”
Trần Dạng căn bản không thèm nghe cô nói, “Cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi.”
Nhạc Nha muốn nói lại không biết nói gì cho phải, cô cảm thấy người này căn bản sẽ không nghe mình, đáng lẽ tối nay cô không nên đến đây.
Không gặp được Trần Dạng, lại gặp tên thần kinh.
Về chuyện mời anh ăn cơm đã bị cô bỏ lại sau đầu, khi nào mới nhớ tới nó là cả một vấn đề sau này.
Hai người một trước một sau ra sân trường.
Trần Dạng đi phía trước, từ trong phòng học cầm lấy áo khoác đồng phục khoác trên bả vai, thoạt nhìn qua là dáng vẻ nhã nhặn, thu hút mọi ánh mắt của người qua đường.
Nhạc Nha không hiểu sao anh lớn lên dễ thương như vậy, mà tính cách thì kỳ quái đến thế, lúc thì vui vẻ lúc thì âm u.
Bây giờ Nhạc Nha cũng không dám hỏi tên anh là gì.
Hôm nay cũng một đường bình an vô sự tới cổng khu cư xá, chú bảo vệ cổng thấy cô còn tưởng cô lại bị theo dõi.
Không đợi Nhạc Nha đi vào, anh đã ngăn cô lại.
Trần Dạng đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày hỏi: “Cậu cứ vậy xóa tôi à?”
Tim Nhạc Nha nhảy lên, không biết nên nói thế nào.
Cô đích thật đã xóa anh, bởi vì cô sợ xảy ra chuyện, dù sao cũng theo dõi cả một mạch đến nhà của cô, lỡ như anh là kẻ quấy rối thì sao.
Tuy cô chưa gặp chuyện như vậy, nhưng có nghe người ta nói qua, một số người sẽ gửi những hình ảnh khó coi qua Wechat.
Nhạc Nha đỏ mặt, lách qua người anh bước nhanh vào trong cư xá.
Trần Dạng xoay người, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn như con thỏ nhỏ, nhanh chân chạy trốn, trong chớp mắt chẳng còn thấy đâu nữa.
Anh vẫn dõi theo, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc, cuối cùng đều hóa thành vui vẻ.
Cô có chạy nhanh hơn nữa thì cũng chẳng thể làm khó anh.
*
Nhạc Nha một hơi chạy thật xa, lúc dừng lại, thấy nam sinh kia không đi theo mình mới khẽ thở dài nhẹ nhỏm.
Cô chỉnh lại máy trợ thính, may mắn là lúc cô chạy không bị rơi mất.
Nhạc Nha mở cửa, thay giày, “Dì Trương, con về rồi.”
Nghe thấy tiếng gọi, dì Trương đi tới, dò hỏi: “Hôm nay sao con về trễ vậy, làm quen với cơ sở mới sao?”
Nhạc Nha nói: “Dạ.”
Dì Trương không nghi ngờ gì, cầm lấy balo của cô, nói: “Tiên sinh về rồi, con rửa tay là có thể ăn cơm luôn.”
Nhạc Nha gật đầu, “Dạ.”
Cô quay người đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay rồi nhìn mình trong gương, lại nhịn không được nhớ tới nam sinh kia, lắc đầu đi ra ngoài.
“Ba.” Nhạc Nha mỉm cười đi qua, giọng mềm mại hỏi: “Sao hôm nay ba về ăn cơm tối vậy?”
Nhạc Dịch Kiện bỏ tờ báo xuống, “Đương nhiên là để ăn cơm với con rồi.”
Lớp tự học buổi tối của Nhất Trung tan học vào mười giờ tối, hiện tại đã qua mười giờ rưỡi, cơm tối cũng có thể tính thành cơm khuya rồi.
Nhạc Dịch Kiện nhớ tới chuyện gì đó, đột ngột hỏi: “Nghe nói con chuyển đến học tại cơ sở mới, thế nào, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì ạ?” Nhạc Nha vừa uống trà, vừa hỏi: “Giáo viên đi cùng với tụi con mà, không có chuyện gì hết.”
Nhạc Dịch Kiện gật đầu, dặn dò: “Vậy thì tốt, nếu trong trường có người khi dễ con, con nhớ nói với ba.”
Đồ ăn được bưng lên, trong không khí tràn ngập hương vị của các món ăn, Nhạc Nha vẫn chưa ăn cơm tối nên có chút đói.
Cô đáp: “Con biết rồi, ba yên tâm đi.”
Nhạc gia trong lúc ăn cơm không nói chuyện, cho nên trước khi cơm nước xong xuôi thì trong nhà chỉ có tiếng chén đũa chạm vào nhau.
Sau khi ăn xong, dì Trượng bắt đầu dọn dẹp.
Nhạc Nha lau khô miệng, do dự hỏi: “Ba, trước kia có phải ba tài trợ cho một học sinh phải không?”
“Sao con biết?”
Nhạc Nha cúi đầu nói: “Lần trước con nghe thấy ba gọi điện thoại.”
Nét mặt Nhạc Dịch Kiện hơi cứng lại, suy nghĩ nội dung trong cuộc điện thoại trước đó của mình, xác định không có thông tin mấu chốt mới nói: “Ừ, ba cũng tài trợ cho vài người, nhưng đều nhỏ hơn con rất nhiều, còn chưa lên cấp ba nữa, chuyện này con cũng đừng chú ý tới.”
Nhạc Nha nghe xong cảm thấy lơ mơ.
Còn chưa lên cấp ba, còn Trần Dạng mà cô phát hiện ra là sao?
Nhạc Dịch Kiện nói tiếp: “Bây giờ đang học mười hai, tuy trong nhà không bắt buộc con phải thi đậu trường nào, nhưng vẫn phải học tập thật tốt, Nguyệt Nha đừng có để ba thất vọng đó.”
Ông hiểu rõ tính cách của con gái mình, ông nói gì cô cũng sẽ nghe theo, không hề hoài nghi, vì thế dù ông có nói thật hay không, cô cũng sẽ không yêu cầu phải chứng minh rõ ràng mọi thứ.
Nhạc Nha gật đầu, “Dạ.”
“Đúng rồi.” Nhạc Dịch Kiện nói tiếp: “Hai ngày nữa ba sẽ cho người lái xe chở con đi học, buổi tới về muộn thế này đi một mình không an toàn.”
Nhạc Nha vô thức cự tuyệt: “Không cần đâu ba, con về chung với Khinh Ngữ, không có chuyện gì đâu.”
“”Con cũng đừng lo quá, ba tự có chừng mực.” Nhạc Dịch Kiện nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm nữa, con nhanh đi rửa mặt đi, mai còn phải dậy sớm.”
Nhạc Nha há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Mãi cho đến khi trở về phòng của mình, cô vẫn chưa nghĩ thông một số chuyện.
*
Sáng sớm hôm sau, trời lại mưa mịt mù.
Nhạc Nha cầm dù che mưa ra khỏi nhà, dù này không khoa trương giống dù con thỏ lần trước, chỉ là cây dù trong suốt, vừa nhỏ vừa mới.
Lúc cô ra cửa, thấy tài xế đã chờ bên ngoài, sửng sốt một lát mới lên xe, “Hôm nay chú không chở ba đi nữa ạ?”
Tài xế cười, “Hai tiếng nữa tiên sinh mới phải đến công ty.”
Nhạc Nha cũng vừa nghĩ đến, không hỏi nữa.
Tới trường học là mười phút sau, bên ngoài mưa đang rơi tí tách dần lớn hơn, vào trong lớp, các bạn đều đang tự học.
Trong trường có quy định sáu giờ rưỡi mới là giờ đi học, nhưng trên thực tế đến sáu giờ đã có học sinh đến lớp tự học rồi, buổi tối cũng vậy, rất nhiều bạn học đều tự học đến mười giờ rưỡi, không buông tha từng phút từng giây nào.
Nhạc Nha đặt dù cạnh bàn, lấy sách vở ra bắt đầu tự học.
Mãi cho đến mười phút sau Tạ Khinh Ngữ mới từ từ vào lớp.
“Nguyệt Nha!”
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng gọi, đưa màn hình di động cho cô xem: “Gần đây mới ra cái trắc nghiệm, tớ thử cho cậu một chút, Nguyệt Nha cậu háo sắc quá đi.”
Nhạc Nha để sách xuống, “Cậu nói gì vậy.”
“Nè, cậu xem đi, cậu xem xong là biết tớ không hề lừa cậu.”
Nhạc Nha ấn mở màn hình của cô ấy.
Trên màn hình đang viết kết quả chuẩn đoán gì đó, nói Nhạc Nha là viên kẹo ngọt vân vân, đính hình ảnh của mấy món đồ màu sắc.
Nhạc Nha nhỏ nhẹ nói: “Cậu đừng suốt ngày xem mấy cái này nữa.”
Tạ Khinh Ngữ bật cười, nói: “Ha ha, tớ đưa địa chỉ cho cậu, cậu xem muốn thử trắc nghiệm với ai, những người tớ quen đều được tớ thử trắc nghiệm hết rồi.”
Cô ấy chuyển địa chỉ trắc nghiệm qua cho cô.
Nhạc Nha không có gì để làm, liền mở trình duyệt lên, trong đó viết kết quả trắc nghiệm dựa theo đồng dao mẹ ngỗng làm cơ sở, cô cũng chưa từng nghe qua đồng dao này.
Không biết có phải giảng về mấy câu chuyện liên quan đến ngỗng không.
Cô lên cấp ba mới quen Tạ Khinh Ngữ, nên cô ấy chỉ biết tên cô là Nhạc Nha, nhưng tên thật của cô phải là Phương Nhạc Nha mới đúng.
Nhạc Nha đánh vào ba chữ, đã nhận được đáp án mới.
Cái tên này hiện ra hình ảnh về tình yêu và hoa hướng dương, nên đáp án không giống với với tên cô hay dùng, ý nghĩa cũng không giống, cô cảm thấy như vậy chuẩn xác hơn.
Nhạc Nha thở ra một hơi.
Đột nhiên nhớ tới tên Trần Dạng, cô tiện tay đánh vào, trên màn hình nhảy ra trang web mới, hàng chữ phía trên cũng thay đổi.
Thấy hình ảnh âu phục với cà vạt bị lệch một bên, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhạc Nha là Trần Dạng thật đứng đắn, chỉ là cô không biết dáng dấp của đối phương thế nào thôi.
Tạ Khinh Ngữ vẫn đang nói chuyện bên tai: “Ây, cậu nghĩ kỹ nên mua gì bồi bổ người ta chưa? Có muốn tớ tham khảo thêm cho cậu không…”
*
Cách sáu giờ rưỡi còn năm phút đồng hồ, phòng học lớp 17 đã đông đủ.
Chủ nhiệm lớp sẽ đúng sáu giờ rưỡi đến kiểm tra, những học sinh đến trễ sẽ bị phạt đứng tự học, mà ai cũng không muốn bị phạt đứng.
Lương Thiên dựa vào lưng ghế, “Sao hôm nay Dạng ca còn chưa tới nữa?”
“Là do cậu hôm nay đến sớm.” Triệu Minh Nhật múa bút thành văn chép bài tập, “Lưỡng Thiên Khối cậu hôm qua không phải về chung với cậu ấy à?”
Lương Thiên nói: “Không, tối hôm qua tự học xong có có người đẹp lớp 19 sang tìm Dạng ca, thì thầm cái gì đó nên tôi đi trước.”
Cậu ta cực kỳ buồn chán, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, thanh âm rào rào còn tạo cảm giác có tiết tấu, sau đó bóng dáng Trần Dạng xuất hiện trong hành lang.
Lương Thiên huýt sáo, “Dạng ca đến rồi, hôm nay lại khiến người ta chạy toán loạn à nha.”
Trần Dạng vừa đến cửa đã khiến không ít nữ sinh chú ý đến món đồ ở bên cạnh, nữ sinh đi dọc lối đi nhỏ cũng không nhịn được kinh động, thật đáng yêu quá đi.
Mấy cô nàng lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dạng như vậy.
Trần Dạng một mực ngồi xuống ở vị trí cuối lớp, đằng sau cũng chẳng có ai, hoàn toàn trống không, anh dựng cây dù ướt mưa xuống.
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của cả lớp đều bị hấp dẫn.
Lương Thiên trừng mắt, nhịn không được cảm thấy quái lạ hỏi: “Dạng ca bị thần kinh à, hôm nay còn che dù hình con thỏ á?”
Mẹ nó, không phải mắt mình bị mù rồi chứ.
Triệu Minh Nhật cũng ngước đầu khỏi đống bài tập, vừa quay đầu lại là thấy ngay hai cái tai thỏ dựng thẳng, cười như điên, “Tìm đâu ra bảo bối này vậy, ha ha ha ha.”
Bọn họ cho rằng Trần Dạng sẽ không phản ứng, bỗng nhiên ghế của hai người đều bị đạp lệch một cái, “Muốn cười thì ra ngoài cười, cười đã rồi vào.”
Lương Thiên chú ý đến vẻ mặt vô cảm của Trần Dạng, cũng không biết anh đang vui hay không vui, nhưng rõ ràng là sẽ không nói lại lần nữa.
Cậu ta hậm hực nói: “Sao có thể, sao có thể chứ.”
Cậu ta mà ra ngoài rồi thì chắc chắn không thể vào lớp lại nữa.
Lương Thiên nhịn không được lại nhìn cây dù kia lần nữa.
Cậu ta khó có thể tưởng tượng ra cảnh Trần Dạng che dù con thỏ đó đi một mạch qua sân trường, tiếp nhận ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là dù chỉ có nữ sinh mới có thể dùng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đương nhiên, là chị dâu của cậu dùng đó.
Trong lòng Trần Dạng nghĩ, 365 ngày trời mưa, mỗi ngày đều bung dù.
*
Simi: Tưởng tượng cảnh Dạng ca che dù thỏ ლ(¯ロ¯”ლ)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!