Thẩm Ánh An khăng khăng đi theo ta ra quán hoành thánh, gọi một cách hoa mỹ là “giúp đỡ”.
Trong một buổi chiều, hắn làm vỡ ba cái tô, đáy nồi bị thủng một lỗ, xuýt nữa làm cái bếp nổ tung.
Ta xin lỗi và đền tiền cho khách, tính ra thu không đủ bù chi.
Đại thiếu gia tao nhã và cao quý ngày xưa, mặc quần áo của người bình thường, tự làm cho mình xám xịt, nhìn thấy ta, ánh mắt lảng tránh, trong lòng chột dạ.
Ta thở dài: “Ngài đừng làm nữa, trông con đi.”
Hắn gật đầu, tỏ vẻ mình rất giỏi chăm sóc trẻ con.
Hắn mua kẹo hồ lô, khoai lang nướng, kẹo bông gòn, chong chóng lớn, cùng với một đống quần áo đắt tiền nhưng không vừa cho Giản Giản.
Khi hoàng hôn buông xuống, Giản Giản tới kéo tay áo ta:
“Mẹ, có người tới tìm thúc thúc xấu xa kia, bọn họ đang thì thầm.”
Ta bước nhẹ nhàng ra sân sau, quả nhiên nhìn thấy hai người đứng phía sau hắn.
Thẩm Ánh An đứng cúi lưng, thấp giọng dặn dò gì đó.
Khoảng cách quá xa nên ta không nghe rõ, mơ hồ nghe những lời như “Giấu Chiếu Thủy, đưa tiểu thư đi”.
Dựa vào sự nhạy bén của người mẹ, lòng ta thắt lại.
Giản Giản là con gái của hắn, hắn lại rất thích, nhất định sẽ nghĩ cách mang về.
Thẩm Ánh An đã thành thân từ lâu, có phu nhân chính phòng.
Nếu Giản Giản bị mang về, sẽ trở thành thứ nữ không được ưa thích, không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Ta đã từng thắc mắc trước đó.
Hắn là thiếu gia của phủ Trung Nghĩa Bá, tại sao đi ra ngoài mà không mang theo ai cả?
Hóa ra là ẩn trong chỗ tối.
Dỗ dành Giản Giản vui vẻ trước, đợi khi ta buông lỏng cảnh giác, Giản Giản chấp nhận hắn làm cha, rồi chờ cơ hội để bắt đi.
Nhưng hắn không dự đoán được, Giản Giản và ta đồng lòng, sẽ không dễ dàng bị đạn bọc đường của kẻ thù mê hoặc.
Buổi tối trước khi ngủ, ta nấu một chén canh an thần cho Thẩm Ánh An.
Hắn cực kỳ cảm động, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Ta nói xong rồi rời đi, thì có một đôi tay bất ngờ ôm ta ở phía sau.
“Chiếu Thủy, mấy năm nay ngươi chăm sóc con gái thật vất vả.”
Ta tự nghĩ trong lòng, đây là lời khen sắp chia tay hay sao?
Biết ta vất vả, còn muốn cướp của ta.
Hắn xoay người ta lại, cúi xuống hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói:
“Cho dù ngươi chán ghét ta, trẻ con cũng cần một gia đình, đúng không?”
Hắn quả nhiên muốn cướp con.
Ta bình tĩnh nói: “Để ta suy nghĩ.”
“Được.”
Nửa đêm, Thẩm Ánh An ngủ say, ta gọi vài tiếng, nhưng hắn không có phản ứng.
Lúc này ta mới lay Giản Giản: “Suỵt, đừng nói chuyện, mẹ đưa con đi.”
Hai mẹ con rón rén, hợp tác với nhau.
Giản Giản phụ trách ném quần áo của hắn, khi hắn tỉnh lại, không tìm thấy quần áo để mặc, sẽ không đuổi kịp chúng ta.
Ta phụ trách dọn những đồ vật có giá trị.
Khóa cửa, chạy lấy người.
16.
Thế giới rộng lớn, ta trốn ở thị trấn xa xôi này mà vẫn bị hắn tìm được.
Ta dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ sẽ đi đâu tiếp theo.
Ta chợt nảy ra một ý tưởng, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.
Kinh thành.
Cho dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ không nghĩ ra, ta dám trở lại hang ổ của hắn.
Nghĩ đến năm đó có kinh nghiệm chạy trốn, cuộc hành trình này rất suôn sẻ.
Ta gặp một đội buôn đang đi vào kinh thành, đại ca dẫn đầu rất hiền lành, chỉ lấy một lượng bạc, chịu đưa một chiếc xe ngựa trống cho chúng ta ngồi.
Xe ngựa rộng rãi thoải mái, đi đường chính, gần như không bị xóc nảy.
Một vị cô nương tên là Tiểu Thúy đã chăm sóc ta rất chu đáo, mỗi bữa ăn đều mang đến thức ăn bổ dưỡng thơm ngon.
Ta ngượng ngùng, nàng nói: “Phu nhân yên tâm, đội buôn của chúng ta có tiền.”
Khi đến kinh thành, thời tiết càng nóng hơn, sắp đến Đoan Ngọ.
Được sự giới thiệu của đại ca dẫn đầu, ta đến một tiệm ăn ngon và giá rẻ để ở tạm, gọi là Đại tửu lâu Nam Bắc.
Tiệm ăn rất thoải mái và thanh lịch, ta yêu cầu phòng riêng rẻ nhất.
Mới vừa dọn vào, tiểu nhị đã tới nói: “Phu nhân, phòng này đã được đặt rồi, xin lỗi, sẽ đổi phòng khác cho ngài.”
Lần này đổi thành phòng lớn nhất.
Nếu tiểu nhị yêu cầu ta thêm bạc, có lẽ ta sẽ không nghi ngờ.
Không có bữa ăn nào miễn phí trong thiên hạ, mẹ góa con côi chúng ta đang ở thế bất lợi ở bên ngoài, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng ta, ta bế con lên.
“Giản Giản, chúng ta đi.”
Cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.
Đằng sau tấm bình phong bằng gỗ lê vàng vẽ quý nữ đang xem kho báu, một người chậm rãi bước ra.
Thẩm Ánh An mặc áo gấm và đeo ngọc quan, dáng người cao ngất như cây tùng, khí chất điềm tĩnh và uy nghiêm:
“Lại trốn, còn muốn trốn đi đâu?”
“Đưa canh an thần, ném quần áo, khóa cửa……”
“Chiếu Thủy, lần này ta nên phạt ngươi như thế nào?”
Hắn đi từng bước một tới gần, ta từng bước lùi lại.
Giản Giản hiên ngang lẫm liệt: “Ta là người ném quần áo.”
Thẩm Ánh An nghẹn một chút, nuốt nước miếng:
“Không sao, cha không trách con.”
Hắn ôm Giản Giản ra khỏi vòng tay ta, cánh cửa mở ra, người bước vào là Tiểu Thúy mà ta đã gặp trong đội buôn.
“Hãy chăm sóc tiểu thư.”
Giản Giản giãy giụa đá loạn xạ trong lòng Tiểu Thúy, hét lên với Thẩm Ánh An:
“Ngài đừng bắt nạt mẹ của ta!”
Thẩm Ánh An sờ đầu bé, dịu dàng nói: “Sẽ không bắt nạt nàng đâu.”
“Cha có lời muốn nói với mẹ, bé con phải nghe lời, ngoan nào.”
17.
Giản giản bị ôm ra ngoài, thái độ của Thẩm Ánh An lập tức thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy băng giá.
Hắn đè ta trên trường kỷ, tức giận ngập trời, gân xanh nổi lên trên tay.
“Chán ghét ta đến thế ư?”
“Chán ghét đến mức không ngần ngại rời ta hết lần này đến lần khác!”
Vai ta bị đè chặt, ta bất an vặn vẹo: “Đau……”
Hắn hoàn toàn thờ ơ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đỏ ngầu, trông ươn ướt.
Tựa như cực kỳ tủi thân.
“Ném quần áo của ta, nhốt ta ở trong phòng……”
Giọng hắn khàn khàn: “Có phải ta cũng nên làm như vậy với ngươi không?”
Ta tưởng tượng cảnh đó, không khỏi rùng mình.
“Thảo nào cuộc hành trình này lại suôn sẻ như vậy, hóa ra từ lúc đội buôn đến, ta đã bị ngài giám sát, chỉ chờ ta rơi vào bẫy của ngài.”
Mũi ta đau nhức:
“Ngài có thể có vô số thê thiếp và con cái. Ta chỉ có một mình Giản Giản là người thân, ngài cướp bé đi, chẳng khác nào chặt đường sống của ta.”
Hắn nghẹn ngào: “Chẳng lẽ ta không phải là người thân của ngươi hay sao?”
“Hay là ta không có chỗ trong lòng ngươi?”
Ta mờ mịt nhìn hắn, không biết mình có hiểu ý hắn không.
“Ta sẽ đổi cách hỏi.”
Hắn có vẻ kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt ta:
“Chiếu Thủy, ngươi thích ta không?”
“Thích.”
Ta buột miệng thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
Nói xong, ta lại cực kỳ hối hận.
Ta thầm hận mình quá vô dụng, tuyến phòng thủ cảm xúc mà ta đã xây dựng rất khó khăn đã thất bại trước mặt hắn.
Không thể tha thứ cho sự lăng nhăng, ta lại cảnh báo mình lần nữa.
Thẩm Ánh An vừa mừng vừa sợ, nhưng nhanh chóng bị câu nói lạnh lùng tiếp theo của ta cắt ngang.
“Nhưng ta không chỉ thích một mình ngài.”
Ta buồn bã nói:
“Nam tử trên đời có muôn hình vạn trạng, tựa như rượu thơm ngào ngạt, phải nếm từng mùi vị một, mới không uổng phí mấy chục năm ngắn ngủi của cuộc đời.”
“Đối với ngài thì dịu dàng và ngọt ngào, chu đáo về mọi mặt, lừa ngài vui vẻ, rất thú vị khi nhìn thấy ngài vui buồn vì ta.”
Ta chưa bao giờ thấy sắc mặt Thẩm Ánh An như vậy, hai mắt đỏ đậm, cơn giận dữ dội như ngọn lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:
“Ngươi, nói, cái, gì?”
Ta cười thoải mái, không đáp.
“Ngươi dám!”
Hắn sắp nổi điên, ta yên lặng nhìn hắn phát cuồng, đập nát chén trà và đồ sứ trong phòng.
Điều may mắn duy nhất là, hắn không đánh ta.
Sau khi trút giận xong, hắn hít vài hơi, chỉ vào ta, rồi chỉ ra cửa: “Ngươi cút đi.”
“Được.”
Ta bình thản đứng dậy, nghĩ thầm, những khúc mắc giữa hắn và ta cuối cùng đã kết thúc.
Rõ ràng rời khỏi nơi này là có thể chạy đến tự do, nhưng lòng ta lại hoang vắng.
“Chờ chút.”
Hắn đột nhiên gọi ta lại: “Sao những lời này nghe quen quá……”
18.
Ta dừng lại, nhưng không quay đầu lại:
“Thiếu gia nhớ ra rồi phải không?”
“Ngài đã thành thân, đưa ta và Giản Giản về sẽ khiến cho phu thê bất hòa.”
“Hãy đối xử tốt với Thẩm phu nhân, đừng lăng nhăng như trước nữa.”
Đây là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho hắn trước khi rời đi.
Thẩm Ánh An đuổi theo, hoảng loạn hỏi:
“Năm đó ngươi đến quán trà đưa áo cho ta, nghe thấy những lời ta nói phải không?”
“Ừ, đã nghe hết.”
Ta thẳng thắn nói: “Thiếu gia luôn là một công tử quang minh lỗi lạc ở trong lòng ta, ngài cảm thấy không thể thiếu ta, là bởi vì ta một lòng một dạ với ngài, sẵn sàng lấy lòng ngài, làm ngài hài lòng, cho nên dùng ta rất tiện tay.”
Ta nuốt xuống vị đắng trong cổ họng: “Ta bằng lòng làm nô tỳ của thiếu gia, nhưng không muốn trở thành một món đồ chơi của thiếu gia.”
Hắn vội la lên: “Không phải như vậy đâu!”
“Nàng là người ta muốn cưới bốn năm trước!”
Thẩm Ánh An cẩn thận nắm lấy tay ta, lòng bàn tay ẩm ướt và ấm áp.
“Không làm nô tỳ, cũng không làm thiếp.”
“Làm thê tử của ta, nàng đồng ý không?”
Ta kinh ngạc, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Không phải hắn đã thành thân từ lâu rồi hay sao?
“Không có Thẩm phu nhân nào cả, ta chưa thành thân.”
Hắn kể chi tiết câu chuyện xảy ra cách đây bốn năm.
Lưu tiểu thư của Hầu phủ đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, kiên quyết đòi gả cho hắn, năn nỉ phụ thân tới cửa cầu hôn.
Lão phu nhân thấy hai nhà môn đăng hộ đối nên đồng ý.
Nhưng Thẩm Ánh An không thích nàng ấy, để khiến nàng ấy bỏ cuộc, đành phải diễn một vở kịch như vậy trong quán trà.
Lúc ấy Lưu tiểu thư đang uống trà ở bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cho rằng Thẩm Ánh An là một công tử phó ng đãng, chủ động hủy bỏ hôn ước.
Không ngờ màn trình diễn đó quá chân thật, không chỉ đánh lừa Lưu tiểu thư, mà còn đánh lừa cả ta.
Những tin đồn ta nghe thấy ở thị trấn nhỏ trước đây, Lưu tiểu thư vẻ vang gả chồng, nhưng không phải gả cho Thẩm Ánh An.
Biết được sự thật, một hồi lâu mà ta vẫn chưa hoàn hồn.
Thẩm Ánh An không biết nên khóc hay nên cười:
“Bởi vì chuyện này, nàng đã chạy bốn năm!”
“Nếu ta làm chuyện gì khiến nàng không vui, nàng có thể nói cho ta biết, để ta có cơ hội giải thích với nàng!”
Ta tủi thân: “Ta chỉ là nô tỳ, làm sao dám chất vấn thiếu gia?”
Trong tín ngưỡng của người hầu, chủ tử chỉ có thể đúng, còn chúng ta luôn sai.
Nhưng hiện giờ, ta cũng phải tìm lỗi của hắn:
“Nếu muốn cưới ta, vì sao ngài chưa từng có biểu hiện gì? Nếu để ta cảm nhận được ngài coi trọng ta, ta sẽ không nhạy cảm và yếu ớt, dễ dàng hiểu lầm ngài.”
Thẩm Ánh An yếu ớt giải thích:
“Ta muốn dành cho nàng một bất ngờ sau khi mọi việc đã xong.”
“Càng sợ mọi chuyện không như ý, khiến nàng vui vẻ một cách vô ích, hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều.”
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngài mồm mép.”
Vốn tưởng rằng coi như đã xóa nợ cũ cho nhau, Thẩm Ánh An nhanh chóng tính nợ mới:
“Còn lần thứ hai, vì sao lại phải bỏ chạy?”