Tiêu Phòng Ký - Chương 14: Tiền duyên (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tiêu Phòng Ký


Chương 14: Tiền duyên (9)


Ngày mùng hai tháng giêng năm Thành Vũ thứ ba mươi mốt, đế vương băng hà, thành Kim Lăng chìm trong màu tang tóc, Tử Cấm Thành vang tiếng khóc than.

Đêm đó, Vệ Trường Lạc đang nằm ngủ trong lòng của phu quân, chợt nghe tiếng chuông tang vang lên ba hồi chấn động, sau đó bên ngoài bắt đầu có tiếng khóc than huyên náo.

Nàng lo lắng lay tay áo của Lý Phù Tô, hỏi:

“Tô ca ca, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy…”

Lý Phù Tô cũng đã thức giấc từ sớm, nghe vậy bèn khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng trấn an:

“Kiều Kiều đừng sợ, không sao đâu.”

Chàng vừa dứt lời, từ ngoài đã vọng tới tiếng bước chân rầm rập, kế đó là tiếng gươm đao khua loảng xoảng.

Chàng với tay cầm lấy chiếc áo choàng lông chồn dày khoác vào người nàng, dặn:

“Kiều Kiều ở yên trên giường, vi phu ra ngoài xem sao.”

Vệ Trường Lạc nắm lấy tay chàng, vẻ mặt đầy lo lắng. Lý Phù Tô vỗ vỗ vào tay nàng, ý như trấn an.

Một lát sau, từ ngoài cửa cung có một toán ngự lâm quân bước vào, kẻ dẫn đầu mình mặc áo giáp, tay cầm kiếm sắt, lưng đeo quân phù, trông thấy Lý Phù Tô bèn quỳ xuống, chắp tay nói:

“Mạt tướng đến muộn, đã để điện hạ đợi lâu, mong điện hạ thứ tội.”

Lý Phù Tô khoát tay, cười bảo:

“Vương tướng quân đến vừa kịp lúc, không hề muộn.”

Vệ Trường Lạc nghe tiếng động, lòng lo lắng không yên, vội leo xuống giường, cứ thế để chân trần chạy ào ra ngoài. Bấy giờ, nàng chỉ thấy phu quân mình đang đứng nói chuyện với một vị tướng quân nào đó, đằng sau còn có một toán lính lăm lăm đao kiếm.

Lý Phù Tô trông thấy nàng chân trần chạy ra, bèn ngồi xuống, cẩn thận mang giày vào cho nàng, rồi mới đứng lên, khẽ mỉm cười, bảo:

“Kiều Kiều đừng lo lắng, là người của mình cả.”

Vệ Trường Lạc chưa từng gặp vị tướng quân này, cũng không biết chàng có một thủ hạ như thế từ bao giờ.

Lý Phù Tô đưa nàng vào trong, thở dài bảo:

“Phụ hoàng vừa băng, trước khi người ra đi đã trao di chiếu cho Vương tướng quân, khôi phục ngôi vị Thái tử cho vi phu, cũng chọn ta làm người kế thừa đại thống. Vương tướng quân nhận được tin có nghịch tặc làm loạn, nửa đêm dẫn binh vào đế đô, ý đồ muốn bức cung đoạt vị. Thân là hoàng trưởng tử, vi phu phải tự mình ra trận trấn áp nghịch tặc. Kiều Kiều cứ ngoan ngoãn ở đây, khi nào bên ngoài bình yên rồi vi phu sẽ về với nàng.”

Vệ Trường Lạc níu tay áo chàng, tựa đầu vào lòng chàng, nói:

“Tô ca ca, chàng đừng đi. Nguy hiểm lắm… Thiếp sợ…”

Lý Phù Tô xoa đầu nàng, mỉm cười trấn an:

“Kiều Kiều đừng sợ. Vi phu hứa, ta sẽ bình an quay về với nàng.”

Nói đoạn, chàng đặt chiếc lò sưởi nhỏ vào tay nàng, sau đó rút tay ra, dứt khoát quay lưng bước đi.

Đúng lúc này, trời đổ tuyết. Từng hạt tuyết rơi lất phất bên hiên.

Vệ Trường Lạc tựa đầu vào cửa, đưa mắt nhìn bóng chàng khuất dần sau trường lang, lòng dạ rối bời trăm mối, nửa lo lắng, nửa sợ hãi.

Suốt đêm ấy, nàng thấp thỏm lo âu, quỳ cả đêm trước tượng Phật, cầu xin cho phu quân được bình an.

….

Trời sáng, tuyết đã ngừng rơi, trên nền Tử Cấm Thành còn đọng lại một lớp tuyết dày. Hàng trăm cung nhân mặc tang phục, bận rộn qua qua lại lại rửa sạch vết máu trên tuyết.

Qua một đêm, hoàng cung này trông chẳng có gì khác lạ. Nhưng ai cũng biết, đêm qua đã xảy ra một biến cố kinh thiên động địa. Tử Cấm Thành đã đổi chủ.

Bấy giờ, Vệ Trường Lạc đã quỳ trên bồ đoàn cầu nguyện cả đêm, mệt nhoài gục lên bàn ngủ thiếp đi.

Lý Phù Tô rửa sạch vết máu trên tay và mặt, thay một bộ xiêm y sạch, vừa bước vào Tầm Mộng cư đã trông thấy ái thê ngủ gật bên chân tượng Phật. Chàng tới gần, nhẹ nhàng ôm nàng dậy.

Vệ Trường Lạc ngủ không ngon giấc, vừa bị chạm vào người đã bừng tỉnh dậy. Trông thấy phu quân đang ôm mình, nàng bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chàng, nức nở nói:

“Tô ca ca… Tô ca ca không sao chứ? Kiều Kiều cứ sợ chàng không về nữa… Chàng về là tốt rồi, tốt quá rồi…”

Lý Phù Tô dịu dàng vuốt tóc nàng, khẽ nói:

“Vi phu đã hứa với nàng thì tất nhiên phải trở về rồi.”

Kiều Kiều áp mặt vào lòng chàng, chợt ngửi thấy mùi máu tanh, vội ngước đầu lên, lo lắng hỏi:

“Chàng bị thương à? Sao lại có mùi máu?”

Lý Phù Tô thoáng cứng đờ người ra, không ngờ mũi nàng thính như vậy. Đoạn, chàng cười cười, đáp:

“Không, đây không phải máu của ta.”

Nói tới đây, chàng đã đặt nàng ngồi xuống giường. Vệ Trường Lạc níu tay áo chàng, hỏi:

“Tô ca ca, tình hình ra sao rồi?”

Lý Phù Tô đáp:

“Phản tặc đã bị diệt trừ, Kiều Kiều đừng lo.”

Nàng còn muốn hỏi gì đó, chàng đã đỡ nàng nằm xuống, dịu giọng bảo:

“Kiều Kiều đã mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì để sau hãy nói.”

Vệ Trường Lạc cũng thấy mắt mình nặng trĩu, dần dần ngủ thiếp đi.

….

Đến lúc nàng thức dậy, đã không còn ở trong Tầm Mộng cư nữa.

Vệ Trường Lạc thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, trong một cung điện xa hoa lộng lẫy hơn Đông cung trước đây gấp mấy lần.

Nàng hơi hoảng hốt, vội vàng bật ngồi dậy, muốn xuống giường đi tìm phu quân.

Bấy giờ, Lý Phù Tô đang ngồi phê duyệt tấu sớ ở bên cạnh, nghe động tĩnh bèn đứng dậy, đi tới bên mép giường, cười hỏi:

“Kiều Kiều đã dậy rồi sao? Có muốn ăn chút canh gà không, vi phu bảo Ngự Thiện phòng làm cho nàng nhé?”

Vệ Trường Lạc ngơ ngác nhìn chàng, chỉ thấy chàng đã thay ra tang phục màu trắng, đầu đội ngọc quan, tuy rằng phục sức hơi xa xỉ hơn một chút, trên người cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng hiểu vì sao nàng lại cảm thấy chàng trở nên khác lạ đi.

Vệ Trường Lạc ngẩn người hỏi:

“Tô ca ca, đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây?”

Chàng cười đáp:

“Tiêu Phòng cung. Từ nay đây chúng là tẩm cung của Kiều Kiều. Chốc nữa vi phu đưa nàng đi xem xét một chút, nếu bài trí có gì không hợp ý thì cứ sai cung nhân đi sửa lại. Dù sao nơi này bỏ trống đã nhiều năm, cũng có nhiều thứ cần sửa đổi.”

Vệ Trường Lạc đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía, sửng sốt hỏi:

“Tẩm cung? Cả nơi này đều là của Kiều Kiều?”

Lý Phù Tô ngồi xuống, choàng tay ôm nàng vào lòng, tủm tỉm nói:

“Phải, Kiều Kiều thích yên tĩnh nên vi phu an bài cho nàng một cung riêng, thiên điện cũng không cho phi tần khác vào ở.”

Vệ Trường Lạc ngơ ngẩn hỏi lại:

“Phi tần ư?”

Lý Phù Tô gật đầu, nhẹ giọng bảo:

“Bây giờ phụ hoàng đã băng, vi phu là người kế thừa ngôi cửu ngũ, chỉ chờ tổ chức đại tang xong sẽ chọn ngày đăng cơ đế vị.”

Vệ Trường Lạc còn chưa kịp vui mừng, chàng lại nói tiếp:

“Kiều Kiều là chính thê của vi phu, vốn nên sắc lập làm chính cung hoàng hậu, ở tại Khôn Ninh cung. Nhưng mà… Đêm qua Tam hoàng đệ tạo phản, chưa có lệnh đã tự ý rời đất phong dẫn binh vào kinh thành, ý đồ muốn bức cung đoạt vị. Phụ thân nàng nghe lời hắn xúi giục, cũng đồng ý trợ giúp. Bây giờ, Vệ gia đang can tội phản nghịch, nếu lập Kiều Kiều làm hậu tất sẽ gây chú ý, e rằng có kẻ gây bất lợi cho nàng. Thế nên… đành để Kiều Kiều tạm chịu thiệt một chút, vi phu sẽ sắc phong nàng làm Quý phi trước, chờ khi vi phu nắm giữ được triều chính rồi sẽ lập hậu sau. Kiều Kiều thấy thế nào?”

Vệ Trường Lạc ngây người ra.

Đến lúc này, nàng mới hiểu, “phản tặc” mà phu quân đi trấn áp đêm qua chính là tam biểu ca cùng với phụ thân nàng.

Vốn dĩ chàng bình an vô sự, nàng vô cùng vui mừng.

Bây giờ, lại không biết nên vui hay buồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN