Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 11: Chương 11


Edit: HiHi
Ngày đó Lục Cốc thay hỉ phục ra trong phòng chứa củi của Lục gia, Kỷ Thu Nguyệt nhìn thấy, lúc đi liền mang theo.
Vải làm áo cưới là Thẩm gia mua, huống hồ vốn cũng không phải làm cho Lục Cốc, đối với chuyện bán quần áo, y không hề có cảm giác gì, y chỉ là nghi hoặc vì sao Vệ Lan Hương lại đưa y đi cùng.
Vệ Lan Hương dẫn y đi nói chuyện với mấy người trên trấn để bán y phục.

Trấn Phong Cốc khá náo nhiệt, cũng gặp được nhiều người hơn, ngược lại gặp phải vài người trong nhà có hỉ sự, thấy bán hỉ phục đều tụ lại xem vật liệu hỏi giá cả.
Nhưng Vệ Lan Hương thấy bọn họ mua quá rẻ, cho dù hỉ phục này đã mặc qua, nhưng mới chỉ mặc một lần, sao có thể bán rẻ như vậy được.
“Ta nói tẩu tử cũng là người biết nhìn hàng đi.

Vải này chỉ cần nhìn là biết vải tốt, chỉ riêng kéo vải đã tốn năm trăm văn, hơn nữa còn công thêu thùa, ngươi nhìn đường kim mũi chỉ này đi, tốn bao nhiêu tâm tư của chúng ta, sao có thể là hai trăm văn, nếu ngươi thật sự muốn, phải ba trăm văn.”
Vừa nghe ba trăm văn, người phụ nữ đang mặc cả kia bĩu môi, nhưng vải này quả thật không tệ, giá cả cũng rẻ hơn so với đi kéo vải.

Bà ta sờ soạng chất liệu nghĩ ngợi, kiểu gì cũng phải ép giá thêm một chút, cò kè nói: “Bộ y phục này hơi rộng rồi, về vẫn phải tốn công sửa, làm giày còn phải tốn công hơn để tìm nguyên liệu tương tự giống vậy.”
Bà ta nói xong, bỗng nhiên thoáng nhìn đôi giày cưới trên chân Lục Cốc, lại một lần nữa quan sát song nhi quấn vải lanh trên đầu trước mặt mình này, trên thái dương mơ hồ có vết máu, vừa nhìn đã biết là bị thương ở đầu.

Bà ta giống như kinh sợ, liên tục nói: “Đây là ngươi đã từng mặc sao? Tân nhân dính máu là điềm gở, ngươi đừng nói là mặc bộ hỉ phục này mà bị đánh đấy.”
Vừa nghe lời này, Vệ Lan Hương lập tức mất hứng, kéo hỉ phục từ tay người phụ nữ về, nói: “Điềm may điềm gở cái gì, tẩu tử, ngươi muốn mua thì mua, không mua thì thôi, nói mấy lời vô nghĩa này làm gì.”
Bà quay đầu nói với Lục Cốc: “Đi thôi, không bán nữa, đi nơi khác.”
Lục Cốc vội vàng đuổi theo, trong lòng thấp thỏm không thôi, rất sợ bởi vì y mà không bán được bộ hỉ phục.

Người phụ nữ phía sau có chút gấp gáp, bà ta chỉ muốn lấy cớ song nhi kia bị thương để ép giá, nếu có thể mua được với giá hai trăm văn, ai còn quan tâm điềm may điềm gở gì, không nghĩ tới người ta tính tình lớn trực tiếp rời đi, liền ở phía sau gọi hai tiếng, nói muốn thương lượng lại.
Vệ Lan Hương chỉ coi như không nghe thấy, người kia nói quá khó nghe, chi bằng tìm người mua khác, sẽ không phải nghe mấy lời vớ vẩn này.
Hai người lại chuyển sang một con phố khác, tương đối gần chợ, Vệ Lan Hương nói với Lục Cốc: “Ta đi hỏi, con đứng chờ ở đây, đừng đi cùng ta.”
Có chuyện vừa rồi, bà đương nhiên nghĩ nhiều hơn, không thể để người ta vịn vào cái này mà ép giá.
Lục Cốc lúng túng đứng tại chỗ, không đuổi theo.

Xung quanh người đến người đi, y đứng đó có chút bất lực, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vệ Lan Hương cách đó không xa.
Bán hàng dọc theo đường phố không thể tránh khỏi phải đi chỗ này chỗ kia mời hàng, thấy Vệ Lan Hương đi về phía trước, y vội vàng đi theo phía sau, không quá gần, chỉ trong phạm vi có thể nhìn thấy Vệ Lan Hương.
Vệ Lan Hương vừa quay đầu đã thấy y, thầm nghĩ coi như thông minh, liền không quan tâm đến Lục Cốc nữa.
Trong trấn nửa canh giờ, cuối cùng cũng bán được bộ hỉ phục kia với giá ba trăm văn.

Vệ Lan Hương nắm chặt giỏ vải, dẫn Lục Cốc đến cửa hàng vải một chuyến.
Hỉ phục khó bán hơn y phục bình thường, may mắn mới gặp được người trong nhà có hỉ sự, hơn nữa loại vải này nhà giàu có không để vào mắt, chỉ có hộ nông dân và dân chúng bình thường ở trấn Phong Cốc mới để ý, nếu bán đắt, người ta thà rằng trở về kéo vải tự làm, nên bọn họ chỉ có thể bán rẻ.
Bán được ba trăm văn đã rất tốt rồi, ít nhất không cần phải bán đi mấy đồ bà tích cóp được.
Trong cửa hàng vải, Vệ Lan Hương bỏ ra 80 văn để kéo một đoạn vải thô màu chàm, vải không tốt như hỉ phục, nhưng được cái màu nhuộm tươi sáng, đẹp hơn vải ma hoàng* rẻ tiền nhiều.
*Vải ma hoàng: nguyên văn là 麻黄原布.

Tớ search google với baike thì chỉ ra được 麻黄 là cây ma hoàng, là một loại thảo dược dùng làm thuốc nhưng không có vải dệt từ cây này.

Ai biết thì chỉ giùm tớ với
(cây ma hoàng)
Lúc bà mua vải đều so so lên người Lục Cốc, Lục Cốc đứng yên không dám động, để mặc cho bà đối chiếu.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Vệ Lan Hương vừa đi vừa nói với Lục Cốc: “Vải này trở về làm y phục mới cho con, con làm được không?”
Tám mươi văn đối với Lục Cốc mà nói là một cái giá cao ngất ngưởng.

Năm mười một tuổi thân nương y mất, còn chưa học may y phục bao giờ.

Sau này Đỗ Hà Hoa tới càng không có cơ hội, không giống như cá chạch, vải đắt như vậy y không dám làm hỏng, liền thành thật lắc đầu.
Làm y phục là chuyện lớn, song nhi mười bảy mười tám tuổi còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhà lại nghèo lấy đâu ra nhiều vải vóc để luyện tập chà đạp, không phải chỉ có Lục Cốc là chưa có kinh nghiệm, Vệ Lan Hương thấy thần sắc y có chút e ngại, liền nói: “Không biết cũng không sao, sau này chậm rãi học là được, tay nghề làm thân y phục của tẩu tử con không tệ, nhưng làm cả một bộ thì chưa ổn lắm, chắc sẽ tốn nhiều vải hơn một chút.”
Lục Cốc không trả lời, chỉ chăm chú lắng nghe, đã qua trưa, hai người lại vội vã trở về.
Sau khi đến thôn Thanh Khê, dưới gốc cây cổ thụ đầu làng, có mấy bà mấy mẹ nhân lúc mặt trời sáng, có người dệt sợi, có người bóc đậu, tụ tập nói mọi loại chuyện phiếm từ người đến việc trong thôn.
Thấy Vệ Lan Hương dẫn Lục Cốc trở về, mấy người đó liền hỏi: “Lan Hương thẩm ngươi làm gì vậy?”
Vệ Lan Hương cười nói: “Đi kéo vải cho Cốc tử nhà chúng ta, về làm bộ y phục mới.”
Bà lấy vải trong giỏ ra, so lên người Lục Cốc, hỏi mấy người kia: “Các ngươi thấy vải này có làm nổi bật Cốc tử nhà ta không?”
“Ôi chao, tuấn tú lắm đấy!”
“Tiểu phu lang nhà ta lớn lên đúng thật rất tuấn tú.”
“Vải này sáng như vậy, chắc tốn không ít tiền đúng không?”

Vệ Lan Hương nghe các bà mồm năm miệng mười, cười nói: “Không đâu, tám mươi văn thôi.”
Vừa nghe đắt như vậy, mấy bà lão líu lưỡi không thôi, đồng thanh kinh hãi nói: “Ui trời!”
“Cũng chỉ có ngươi lấy ra được.”
Vệ Lan Hương cười mà không trả lời, lại hỏi: “A Kim nãi (cái này không biết dịch sao nên tớ để vậy^^), ta nhớ đợt trước ngươi bán xiêm y cũ không mặc cho người ta, có còn không?”
A Kim nãi vội vàng buông đậu trong tay xuống, bà ngồi phía sau, vươn cổ nói: “Vẫn còn.”
Vệ Lan Hương gấp tấm vải chàm cất vào giỏ, nói: “Còn nhiều không, nhiều thì ta trả ngươi ba văn tiền, lấy vải làm hai đôi giày mới cho Cốc tử.”
“Có có, đủ cho ngươi dùng.” A Kim nãi không lột đậu nữa, vội vàng bưng sọt cùng Vệ Lan Hương đi vào thôn, ba văn tiền đấy.
Y phục cũ nhà bà nói vậy thôi chứ thực tế thì nhà nông không mặc lại được y phục cũ nữa, nhờ người bán cũng không bán được, ngoại trừ của nhà mình, còn nhặt được đồ cũ nhà người khác, một đống lớn.

Vệ Lan Hương nghe người ta nói có không ít, lúc này mới lấy ra ba đồng tiền, cũng chính là để làm đế giày, nếu không ai mua một đống vải rách về làm gì.
Kỷ Thu Nguyệt đang ngồi xổm trong viện gặt cỏ gà, thấy Lục Cốc ôm một đống vải rách trở về, kỳ lạ nói: “Cái này lấy đâu ra thế?”
Vệ Lan Hương thuận miệng đáp: “Trong nhà không có vải dày thô, ta mua của A Kim nãi, làm đế giày cho Cốc tử và Thẩm Nhạn.”
Người Thẩm gia trước khi Thẩm Huyền Thanh thành thân đều làm quần áo mới, cho nên nhìn thấy Vệ Lan Hương kéo vải mới cho Lục Cốc nói làm y phục, Kỷ Thu Nguyệt không có không thoải mái, nàng cũng biết Lục Cốc không có đôi giày nào khác, rất đáng thương, nên càng không nói gì.
Nhưng thấy mẹ chồng bỗng nhiên để ý đến Lục Cốc như vậy, nàng ngược lại có chút ngạc nhiên.
Lục Cốc đặt y phục cũ rách trên mặt đất, chọn nhặt cùng Vệ Lan Hương, vải nào quá bẩn lại bốc mùi thì đặt sang một bên, sau khi chọn xong sẽ rửa sạch qua nước, nếu không cũng quá bẩn thỉu.
Thẩm Nhạn thả vịt trong ao nước, y bưng chậu gỗ ra sau nhà giặt sạch y phục cũi, quả nhiên nhìn thấy nàng.
“Lục Cốc ca ca.” Thẩm Nhạn vừa mới cắt một bó cỏ, đang ngồi trên tảng đá trắng nghỉ ngơi, thấy y tới liền hô một tiếng, lại hỏi y tới làm gì.
Nghe Lục Cốc nói nương muốn làm giày cho bọn họ, nàng tất nhiên cao hứng, đôi mắt hạnh cong lên, hưng phấn cùng Lục Cốc ra sông giặt rũ.
Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, buổi tối ăn cơm xong Lục Cốc vẫn rửa chén như thường lệ, Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt định nhân lúc trời còn chưa tối thì đi vào thôn.
Trên đường Kỷ Thu Nguyệt không nhịn được, hỏi: “Nương, sao người lại làm y phục cho Lục Cốc thế ạ?”
Vệ Lan Hương khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói với nàng nghe nguyên nhân.
Đỗ Hà Hoa kia không dễ đối phó, sau khi đánh nhau ở thôn An gia, Thẩm Huyền Thanh đả thương Lục Đại Tường, Đỗ Hà Hoa thấy thấy ai cũng khóc lóc kể lể, nói Thẩm gia bọn họ không phải người tốt, mấy lời khó nghe đều rơi lên người Thẩm Huyền Thanh.

Mấy thôn xung quanh ít nhiều đều truyền tai nhau những lời đồn đại này, ngay cả Chu Hương Quân cũng đã nghe nói, hôm đó đến nhắc bà một câu, lời đồn này tóm lại không có điểm gì tốt, cho dù bọn họ không sai chỗ nào, nhưng mấy người hóng hớt đó đâu có quan tâm.
Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc bị Đỗ Hà Hoa bôi xấu, trước không đề cập đến những thứ khác, sau này Thẩm Nhạn phải xuất giá, cũng không thể bị liên lụy không tìm được người tốt.
Bây giờ bà không chỉ muốn làm y phục mới giày mới cho Lục Cốc, mà còn phải nuôi người béo tốt, bất kể ai nhìn vào, cũng không thể nói Thẩm gia bọn họ sai cái gì, còn có thể lấy lại thanh danh cho Thẩm Huyền Thanh.
Kỷ Thu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, ra là do mấy chuyện này.
Mẹ chồng nàng dâu cứ như vậy đi qua cửa, Vệ Lan Hương khi nói về chuyện cưới Lục Cốc, thở dài thương tâm tiết lộ sở dĩ Thẩm Huyền Thanh mua Lục Cốc là vì cứu người đó chứ, nếu không Lục Cốc bị kế mẫu làm hỏng thanh danh, làm sao mà sống nối, mà dù có sống, nếu Đỗ Hà Hoa cứ xuống tay nặng như vậy, Lục Cốc ở lại Lục gia nhất định sẽ bị giày vò đến chết.
Phu phu Hạ gia nói chuyện phiếm với bà nghe vậy cũng liên tục gật đầu thở dài, nói đúng thế, còn vỗ vỗ tay Vệ Lan Hương an ủi.
Phu lang Hạ gia tâm địa tốt lại nhiệt tình, tình cờ nghe được chuyện bất công như vậy cũng sẽ nói vài câu, nhưng nói với nhiều người hơn, gặp ai cũng nói vài câu, sẽ không giấu được chuyện, hôm nay nói cho hắn biết, ngày mai một nửa người ở thôn Thanh Khê đều sẽ biết.
Lục Cốc dọn dẹp trong phòng bếp hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Thẩm Huyền Thanh mua y từ Lục gia, ở đây có thể ăn no cũng có thể ngủ ngon, đối với y mà nói, thật sự là cứu y.
Vệ Lan Hương đối tốt với y là có tư tâm, nhưng đó không giống Đỗ Hà Hoa.

Đỗ Hà Hoa chỉ cho y ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không cho ăn cơm đàng hoàng.

Dù chỉ là ngoài mặt, nhưng người Thẩm gia nói họ đối tốt với y cho người ngoài nghe cũng vẫn là nói thật, so với mấy chuyện vô lương tâm kia của Đỗ Hà Hoa, chuyện này chẳng đáng là bao.
***
Đêm đến, Lục Cốc nằm trên giường.

Đêm nay chỉ có một mình y ngủ, hơi thoải mái hơn chút, nhưng y cũng không dám lộn xộn, ngoan ngoãn nằm một chỗ, ngay cả xoay người cũng cẩn thận.
Y nhớ tới miếng vải chàm kia, còn có lúc đo cỡ giày, chỉ cảm thấy như nằm mơ, không thể tin được, bên tai còn văng vẳng tiếng Đỗ Hà Hoa mắng không biết tốt xấu, không xứng mặc quần áo mới.
Mà giờ đây, Đỗ Hà Hoa không thể đánh đập và mắng chửi y được nữa..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN