Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 30: Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 30: Chương 30


Lần này lên núi không mang theo nhiều đồ lắm, ngoại trừ một cái thùng tắm khá lớn, còn lại đều là vài thứ đồ ăn lặt vặt, không tốn nhiều sức kéo như lần trước.
Cái thùng tắm này tìm thợ mộc làm trước khi thành thân, mặc dù không chú trọng khắc hoa lá chim muông như người trên trấn, nhưng ít nhất vẫn mới,chỉ để Thẩm Huyền Thanh và tân phu lang dùng, đủ để thấy Thẩm gia tốn nhiều công phu cho hôn sự lần này.
Nhưng sau khi Lục Cốc đến Thẩm gia, dù là y hay Thẩm Huyền Thanh đều chưa từng dùng thùng tắm.

Lúc trước là mùa hè, đun ít nước lau sạch người là tốt rồi, mà nếu dùng thùng tắm lại phải đun một nồi nước lớn.

Bọn họ ở đây dù tiện lấy nước, nhưng củi đốt nhiều vậy thì tốn quá.

Củi cũng đâu phải tự nhiên mà có, phải lên núi chặt, ngoại trừ trước tết, người nông thôn nào nỡ tắm rửa lớn như vậy.
Mấy ngày trước Thẩm Huyền Thanh rửa ráy trên núi, ban đêm trong núi lạnh hơn ngoài núi, giờ hắn vẫn chịu được, nhưng nếu trời càng vào đông, đến lúc đó ngay cả hắn cũng không chịu nổi, đừng nói chi đến Lục Cốc, vì vậy nên mang thùng tắm lên núi, để ở nhà không ai dùng chỉ bám bụi bẩn.
Trong phòng bếp, Lục Cốc vội xào rau nấu rượu gạo, nhanh hơn nấu cháo loãng, cho thêm ít kỷ tử đun sôi rồi múc ra là được.

Thẩm Huyền Thanh dỡ đồ xuống, trong lúc chờ cơm còn quét sạch lá rụng trong viện.
Qua trưa, vì đi đường mà chân mỏi nhừ, hai người họ ăn xong nằm trên giường nghỉ ngơi, tranh thủ ngủ trưa một lúc.
Lục Cốc đã quen với việc được ôm ngủ, chỉ có điều Thẩm Huyền Thanh quá cao to, lồng ngực cứng rắn, chân tay cũng dài, chỉ hơi dùng sức đã khiến y cảm thấy áp bách dọa người.
Được ăn no còn được ôm phu lang ngủ, đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói là vô cùng thoải mái, an an ổn ổn liền ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy tinh thần phấn chấn, hai mắt sáng ngời.
Hắn vốn muốn đi làm việc, nhưng hắn không nỡ buông phu lang nhỏ trong ngực ra.

Có lẽ là mấy ngày nay không ngủ cùng, hầu kết hắn lăn qua lăn lại, không kìm lòng được mà cọ lên hai má Lục Cốc.
Lục Cốc nằm dưới, trong mắt có vài phần bối rối, nhưng cố nhịn không dám lộn xộn, dưới chăn có chuyện gì người ngoài không thể biết được.
May mà giờ đang là ban ngày, Thẩm Huyền Thanh không thật sự làm gì, sau khi đỡ thèm thì đứng dậy, khàn giọng nói muốn đi vây rào tre trong hậu viện.
Lục Cốc mặt đỏ tai hồng, nắm chặt áo trong chậm rì rì ngồi dậy.
Ban đêm làm loại chuyện này, lần nào Thẩm Huyền Thanh cũng khác lúc thường, khiến y càng thêm sợ hãi, không dám nói lời từ chối.

Trong lòng lo sợ, cổ họng giống như phát run, cắn chặt môi không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không dám cuộn tròn thân thể, tay chân giang rộng không nhúc nhích.
Nếu là đối với người am hiểu chuyện thân mật, y như vậy chắc chắn sẽ được coi là trúc trắc vô vị, nhưng Thẩm Huyền Thanh cũng giống y, đâu có hiểu biết nhiều mấy chuyện này, nhiều nhất chỉ là trước khi thành thân thì xem qua sách tranh của mấy hán tử đồng lứa trong thôn.

Y không có kinh nghiệm, không làm được như những người khác nhưng trước mắt, như vậy đối với hắn đã đủ tốt rồi.
Gió núi thổi qua phòng, thổi bay sự khô nóng và bối rối của Lục Cốc, một lát sau y mới chậm rãi cảm thấy thoải mái hơn.
Trong phòng củi còn có một đống tre khô cùng gậy gỗ, Thẩm Huyền Thanh ôm hết đến hậu viện vót, vây hai hàng rào sát tường.
Ở nơi này của bọn họ chủ yếu nuôi gà vịt vào mùa xuân, mùa thu rất ít bán gà vịt con, vậy nên hôm đó khi hắn đi chợ tốn không ít sức tìm kiếm mà vẫn không mua được nhiều, bảy con vịt con, tám con gà con, chuồng gà vịt cũng không cần quá lớn.
Trong lúc hắn làm việc, Lục Cốc đun nước trong bếp, sau khi đun sôi thì bưng chén tới, đặt ở bên cho nguội, rồi giúp Thẩm Huyền Thanh cắm gậy tre và gậy gỗ xuống đất.
“Ban ngày thả gà ra, để tự nó kiếm thức ăn bên ngoài, vịt có thể xuống nước, có thể ăn cả cỏ trên mặt đất lẫn tôm cá trong nước, nếu không muốn thả thì ngâm ít cám cho chúng nó ăn cũng được.”
Thẩm Huyền Thanh dặn Lục Cốc, nghĩ một lát lại nói: “Vẫn nên vậy thêm hàng rào ở ngoài nữa, vây một vòng lớn, phòng khi gà chạy sâu vào rừng, bị thú lớn bắt mất.”
Lục Cốc nghe vậy vội gật đầu nói: “Ta đi với huynh.”
Đây là gà vịt để y nuôi, bảo bối trong lòng y, nhất định không thể để thú hoang cắp đi mất.
Sau khi vây xong hàng rào, Lục Cốc lùa gà vịt trong phòng chứa củi tới, tách ra nhốt vào trong hàng rào.
Gà con vịt con kêu những tiếng non nớt, khiến y có hơi không nỡ, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu gà con, đám gà con liền ríu rít vây quanh người y.
Đến khi y ngẩng đầu nhìn bên chuồng vịt thì thấy Thẩm Huyền Thanh đang dùng xẻng lấp đất ở trong, lúc đi ra mấy con vịt con xếp thành một hàng nhắm mắt theo đuôi hắn, như là đang đi theo vịt mẹ vậy.
Vịt con đều như vậy, lát nữa thả vào nước, dễ quản hơn gà nhiều, mặt mày Lục Cốc hiện lên ý cười.
Thẩm Huyền Thanh chắn vịt con ở trong rồi cửa hàng rào, vừa quay đầu thì thấy y như đang cười.
Giờ là cuối thu, khí trời dễ chịu, dưới ánh mặt trời, sắc mặt Lục Cốc hơi hồng nhuận, da dẻ không còn trắng bệch không có huyết sắc như trước nữa, trở nên trơn bóng, vết đỏ giữa trán xinh đẹp như hoa, chỉ là vẫn gầy như trước.
Mập thêm chút mới tốt, Thẩm Huyền Thanh nghĩ vậy nhưng hắn không nói gì, giờ nói cũng đâu có mập lên luôn được.
Hàng rào tre xem như đã vây xong.

Lục Cốc lấy cỏ khô mềm đệm ổ cho gà vịt con.

Cặp thỏ nhốt trong lồng tre cũng đặt trong hậu viện này.

Hai ngày trước khi đi đã nhét không ít cỏ xanh vào trong lồng, hôm nay về thấy chúng đã ăn sạch, không chết đói, trước khi Lục Cốc nấu cơm đã nhổ thêm cho chúng một ít.
Thỏ rừng không giống gà vịt, sẽ đào lỗ, chúng biết đào đất nên dùng lồng sẽ tốt hơn.
Còn chưa đến chạng vạng, Thẩm Huyền Thanh vác xẻng và cuốc dài, Lục Cốc cầm cuốc nhỏ ra bờ sông cùng hắn.

Hai người chọn một nơi thích hợp để đào hố lào ao cho vịt.

Sông trong núi dài, nếu chúng nó cứ bơi theo dòng chảy của sông, Lục Cốc sẽ không thể tìm được.
Lúc ở thôn Thanh Khê, vì trong thôn có nhiều vịt, sợ đi xa bị người ta bắt đi, lại sợ lẫn lộn với vịt nhà người khác, nếu bị người lợi dụng thì muốn lấy vịt về sẽ tốn nhiều công sức, nên Thẩm Nhạn thường thả vịt trong ao nước, nếu nàng nhàn rỗi không cần cắt cỏ gà mới dẫn vịt ra sông.
Thẩm Huyền Thanh dùng xẻng vạch xuống miếng đất hai trượng (6,66m) vuông.

Ao này quả thật không nhỏ, bọn họ chỉ có bảy con vịt, đủ cho chúng bay nhảy bên trong.
Đào hố là việc tốn sức, đào sâu chắc chắn mất nhiều thời gian, cho dù có Lục Cốc cùng khom lưng vung cuốc cũng không thể đào xong trong hôm nay.
Trong núi có nhiều đá, may mà lúc trước lão thợ săn chọn chỗ này không tệ, bờ sông và bờ rừng đều có nhiều đất, đào đất ít khi đụng phải đá lớn.

Hai người họ coi như khá may, chỉ đụng phải vài miếng đá nhỏ, nhặt ra là được.
Đến khi mặt trời lặn về phía tây, Lục Cốc trở về nấu cơm trước, Thẩm Huyền Thanh xắn ống tay áo tiếp tục làm việc.

Dù hắn dùng cuốc hay xẻng đều trông rất hữu lực, trong lúc làm việc, cơ bắp trên tay như đúc bằng đồng, thân hình cường tráng hơn hán tử bình thường nhiều, nhưng vẫn vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Khói bếp bốc lên, bánh bao đang được hâm nóng trong nồi, Lục Cốc thái rau thái thịt.

Dù trong núi mát mẻ, thịt sống vẫn không để được lâu, phải ăn sớm mới tươi ngon.
Y và Thẩm Huyền Thanh ở trên núi thường bắt cá bắn chim ăn.

Thẩm Huyền Thanh bắn cung rất chuẩn, thường có thể bắn trúng.

Thỏ rừng, gà rừng và các dã vật khác khác có thể bán lấy tiền, còn chim bị bắn trúng hầu hết đã chết hơn nửa, nên để lại tự mình ăn, coi như là có thêm món mặn.

Truyện Huyền Huyễn
Nhưng so với mấy thứ này, người nông thôn quanh năm suốt tháng không nỡ ăn uống, phần lớn đều thích ăn thịt mỡ hơn, thịt lợn nhiều mỡ lại càng thoưm.

Lục Cốc không phải ngoại lệ, mà Thẩm Huyền Thanh đã trải qua hai ba năm khổ sở, cũng giống vậy.
Lục Cốc dùng ớt thu xào thịt, thịt đủ nhiều, trộn thêm một quả qua lâu, thanh mát giải ngấy.

Hai đĩa thức ăn này đủ cho hai người họ.
Trong núi sâu này cần phải cẩn thận hơn, trời vừa mới tối một chút, Thẩm Huyền Thanh đã trở về, không ở lại bên ngoài quá lâu.
Sau khi ba con chó theo sau đều tiến vào, hắn đóng chặt cửa viện rồi dùng thân cây thô to chắn ngang, trong lúc đó Lục Cốc đã bưng thức ăn lên bàn.
Sau khi rửa tay xong vào nhà chính, thấy đêm nay có thịt ăn, Thẩm Huyền Thanh vào bếp cầm chén, rót lấy nửa chén rượu.
Sau khi ngồi xuống, hắn còn hỏi Lục Cốc: “Em muốn nếm thử không?”
Lục Cốc lắc đầu, rượu cay y uống không được, Thẩm Huyền Thanh cũng không ép, một mình vừa ăn thịt vừa uống hết nửa chén rượu.
Gió núi ôn hòa, cảm giác cơm no áo ấm khiến người ta an lòng, ngày tháng tốt đẹp chỉ đến vậy là cùng.
Tới đêm, sau khi súc miệng nằm xuống, Thẩm Huyền Thanh ôm lấy Lục Cốc, hơi thở ấm áp mềm mại quanh quẩn, rõ ràng hắn chỉ uống một chút, men say như thể đến giờ mới bốc lên, khiến lòng hắn vừa ngứa vừa nóng, liền xoay người đè Lục Cốc dưới thân.
***
Để đào ao và vây rào tre rộng bên ngoài, Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc bận rộn mất ba ngày.

Ngoài viện không giống hậu viện, hàng rào phải chặt hơn, không thì gà con có thể chen ra ngoài theo khe hở hoặc có thứ gì chui vào cắp gà con đi mất.

Vây rào như vậy tốn nhiều tre hơn, hai người họ lại đến rừng trúc chặt thêm mười cây, Thẩm Huyền Thanh không thể kéo về hết trong một lần nên đàng phải đi hai chuyến.
Ao đào sâu khoảng một người.

Trong lúc Thẩm Huyền Thanh đứng ở trong đào đất, Lục Cốc dùng dây thừng treo một cái giỏ trúc trên hố đất, đổ bùn đất đào ra sang bên cạnh.

Bởi vì ao lớn nên Thẩm Huyền Thanh cũng cẩn thận, lúc đào đảm bảo người đứng trong không bị lún, sau khi đào xong còn dùng xẻng vỗ mạnh để đất nén chặt xuống.
Sau khi ao được đào xong, mới đào một con kênh nhỏ dẫn nước từ bờ sông vào.

Một xẻng cuối cùng hạ xuống, kênh nhỏ được khơi thông, nước sông chảy vào, để dòng chảy nhanh hơn, Thẩm Huyền Thanh còn lấy vài tảng đá lớn bên bờ chặn lại, thu hẹp đầu dòng chảy, để nước tập trung hướng vào ao.
Mấy tảng đá kia quả thực không nhẹ, vừa đẩy vừa di chuyển, khiến hắn chậm lại trên bờ lúc lâu.
Lục Cốc vừa rồi còn muốn hỗ trợ, nhưng y không thể lay chuyển được tảng đá lớn như vậy.

Thẩm Huyền Thanh thấy thế còn nở nụ cười, y thử một lần rồi mới buồn bực tránh ra.
Nước sông ào ào chảy vào ao.

Thẩm Huyền Thanh thấy y ngồi xổm bên ao, nhỏ gầy một cục, khiến người ta sinh lòng thương xót, muốn bế y lên.

Sau khi thở hắt ra một hơi, hán tử cao lớn cuối cùng không nhịn được, ôm người lên, nhẹ nhàng xoa tóc người trong ngực.
Lục Cốc bỗng nhiên bị ôm lên sợ hết hồn.

Vì vừa rồi phải di dời tảng đá nên Thẩm Huyền Thanh vẫn còn thở dốc, lồng ngực rắn chắc rộng rãi càng thêm nóng bỏng.

Bàn tay to mạnh mẽ kia đặt trên đầu y nhẹ nhàng xoa một cái, khiến mặt y không cẩn thận dán vào ngực Thẩm Huyền Thanh.
Rõ ràng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn nhưng y có thể cảm nhận được từ lồng ngực phập phồng Thẩm Huyền Thanh như nảy lên một cái, hình như hắn đang vui.
Ôm một cái mà có thể vui đến vậy sao? Y thực sự thấy khó hiểu.
Đến khi nhận ra mình bị người ôm hồi lâu mặt mày y mới đỏ bừng, cộng thêm trên người Thẩm Huyền Thanh quá nóng, hơi nóng cứ phả lên mặt y, khiến y cũng thấy nóng, núp trong lồng ngực hắn không dám ngẩng đầu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN