Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 37: Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 37: Chương 37


Trên đường lên núi đụng phải mấy người trong thôn, đều vác giỏ trúc lên nhặt hạt dẻ, lên tới gần sườn núi, dần vào rừng thì mọi người tách ra không thấy đâu, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng cha nương kêu con nhỏ không được chạy loạn.
Thẩm Huyền Thanh đi theo, vốn Vệ Lan Hương còn lo hôm qua hắn đi đường núi vất vả, không cho đi theo, nhưng hắn nói nhỡ nhiều đồ nặng quá Thẩm Nhạn và Lục Cốc đều không cõng được, đến lúc đó vẫn phải gọi hắn lên.
Hôm qua Lục Cốc cũng mệt mỏi nên hôm nay Vệ Lan Hương không để y cõng sọt tre, chỉ để y nhặt cùng Thẩm Nhạn, rồi bỏ vào trong giỏ Thẩm Nhạn luôn, mà chưa chắc đã nhặt được đầy sọt, hai hôm nay người trong thôn đều lên đây nhặt hạt dẻ.
Cuộc sống giờ đã tốt hơn, lên núi không cần tranh nhau nhặt với người khác nên nhóm năm người bọn họ đi khá chậm.

Trên đường đi Thẩm Nhạn nhìn đông nhìn tây, dùng gậy trúc gạt gạt đống lá rụng dưới gốc cây, vậy mà nàng tìm được một cụm nấm ăn được thật, vội hái bỏ vào sọt.
Nàng là một cô nương, lại vẫn nhỏ tuổi, ngày thường không có ai đi cùng thì không dám lên núi, nhiều nhất là đào rau dại, hái nấm trên sườn núi cách nhà không xa, nhưng nơi đó thường có người đi qua, rau dại thì có nhưng nấm không nhiều, giờ nhặt được một giỏ, tất nhiên là cao hứng.
Trước đây Lục Cốc chưa từng vào núi bên thôn Thanh Khê, nhưng người Thẩm gia thường tới đây, biết ở đâu có cây hạt dẻ, y đi theo là được.

Bình thường đeo theo sọt tre trên lưng đã quen rồi, hôm nay trên lưng không có gì khiến trên người y nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhà bọn họ cách núi gần nhất, lúc đi coi như sớm, lúc đến rừng hạt dẻ đã thấy xa xa có hai bóng người, thấy là người cùng thôn, Vệ Lan Hương cách hàng cây chào hỏi một tiếng, đối phương cũng cười chào lại, sau đó mạnh ai người đấy nhặt.
Hạt dẻ chín rơi trên mặt đất, Lục Cốc khom lưng nhặt mấy hạt, phải tìm cả dưới mấy tán lá hay trong bụi cỏ nữa.

Nơi này từng có người nhặt qua rồi, còn không nhiều lắm, bọn họ vừa nhặt vừa đi vào trong rừng.
Nhặt được đủ, Lục Cốc đi sang bên, tay y không cầm thêm được hạt dẻ nữa, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhạn đứng cách đó mười bước, vừa định qua đó thì thấy Thẩm Huyền Thanh nói.
“Đưa ta, em cứ nhặt đi, nhiều quá ta đi bỏ vào sọt.” Thẩm Huyền Thanh nhận lấy hạt dẻ trên tay y, bảo vào túi trên vạt áo, vậy thì không cần dùng tay, mà hắn lại vẫn luôn theo sau Lục Cốc không rời.
Vừa quay đầu là thấy Thẩm Huyền Thanh ở cạnh y nhặt hạt dẻ, y bỏ hạt dẻ vào áo Thẩm Huyền Thanh, điều này khiến trong lòng Lục Cốc có loại cảm giác khó tả.

Y nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, toàn tâm toàn ý đi nhặt hạt dẻ.
Thẩm Nhạn xách giỏ trúc tới, Thẩm Huyền Thanh đổ hạt dẻ đựng trong áo vào, rồi lại cùng Lục Cốc đi về phía trước.

Hạt dẻ ở đây quả thật không nhiều lắm, mấy hôm trước hắn thấy trong rừng sâu có không ít, nhưng vội đi săn nên chỉ nhặt về một ít cho Lục Cốc ăn.

Khi đi ngang qua một gốc cây túi mọng, trên cây treo đầy trái đỏ rực, quả chỉ lớn hơn đầu ngón tay người một ít, có thể ăn hết trong một miếng.

Thẩm Nhạn chỉ vào cái cây này rồi nói với Lục Cốc: “Cốc Tử ca ca, đây là túi mọng đắng, không ăn được đâu.”
“Ừ.” Lục Cốc gật gật đầu.

Y nhớ tới cây túi mọng ngọt mình tìm được, nói: “Ta tìm được một cây túi mọng ngọt trong núi, vốn định mang xuống cho muôi một ít, nhưng hôm qua xuống núi gấp quá, không có thời gian đi hái.”
“Vậy lần sau huynh nhớ mang về cho muội một ít đó.” Thẩm Nhạn cũng không khách khí với y.

Túi mọng ngọt ít ỏi, nghe Lục Cốc nói tìm được một cây, nàng thấy mới mẻ, rất muốn ăn, lại nói: “Để xem hai ngày nữa nương có vào núi nhặt hạt dẻ không, nếu có thì muội cũng đi theo các huynh.

Huynh chỉ cần nói cho muội biết túi ngọt ở đâu, muội có thể tự đi hái về cho nhà mình ăn, hái thật nhiều, muội còn muốn mang về cho Đại Thanh ca ăn nữa.”
Lục Cốc nghe nàng nói như thể nàng đã thật sự tìm được cái cây đó, còn muốn hái thật nhiều về.

Những lời vừa ngây thơ vừa nghiêm túc như vậy khiến y không kìm lòng được mà khẽ cong mắt, lộ ra ý cười rất nhạt, gật đầu đồng ý.
“Thẩm Nhạn, mau tới đây, có mâm xôi rừng này” Kỷ Thu Nguyệt ở phía trước hô lên.

nàng đi phía vìa rừng hạt dẻ, vốn định nhặt hặt dẻ rơi ở đó, vậy mà vừa vừa đẩy bụi cỏ ra thì thấy bụi cây mâm xôi ẩn bên trong, trên cây đã có quả chín đỏ.
Thẩm Nhạn nghe vậy vội chạy tới.

Hai ba gốc mâm xôi này đều có dấu vết bị người khác hái rồi, những quả còn lại này hẳn là vừa mới chín, tổng cộng chỉ có mười nhánh.

Nàng hái xuống nếm thử một trái, chua chua ngọt ngọt, nhưng mà loại quả này hơi nhỏ, một quả chẳng bõ dính răng.
Nàng chia mâm xôi ra, Thẩm Huyền Thanh và Vệ Lan Hương không ăn, Kỷ Thu Nguyệt nếm hai quả, Lục Cốc cũng không ăn nhiều, còn lại đều cho nàng.
Cả nhà đi dạo trên núi cả buổi sáng, đến giờ ăn cơm trưa mới về.

Thẩm Nhạn cõng nửa sọt hạt dẻ, trong sọt Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt cũng không khác mấy, được không nhiều lắm, nhưng còn hái được một ít nấm cùng quả dại, về nhà xào nấm, nhân lúc còn tươi mà ăn luôn.
Thẩm Nhạn cầm một nhánh hoa núi trong tay, nàng đi cùng Lục Cốc, nói: “Cốc Tử ca ca, lần trước muội lên trấn thấy có người bán hoa dọc đường đấy.

Mấy cái muội hái được này hẳn cũng có thể bán, nhưng nhà chúng ta hơi xa trấn, phải đi lúc sáng cơ, để phơi nắng đến trưa thì không bán được nữa đâu.”
Lục Cốc gật đầu phụ họa.

Lúc y lên trấn cùng Thẩm Huyền Thanh cũng thấy có người bán hoa, ba văn năm văn đều có, nếu vừa đẹp vừa tươi thì có thể được giá hơn chút.

Nhưng y vào núi cùng Thẩm Huyền Thanh, dù thấy hoa đẹp trong núi, hái xuống thì phải nhân lúc nó chưa héo mà mang về, không được lợi nhiều bằng kỷ tử khô và hạt tắm hoang.
Thẩm Nhạn nói rồi trong lòng liền có ý định, lần sau lúc nương dẫn nàng lên trấn bán trứng vịt, nàng sẽ hái ít hoa vào ngày hôm trước, hái xuống để một đêm hẳn sẽ héo mất, vậy nàng nhổ cả rễ trồng trong viện trước đã, đến lúc đó có khi nàng lại kiếm được vài văn tiền đấy.
***
Đại Hôi ngủ sấp dưới mái hiên, phơi nửa mình dưới ánh nắng.

Hai con nhỏ bị trói trong hậu viện, hai đứa nó chân dài răng nhọn, lại là chó săn đã từng thấy máu, ánh mắt hay thân hình đều không giống những con chó khác, chạy loạn trong thôn sẽ khiến không ít người sợ hãi.
Thẩm Huyền Thanh ăn cơm xong thấy không có việc gì làm thì dùng rìu nhỏ bổ củi, phơi nắng lâu sẽ nóng nên hắn dời đến dưới mái hiên râm mát.
Lục Cốc thu trứng gà trong hậu viện rồi cất vào bếp xong, thấy hắn đang bổ củi, dừng một chút ở cửa phòng bếp, do dự tiến lại gần, ngồi xổm trên mặt đất gom củi bổ xong lại, nhưng trước khi ôm lên, y ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh.
“Sao thế?” Thẩm Huyền Thanh theo bản năng hỏi.
Lục Cốc giờ mới thấp thỏm mở miệng: “Ngày mai, có thể lên núi không? Gà vịt vẫn còn ở trên đó.”
Thanh âm của y rất nhỏ, còn nghe được chút run run trong cổ họng, có thể thấy được y khẩn trương biết bao nhiêu.
Hôm qua trước lúc xuống núi đã lùa gà vịt vào hậu viện, rải không ít cỏ và thóc cho chúng nó tự ăn.

Lục Cốc còn cẩn thận đặt ổ cỏ khô ở nơi khuất gió, dùng sọt tre đậy lại rồi lấy củi lót dưới miệng sọt để lộ ra một lỗ hổng.

Gà vịt ban đêm đã ngủ quen trên ổ cỏ khô, ban đêm lạnh tự chúng nó sẽ chen vào.

Giờ chúng nó cũng đã lớn lên một ít, lông xù chen chúc ở một chỗ, chắc sẽ không lạnh chết đâu.
Nhưng lần này xuống núi quả thật vội vàng, khiến Lục Cốc không an lòng, một hai ngày còn ổn, nếu xuống núi lâu quá thì không yên tâm.

Y cứ vậy suy nghĩ hồi lâu, mới to gan đến nói với Thẩm Huyền Thanh.

Nhưng những gì hôm qua Vệ Lan Hương nói không phải y không nghe thấy, sợ Thẩm Huyền Thanh không được nghỉ ngơi tốt, sợ hãi nuốt nước miếng, lại cẩn thận nói: “Vậy để ngày mốt cũng được, lên núi rồi huynh cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ làm việc, nấu cơm.”
Tính ra hôm qua xuống núi, đến hôm nay mới có một ngày gà vịt ở trong núi một mình, để lại nhiều cỏ như vậy, ngày mốt lên núi không phải không được.
Lúc trước Thẩm Huyền Thanh đã biết y nâng niu mấy con gà vịt này, thấy y muốn về núi mà lại phải lo lắng sợ sệt, hắn chỉ đành gật đầu nói: “Vậy ngày mai lên núi đi, nghỉ ngơi trong nhà cũng là nghỉ ngơi mà.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Cốc vô cùng cảm kích, liên tục nói được, mừng mức cũng không biết nói gì, ôm lấy bó củi nhỏ bỏ vào phòng chứa củi.

Thẩm Huyền Thanh đang làm việc, y cũng không dám nghỉ ngơi, ngồi cạnh chờ Thẩm Huyền Thanh bổ đươc kha khá thì ôm vào phòng chứa củi.
Vệ Lan Hương vừa ra khỏi phòng liền nhìn hai người họ ngồi dưới mái hiên, một người bổ củi một người ôm củi, trông còn rất giống đôi phu phu trẻ đã quen thuộc lẫn nhau, nên bà không quấy rầy bọn họ, nói một tiếng rồi ra khỏi nhà.
Thẩm Huyền Thanh vốn còn vì Lục Cốc e sợ hắn mà trong lòng không vui, lông mày cũng khẽ nhíu lại, không biết phải làm sao mới có thể xóa bỏ sự e sợ này của y.

Ai ngờ Lục Cốc không đi mà ngồi cạnh hắn, ngoan ngoãn nghe lời, lập tức khiến hắn vứt bỏ những ý niệm khác trong đầu, đôi mắt cũng vương ý cười.
Người cao hứng, suy nghĩ cũng khác hẳn.

Hắn nghĩ thầm, tuy Lục Cốc còn sợ hắn, nhưng không giống trước kia chỉ biết gật đầu đồng ý, không dám có nửa phần dị nghị.

Hôm nay y đã nói với hắn là muốn lên núi sớm hơn chút, ít ra y còn dám nói, hẳn là không còn sợ hắn như trước kia.
***
“Đi nhiều nhất cũng chỉ ba đến năm ngày thôi.

Chàng không muốn nấu cơm thì sang nhà tam thúc ăn ké vài bữa, chờ ta về lại làm cơm cho chàng.”
Kỷ Thu Nguyệt gọi Thẩm Nghiêu Thanh vào bếp, mở nắp lồng ra dặn anh, bánh bao đều để trong lồng, muốn ăn thì tự hâm nóng, trong nhà còn có chút rượu gạo, không nấu được cháo loãng thì nấu rượu gạo uống.

Có những thứ này, anh muốn đói cũng không đói nổi.
“Được, ta biết rồi.

Ta mang ít lươn còn lại sang nhà tam thúc, lại mua thêm mấy miếng đậu phụ, để tam thẩm làm cơm, mấy ngày này ta sang đó ăn.” Thẩm Nghiêu Thanh không để tâm chuyện ăn cơm lắm, mang chút đồ sang đó cọ vài bữa cơm, không cần tự mình làm.
Kỷ Thu Nguyệt nghe vậy thấy cũng đúng, nói: “Vậy được, chàng qua đó ăn đi, chờ ta về mang cho tam thẩm một giỏ hạt dẻ.”
Sáng sớm, sương còn chưa khô, mặt trời giống như lòng đỏ trứng muối ngoi lên từ phía đông.

Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy, cùng Lục Cốc và mấy người Vệ Lan Hương vào núi.
Lần này vào núi nhiều người, đường đi càng thêm náo nhiệt, mấy con chó cũng như hưng phấn hơn, vừa chạy vừa sủa, vẫy đuôi không ngừng.
Kỷ Thu Nguyệt nhẹ giọng nói chuyện, Vệ Lan Hương cũng không phải người cứng nhắc cay nghiệt, ở cùng dâu cả ba năm nay đã quen thuộc, dọc đường đi cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng Thẩm Nhạn sẽ xen vào.

Lục Cốc vừa đi vừa nghe họ nói, lúc nghỉ ngơi còn cùng Thẩm Nhạn đi hái hoa núi, cảm thấy đường đi như ngắn hơn bình thường một chút.
Sau khi lên núi, vừa mở cửa là Lục Cốc đã vào hậu viện xem, gà vịt đều rất tốt, nhưng mà đi hai ngày nên hàng rào trong hậu viện bị chúng nó làm bẩn mất.

Y cầm xẻng bắt đầu xúc phân trên mặt đất lại thành một đống, lát nữa tìm chút lá thuốc về đốt, có thể xua tan mùi hôi, trong viện cũng sạch sẽ hơn.
Vệ Lan Hương thấy trong viện trong bếp đều được thu dọn gọn gàng, ngăn nắp hơn khi Thẩm Huyền Thanh ở trong núi một mình không biết, liền biết Lục Cốc chăm chỉ cần mẫn, ý cười trên mặt bà càng nhiều hơn.
Đi đường lâu vậy đã đói bụng rồi, bà và Kỷ Thu Nguyệt vào bếp nấu cơm trước.
Sau khi Lục Cốc từ hậu viện đi ra, thấy mình không giúp gì được trong bếp nên đi quét dọn đông phòng, trải giường cho các nàng.
Thẩm Nhạn đi theo giúp đỡ y.

Ván giường trong đông phòng rất lớn, ba người bọn nàng chen chúc một chút vẫn có thể ngủ chung.

Trên núi lạnh, ban đêm nằm chen một chỗ cũng sẽ ấm áp hơn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN