Hương cao có thêm công dụng đặc biệt, không dùng nhiều nên không mạnh lắm, khiến Lục Cốc còn tỉnh táo cảm nhận được thân thể có sự khác lạ.
Y sắp xấu hổ muốn chết rồi mà lại không thể khống chế âm thanh của chính mình, vội bịt kín miệng.
Nhưng tay y dần mất sức, âm thanh tràn ra khiến Thẩm Huyền Thanh mặt đỏ tai hồng, ở nhà dù sao vẫn không thể so được với lúc còn ở trên núi.
Tay Lục Cốc không còn chút sức nào, may mà Thẩm Huyền Thanh duỗi tay ra từ đằng sau, che miệng giúp y.
Sau khi bị bàn tay to khỏe kia che miệng lại, Lục Cốc mới cảm thấy an tâm, cố hết sức nhẫn nhịn.
Rõ ràng đang là mùa đông, dù trong lúc làm có gió lạnh lùa vào nhưng trong chăn vẫn nóng đến mức y phải thò tay chân ra ngoài cho mát.
Trăng treo trên trời bị mây che phủ, bóng tối bỗng chốc bao trùm vạn vật.
Sáng sớm, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, gió lạnh phả vào mặt, khiến người không khỏi rụt đầu rụt cổ, chà xát tay và mặt rồi mới ôm củi vào bếp nhóm lửa đun nước.
Cún con nhảy xuống khỏi bao tải, ngáp một cái duỗi eo lười biếng “Ngao” một tiếng xong chạy vào phòng bếp.
“Đại Thanh ca, huynh dậy sớm thế.” Thẩm Nhạn thức giấc, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, vậy mà lại thấy Thẩm Nghiêu Thanh, nàng còn tưởng là Lục Cốc đang bận rộn trong bếp.
“A tẩu muội kêu khát, tối qua uống ít nước.” Thẩm Nghiêu Thanh thêm củi vào đáy bếp, cún con giẫm hai chân trước lên mui giày của anh.
Nó lớn vậy rồi nên khá nặng, giẫm lâu quá anh không chịu nổi nên đẩy cún con sang bên cạnh.
Thấy trong nồi chưa bốc lên hơi trắng, Thẩm Nhạn nói: “Giờ vẫn sớm, đun sôi nước cho a tẩu uống rồi huynh đặt cái lồng hấp lên hấp mấy cái bánh bao nhé.”
“Được, ta biết rồi.” Thẩm Nghiêu Thanh đáp lại.
Ngoài trời quá lạnh, nước chưa đun xong không thể súc miệng, Thẩm Nhạn lại trở về phòng.
Cùng tiếng gà gáy chó sủa, người dân trong thôn Thanh Khê lần lượt thức giấc, nhà nhà đều dần có tiếng người.
Mùa đông trời lạnh, rời giường là chuyện khó khăn, tối hôm qua ngủ khá muộn, lúc Lục Cốc tỉnh lại không khỏi kì kèo trong trăn thêm một lát.
“Không cần vội, đại ca đã đun nước rồi.” Thẩm Huyền Thanh đi từ ngoài phòng vào, thấy y muốn mặc y phục thì thuận tay đóng cửa phòng lại.
Sau khi thấy Thẩm Huyền Thanh, Lục Cốc hậu tri hậu giác nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt và hai tai lập tức đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn người.
Dù y có ngốc đến đâu thì cũng vẫn biết hương cao tối qua khác thường, nếu không y sẽ không như vậy.
Cũng không biết Thẩm Huyền Thanh lấy đâu ra thứ đó, không đứng đắn tí nào.
Thẩm Huyền Thanh thấy y như vậy, sao lại không biết lí do cho được, giả bộ ho một tiếng làm như không nhớ tới, nói: “Hôm nay thời tiết không tốt, ngoài trời còn có gió thổi, em mặc nhiều chút.”
Lục Cốc không nói gì, chỉ gật đầu ý bảo đã biết.
“Ta đi thay nước, để ủ cho chăn luôn nóng.” Thẩm Huyền Thanh đi tới nói, lấy thang bà tử ở cuối giường ra.
Lúc bấy giờ Lục Cốc cũng đã mặc xong và xuống giường, đợi sau khi hắn đi ra ngoài thì xoa xoa khuôn mặt nóng bừng rồi mới khom lưng gấp chăn.
Bữa sáng trong nhà từ trước tới nay luôn rất đơn giản, ăn bánh bao và dưa muối là no sáu, bảy phần rồi, hôm nay luộc thêm một quả trứng gà cho Kỷ Thu Nguyệt.
Ăn xong, Lục Cốc quét viện sạch sẽ, dùng chổi lông gà phủi hết bụi bám trên bàn ghế trong nhà.
Thời tiết không tốt không thể phơi đế giày, Thẩm Nhạn đã cho gà vịt ăn, y không cần qua đó nữa.
Làm mấy việc đó xong không còn việc gì khác nên Thẩm Huyền Thanh liền gọi hai người họ đi học bài.
Gió càng lúc càng lớn, thật sự lạnh đến hoảng hồn, tay viết chữ lộ ra bên ngoài rất lạnh, vậy nên hắn đốt chậu than trong nhà chính, còn đặt thang bà tử lên bàn, nếu lạnh có thể ấp tay lên, chứ không lại tê cóng.
Hai người họ không cần thi công danh, không cần phải giống học sinh nghèo không dám lơi lỏng bỏ lỡ phút giây nào.
Vì hai người họ học rất nghiêm túc nên Thẩm Huyền Thanh không phải dùng tới thước phạt.
Chậu than đã được nhóm lửa, Vệ Lan Hương xách giỏ kim chỉ tới ngồi xuống.
Bà tìm vải bông mềm làm đế giày cho cháu nội.
Làm giày đầu hổ cho đứa nhỏ không thể dùng vải bồi, quá cứng, vải lanh cũng không tốt nên bà đã mua ở chỗ nương Thắng tử ít vải bông màu về.
Giày đầu hổ là bà làm, còn cố ý mua thêm chỉ thêu để thêu thêm hoa văn hoa cỏ ở hai bên giày.
Đây là đứa cháy đầu tiên của bà, nhất định phải làm giày thật đẹp rồi mang đi so đo với những nhà khác trong thôn, ai bảo bọn họ cứ thích ôm cháu khoe khoang trước mặt bà, lại còn mồm miệng thúi hoắc nói linh tinh, nói Thu Nguyệt nhà bà không sinh được con.
Nhà nông làm giày đầu hổ thường chỉ thêu hình đầu hổ trước mũi giày, mọi người đều chú tâm thêu hẳn lên giày.
Tay nghề thêu thùa của bà tuy không được tinh tế như Lục Cốc, nhưng vẫn biết thêu vài loại hoa văn, giày đầu hổ của đứa nhỏ chỉ cần thêu màu sắc rực rỡ là đẹp rồi.
Kỷ Thu Nguyệt không biết bà nghẹn cục tức trong lòng, thấy bà định thêu giày thì cũng xách ghế ra ngồi bên cạnh chậu than.
Mẹ chồng nàng dâu nhỏ giọng thảo luận xem phải thêu thế nào, một đôi đỏ còn chưa đủ, đến thu đông trời lạnh, phải làm cho đứa nhỏ mấy đôi giày dày, thêu đỏ tất cũng không đẹp lắm, không bằng mua thêm ít vải vàng, chỉ cần là màu sắc ấm áp thì đứa nhỏ đeo lên người sẽ không có cấm kỵ gì.
Đọc sách viết chữ hết nửa buổi sáng, Thẩm Nghiêu Thanh nhàn rỗi đi dạo trong thôn một chuyến rồi về gọi Thẩm Huyền Thanh ra ngoài xem đồng ruộng, lão đại Lư gia muốn bán ruộng.
Trời càng thêm âm u, sau khi hai huynh đệ bọn họ đi ra ngoài, Lục Cốc thu dọn bút, mực, rửa sạch mực dính trên tay rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Đi xem ruộng không tốn nhiều công sức, Thẩm Huyền Thanh thấy là đất ruộng màu mỡ thì đồng ý mua nhưng phải bán đứt, sau này không được tìm hắn đòi chuộc lại.
Đều là người quen trong thôn Thanh Khê, Lư lão đại cần tiền vội, nghĩ một lát thì đồng ý, năm mẫu ruộng cạn bán cho Thẩm Huyền Thanh với giá năm lượng một mẫu.
Lư lão đại cũng rất chỉn chu, nhờ người cùng thôn biết chữ đến viết khế ruộng, gọi người nhà Lư gia cùng hàng xóm và người trung gian đến chứng kiến.
Tên tuổi và dấu tay của những người liên quan đều đã nằm trên khế ruộng, một tay giao tiền một tay giao khế ruộng, khế ruộng và năm mẫu ruộng đều đã thuộc về Thẩm Huyền Thanh.
Ngoài trời bắt đầu đổ những bông tuyết li ti, Thẩm Huyền Thanh cất khế ruộng vào trong ngực, ngước mắt nhìn về phía Lư lão đại, không đợi hắn mở miệng, Lư lão đại đã nói: “Ta biết ngươi muốn nói hôm nay tuyết rơi không dễ đi phủ thành, đợi trời quang mây tạnh ta sẽ cùng ngươi đi ấn quan dấu.”
“Nếu đã vậy thì đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi.” Thẩm Huyền Thanh đáp ứng.
“Được.” Hai mươi lăm lượng này Thẩm Huyền Thanh trả vô cùng dứt khoát, không giống những người khác còn muốn cò kè mặc cả, có khi nói nửa ngày còn chưa được việc.
Lư lão đại cất tiền trong ngực vội đi giải quyết chuyện khẩn, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cười lớn một tiếng, còn tiễn hai huynh đệ họ ra khỏi cửa.
Khế ruộng này sau khi mang lên quan phủ, đóng thuế ruộng rồi quan viên ấn một dấu xuống, trở thành khế ước đỏ, không thì sẽ chỉ là khế ước trắng.
Những loại khế ước khác thì không nói, khế ruộng và khế đất rất được triều đình coi trọng, quan phủ chỉ tiếp nhận khế ước đỏ, đương nhiên phải làm cho thỏa đáng.
Sau khi đi ra, Thẩm Nghiêu Thanh nhìn bông tuyết rơi xuống, quay đầu nói: “Hôm nay Mạnh Đại Nhạc mổ heo, đêm qua a tẩu đệ nói muốn ăn thịt lợn tươi, ta qua đó mua mấy dải về.”
Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh nhớ ra muốn cho Lục Cốc ăn ống xương, nhưng vẫn chưa mua được nên nói: “Hay là huynh mua thêm ít xương ống đi, hầm nát bằng lửa lớn, lúc ăn thì bắc lên lò thuốc, không sợ càng ăn càng lạnh, trên xương cũng đều là thịt tươi cả mà.”
“Được đấy, hôm nay tuyết rơi không cần ra ngoài nữa, ở nhà gặm xương thịt, ý hay lắm.” Thẩm Nghiêu Thanh vỗ tay tán thưởng, lại nói: “Đệ về nói chuyện mua ruộng với nương đi, cho bà xem khế ruộng, ta đi mua thịt đây.”
“Ừm.” Thẩm Huyền Thanh không nói thêm gì nữa, gọi Đại Xám đi về trước.
Ống xương ít thịt hơn, rẻ hơn dải thịt treo, trong nhà đông người còn có chó, xương gặm xong có thể cho chó ăn nên Thẩm Nghiêu Thanh mua nhiều thêm chút.
Sau khi mua về đã là buổi trưa, Lục Cốc đã hấp nóng bánh bao và cháo loãng trong nồi, giờ đang ngồi ngoài bếp dùng chảo nhỏ xào rau.
Nghe Kỷ Thu Nguyệt nói muốn ăn thịt lợn xào, y bận không thể rời tay nên gọi Thẩm Nhạn đến thái thịt.
Vì Kỷ Thu Nguyệt thích ăn cay, y định dùng ớt khô xào thịt thái lát, ớt khô không quá cay, thêm vào cho có vị cay tê là được.
Lúc xào thịt, Lục Cốc thêm nhiều củi vào dưới lò thuốc, vốn định là xào bằng lửa lớn, vậy thì xào nhanh hơn mọi người có thể ăn cơm sớm hơn, nhưng hôm nay là lần đầu y dùng chảo nhỏ, thêm nhiều củi, lửa cháy lớn không thể kiểm soát nhiệt nên đã sơ ý xào thịt hơi khô cháy.
Thịt nạc còn khó nhìn nhưng thịt mỡ trắng có thể thấy rõ màu vàng cháy, may mà miếng thịt này nhiều nạc ít mỡ.
Thịt đắt hơn rau rất nhiều, y bưng chảo nhỏ vào bếp, múc thịt ra đĩa nhưng lại chậm chạp không mang ra.
Thẩm Huyền Thanh vào bưng thức ăn thấy y lo lắng bất an, vừa nhìn đĩa thịt khô cháy trên bàn là biết chuyện gì xảy ra.
“Không cháy đen thì vẫn ăn được mà, cũng đâu phải xào hỏng đâu.” Thẩm Huyền Thanh nói.
Để chứng thực cho lời nói của mình, hắn còn tiện tay nhúp một miếng thịt lên nếm thử, nhưng lại nhíu mày, nói: “Béo như thịt kho khô hồi trước ăn trong quán rượu của Dương Hiển đại ca ấy, mỡ mà không ngấy, vừa thơm vừa ngon.”
Lục Cốc xào rau xào thịt đều là học cách làm của Kỷ Thu Nguyệt và Vệ Lan Hương.
Rất ít người nhà nông biết nấu những món giống trong quán rượu, không ngờ lần này chẳng những không xào hỏng mà lại ăn rất ngon.
Sau khi đặt đĩa lên bàn, những người khác liếc mắt nhìn cũng thấy hơi cháy, nhưng Vệ Lan Hương không nói gì.
Mấy năm trước bà nấu cơm còn làm cháy khét vài lần, Thẩm Nghiêu Thanh lớn vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ, thỉnh thoảng còn lôi ra trêu bà, giờ nhớ lại những món bà nấu cháy kia, bà cũng không phải người hà khắc nên không nói gì, huống hồ chưa cháy đen thì vẫn ăn được.
Ai ngờ nếm thử thấy không tệ chút nào, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt vốn không muốn ăn thịt mỡ còn ăn mấy miếng.
Nàng có thai hơn một tháng rồi, thỉnh thoảng sẽ thấy buồn nôn, có chút không nuốt nổi thịt mỡ nên hôm nay Thẩm Nghiêu Thanh mua đều là thịt nhiều nạc.
Thấy mọi người đều nói ngon, Lục Cốc mới yên lòng, dù có người gắp phải miếng thịt cháy cũng không nói gì, ăn được thì cứ ăn, vứt đi rất đáng tiếc.
Sắc trời trở tối, tuyết rơi ngày càng dày, bông tuyết giống như lông ngỗng bị gió thổi bay.
Ăn cơm xong không ra khỏi cửa, cũng không có việc gì khác để làm, cả nhà ngồi trong nhà chính nhóm lửa trong chậu than.
Cửa chính hơi khép lại, chừa ra một khe hở nhỏ có thể thấy tuyết rơi dày ngoài trời.
Năm mẫu ruộng cạn đã mua, lúa mùa đông cũng đã trồng xong.
Bọn họ nơi đây bán ruộng đều là như vậy, Lư lão đại tự muốn bán đất, không phải là người khác muốn mua, dù hắn có trồng gì trong ruộng thì những người khác không cần phải quan tâm, chỉ cần theo đến mua ruộng là được.
Giá thị trường của một mẫu ruộng cạn tốt là dao động khoảng năm lượng, không cao hơn năm lượng, đây là giá tốt nhất.
Có vài người thấy người bán ruộng có việc gấp sẽ ép giá xuống vài đồng, đối phương có việc gấp cũng sẽ bán.
Bởi vì trong ruộng có trồng lúa non, sang tháng năm năm sau là có thể thu hoạch, lại thêm trước đây khi Thẩm Thuận Phúc gặp chuyện không may, mua được hai cây dược liệu trong tay Lư lão đại, Lư lão đại bán rẻ cho hắn, là tiền vất vả vào núi kiếm hái dược, vậy nên hôm nay Thẩm Huyền Thanh không ép xuống một đồng nào.
Về phần phải được mua đứt, hắn đâu thể mua ruộng mà không trồng trọt gì rồi đợi hai năm sau lại bán về được.
Đầu xuân năm sau Thẩm Huyền Thanh muốn lên núi, chuyện cày bừa vụ xuân, nhổ cỏ tưới tiêu nếu hắn ở nhà thì tốt, nếu hắn không ở nhà thì chỉ có thể để Thẩm Nghiêu Thanh đi.
Người một nhà bàn bạc một hồi, quyết định năm mẫu ruộng lúa này của Thẩm Huyền Thanh để dùng một năm rồi bán, ruộng đất khác trong nhà bình thường đều là do Thẩm Nghiêu Thanh chăm sóc, tiền bán được sẽ là của anh, sau này mấy mẫu lúa cạn của anh cũng không cần để lại, có thể bán tất.
Sống chung một nhà, không có gì là chịu thiệt hay không chịu thiệt.
Hiện giờ gạo và bột mì nhà họ ăn đều là một tay Thẩm Nghiêu Thanh trồng được, để lại đủ phân lượng sáu người mới bán lấy tiền.
Sau này mấy mẫu ruộng của Thẩm Huyền Thanh cũng là anh chăm sóc, vất vả một chút cũng không sao, giúp đỡ lẫn nhau cuộc sống sẽ trở nên càng tốt hơn.
Bên ngoài gió tuyết ngợp trời, củi đốt trong chậu than kêu lách tách, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt từng người, ăn cơm nóng xong, y phục dày, no đủ ấm áp.
Sau khi nói chuyện phiếm được một lúc, cửa nhà chính bị gió thổi bay, bọt tuyết bắn tung tóe, cái lạnh tràn vào.
Thẩm Nghiêu Thanh gần cửa nhất vội đi đóng lại, Vệ Lan Hương nói: “Lạnh thì về giường ngồi đi, đóng cửa phòng lại còn có thêm thang bà tử ấm áp, ngồi ở đây lâu lạnh chân quá.”
Củi trong chậu than đã đốt gần hết, Thẩm Huyền Thanh vốn định thêm mấy cây, nghe vậy thì không làm nữa, ai về phòng nấy.
Cửa sổ trong nhà đều là dán giấy, trước mùa đông Thẩm Nghiêu Thanh đã dán dày thêm, có thể lọt vào ít ánh sáng.
Lục Cốc nghe tiếng gió bên ngoài, ngồi trên giường đắp chăn lên chân, còn ôm thang bà tử bên trong, không lạnh chút nào.
Rảnh rỗi không có việc gì, y lấy bàn nhỏ lên, đặt giỏ kim chỉ lên đó để dùng, không sợ bị rơi.
Thẩm Huyền Thanh đi từ ngoài vào, cầm một cái bát trong tay.
Hắn chạy tới phòng Vệ Lan Hương lấy táo đỏ, còn có mứt hồng và hồng khô, vào tới nơi thì tiện tay đặt bát trên bàn.
Lục Cốc cầm khung thêu thêu hoa, hắn ngồi bên cạnh nhìn, thi thoảng lại nhỏ giọng nói mấy câu, thấy Lục Cốc rũ mắt thêu thùa, gò má trơn bóng, hắn quả thực không nhịn được mà thò tới hôn trộm một cái, hôn xong còn không nỡ buông, lại hôn lên mặt phu lang thêm vài cái, dù Lục Cốc có muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc hắn hôn thì mạnh mẽ gớm, vậy mà hôn xong lại thấy ngượng ngùng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn luôn không phai bớt.
Đến chiều lúc ăn tối, tuy ngoài trời gió tuyết hoành hành nhưng trong nhà lại vô cùng hạnh phúc.
Cả nhà ngồi quanh lò thuốc, miệng chảo rộng, đặt ống xương vào chảo cùng ít nước thịt, dùng lửa hầm trên lò thuốc.
Ống xương đã hầm trong nồi lớn hơn nửa canh giờ, dùng củi lớn, hầm nát mềm, không cần đũa, mọi người dùng tay cầm, rắc ít muối lên thịt là có thể ăn được rồi.
Thịt mềm, gần như tan ra ngay khi cho vào miệng, không mắc răng chút nào, hầm đến mức này có thể ăn sạch tận xương.
Cún con ngửi thấy mùi thịt thì sủa lớn.
Thẩm Huyền Thanh đối với bọn chó xưa nay luôn không tệ, nhặt bốn miếng xương lớn có thịt ném ra, cún con có xương và thịt gặm lập tức không sủa loạn nữa.
Vệ Lan Hương thấy vậy, dù ống xương rẻ bà vẫn hơi không nỡ, nhưng nhìn bộ dáng dửng dưng của lão nhị là bà biết bản thân không thể nói gì, lại nhìn xương bị chó gặm, đành phải từ bỏ.
Đây là lần đầu Lục Cốc ăn xương thịt kiểu này, chỉ thấy thơm ngon vô cùng.
Thịt thơm nồng, thịt trên xương ăn rất khác những loại thịt kia, nếu có thịt mắc trong khe thì dùng đầu đũa chọc một cái, vì quá mềm nên chỉ cần chọc một cái là ra, không làm nát chút nào.
Xương trắng giòn khi cắn vào càng là khác biệt, ăn xong Thẩm Huyền Thanh còn mang xương vào bếp đập vỡ để mọi người có thể hút tủy xương, rất ngon..