Tiểu Phu Nhân - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiểu Phu Nhân


Chương 6


Edit by: QingXian xianxian0011

Beta by: Cẩm Lí

– —

“Manh Manh, cô nhìn gì vậy?”

Đồng nghiệp đẩy cánh tay của Manh Manh, thấy cô vẫn không có phản ứng, liền đưa tay lên trước mắt cô quơ quơ. Một nam một nữ vừa nãy đã đi xa, mà Manh Manh vẫn như cũ không chớp mắt, nhìn chằm chằm về hướng của hai người trước đó.

“Cô sao vậy, lúc từ cửa hàng nội y đi ra vẫn luôn mất hồn mất mất vía?” Đồng nghiệp tò mò mở miệng.

Lục Hành cùng Ôn Miểu đã đi xa, bị gọi làm cô gái Manh Manh cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, hai tròng mắt lấp đầy vẻ vui mừng, cô cuống quít gấp gáp lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bíp bíp bíp mở bản ghi nhớ gõ xuống mấy chữ.

Đồng nghiệp nghi ngờ tiến tới, liếc mắt liền nhìn thấy phía trên bản ghi nhớ mấy chữ to sáng chói.

Đồ chơi py.

Đồng nghiệp sắc mặt cứng đờ, thuận tiện còn thấy được ghi chép phía trước của Manh Manh.

Cửa tiệm nội y py, phân vai nhân vật.

Khóe mắt cô giật giật, lại nghe tiếng Manh Manh tiếp tục thở dài: “Quả nhiên ra ngoài chơi mới có linh cảm!”

Manh Manh là tay bút nghiệp dư, chỉ có điều cô ấy là tay bút chuyên viết truyện H ( thể loại cực sắc ấy:) Mấy ngày nay bởi vì cô toàn vùi đầu viết toàn thịt kẹp thịt đến chết đi sống lại, cô gái cùng phòng liền nhìn không nổi, nhân dịp cuối tuần lôi cô ra khỏi nhà.

Trong lúc nói chuyện, Manh Manh đã đem máy vi tính bên người mở ra, ngón tay múa lượn trên bàn phím đánh chữ, mạch văn tuôn trào.

.….

Sau khi từ trung tâm thương mại trở về, sắc trời đã bắt đầu tối. Lục Hành mới vừa tắm xong, đã nhìn thấy vật nhỏ nhà mình ôm máy tính, cả người cuộn tròn ở trên ghế sô pha. Trên người cô chỉ đắp một tấm thảm nhung nhỏ, hai cái chân nhỏ trong không trung một lúc lại lắc lư một cái.

Đến gần mới phát hiện, khuôn mặt vật nhỏ phía sau màn hình đang rầu rĩ, hai hàng lông mi nhíu chặt, vò đầu bứt tai, cặp mắt cứ chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.

“Nhìn gì vậy?”

Cánh tay thon dài của Lục Hành duỗi một cái liền đem người nhét vào trong ngực, thân hình Ôn Miểu nhỏ nhắn, Lục Hành một tay liền đem người vững vàng giữ chặt. Anh ngước đầu, liếc mắt liền liền nhìn thấy chữ viết trên văn bản. Đuôi mắt người đàn ông nhếch lên một cái, đem từng câu từng chữ chậm rãi đọc: “Quốc gia của ta Thiển Tích phe thứ ba liều mình chống đỡ cùng quản giáo.”

Lục Hành hơi nhướng mày, rũ mắt nhìn vật nhỏ trong lồng ngực:”Đề luận văn tốt nghiệp của em?”

Anh vậy mà lại quên, vật nhỏ vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Ôn Miểu đang ảo não nhìn chằm chằm đề luận văn của mình, vô cùng may mắn là trước khi cô xảy ra chuyện đã phác thảo xong dàn ý, bây giờ chỉ cần chỉnh sửa là được.

Nhưng bây giờ Ôn Miểu lại mất trí nhớ rồi, ngay cả sửa đổi đơn giản nhất cũng không biết bắt tay từ đâu. Đang lúc nghĩ ngợi, Lục Hành đã đem luận văn của cô xem xong. Lúc xem tới hàng cuối cùng, đã nhìn thấy vật nhỏ làm bộ tội nghiệp kéo tay áo của mình một cái, Ổn Miểu chớp mắt, thanh âm rụt rè: “Anh… anh xem có hiểu không?”

Ôn Miểu sau khi mất trí nhớ xem luận văn của mình giống như đang xem sách trời vậy, kiến thức tài chính cơ bản nhất cũng quên mất.

“Hiểu.”

Người đàn ông vừa gật đầu một cái, liền nhìn thấy mắt ánh mắt sáng ngời của vật nhỏ trong ngực, kéo tay áo mình, nhẹ giọng nói: “Vậy anh có thể hay không giúp tôi…”

“Không thể.” Người đàn ông giương mắt, gọn gàng quả quyết cự tuyệt, không lưu lại một chút tình cảm.

“Ồ.”

Mới vừa rồi còn là cô gái hưng phấn bừng bừng thoáng chốc giống như chim sẻ nhỏ bị nước mưa tạt ướt, ỉu xìu ủ rũ, không có một chút sức lực. Ôn Miểu uể oải rũ mắt, không để ý đến người đàn ông phía sau, một lòng nhìn chằm chằm văn bản trên màn hình. Mỗi một chữ cô đều biết, nhưng xem tổng thể Ôn Miểu liền không hiểu.

Mail của Lục Hành còn chưa chỉnh sửa xong, trên vai đột nhiên nặng trĩu. Anh cúi đầu, liếc mắt liền nhìn thấy người con gái dựa vào vai mình đã ngủ say, cánh môi lúc đóng lúc mở. Mắt nhìn trên văn bản thế nhưng một chữ cũng không vào nổi.

Ôn Miểu da dẻ trắng nõn, tóc dày nhu mềm tùy ý xõa tung trên vai. Lục Hành khẽ rũ mắt, giơ tay đem lọn tóc lộn xộn ra phía sau, lộ ra đôi tai xinh xẻo trắng mịn.

Ánh mắt Lục Hành tối sầm lại, bàn tay khoát lên vai Ôn Miểu từ từ nắm lại. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ở đôi tai nhỏ nhắn cắn một cái. Cô gái dường như phát giác, lông mi khẽ run. Ôn Miểu bất mãn động đậy, Lục Hành liền buông ra, lại thấy vật nhỏ chẳng qua chỉ ưm một tiếng, cũng không có tỉnh lại.Thật là gan dạ.

Lục Hành hơi cong cong khóe môi, anh đứng dậy, đem cả người và thảm ôm vào trong ngực, hướng về phía giường ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, Ôn Miểu đều bận rồi về chuyện luận văn, cách thời gian nộp bài không còn xa, Ôn Miểu dứt khoát đem máy vi tính ra khỏi cửa, tùy ý tìm một quán cà phê ngồi xuống. Quán cà phê yên tĩnh tao nhã, Ôn Miểu gọi một ly cappucino, liền bắt đầu bận bịu sửa lại nội dung luận văn.

Cô đối với rất nhiều nội dung đều chỉ là hiểu biết lơ mơ, mấy ngày này đều là một bên tra tìm tư liệu một bên viết lại nội dung, tốc độ rõ ràng rất chậm.

“Ôn Miểu, thật trùng hợp, bạn cũng ở đây à?”

Đột nhiên có giọng nam từ sau lưng truyền đến, Ôn Miểu nghi hoặc ngẩng đầu, thử mở miệng: “Lớp trưởng?”

Bởi vì Lưu Thạch có mặt trong bức ảnh chụp chung với lớp, nên Ôn Miểu miễn cưỡng có thể nhận ra người vừa tới. Nhưng trong mắt Lưu Thạch lại có cảm giác khác, lúc bắt đầu đại học hắn đã có tình cảm với Ôn Miểu, chỉ tiếc cuộc sống của Ôn Miểu chỉ theo ba điểm thẳng hàng, bình thường ngoại trừ đi làm, rất ít tham gia hoạt động trong lớp. Lưu Thạch hẹn cô mấy lần, đều bị Ôn Miểu khéo léo từ chối, anh ta cũng liền từ bỏ tâm ý. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được Ôn Miểu ở quán cà phê. Sắc mặt bỗng chốcvui mừng, thân thiết ngồi bên cạnh Ôn Miểu, một tay khoát lên trên thành ghế.

Dáng người Lưu Thạch cao gầy, còn chưa chính thức bước ra khỏi trường học, nên cả người đều mang lại hương vị sạch sẽ của một cậu con trai mới lớn. Đúng lúc Ôn Miểu có chỗ không hiểu, vội vàng đem máy tính xách tay dời qua.

Thư kí xuống lầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, cô giơ tay kéo tay áo người đi cùng, thấp giọng: “Cô xem chàng thanh niên ngồi bên kia sổ bên kia, dáng dấp cũng rất được.”

Ôn Miểu ngồi ở gần cửa sổ, vừa vặn ánh nắng mặt trời chiếu xuống, lưu lại trên mặt cô và Lưu Thạch. Ngón tay Lưu Thạch tuy chỉ màn hình, nhưng ánh mắt luôn lưu luyến trên mặt cô gái, khóe môi mang nụ cười nhàn nhạt. Hai người cùng ngồi một chỗ, nhìn tới nhìn lui rất giống một cặp tình nhân. Đồng nghiệp cũng chú ý tới hai người bên cửa sổ, giá thị nhan sắc của Ôn Miểu và Lưu Thạch đều không thấp, cô ta phụ họa nói. “Người trẻ tuổi đúng là thật tốt nha, yêu đương đều rất là ngọt ngào.” Không giống các cô bây giờ, mỗi ngày đều bị người ta ép đi xem mắt. Hai người nói chuyện một hồi, thấy cà phê đã làm xong, vội vàng xách đồ lên lầu.

Các cô đều là thư kí của công ty cách vách, nhân thời gian nghỉ ngơi tới mua cà phê. Trước khi đi, thư kí theo thói quen cầm điện thoại ra, len lén chụp một tấm ảnh bóng lưng của hai người, tiện tay phát lên vòng bạn bè. Cap: Tình yêu ngọt ngào khi nào mới tới lượt mình a? (Hình ảnh) (hình ảnh) (hình ảnh)

Đặng Minh thật vất vả mới làm xong công việc, hiếm khi có thời gian lượn vòng bạn bè, kết quả vừa lướt một cái đã nhìn thấy tin thư kí kia vừa phát.

“…”

Anh nghẹn một cái, thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc, thấy Lục Hành không chú ý tới mình, vội vàng phóng to bức ảnh, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi trên ghế. Tim hắn nhảy lên một cái, ngước mắt liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, trong lòng lo lắng bất an. Cũng không biết Lục Hành có biết, mình bị đội nón xanh không???

Đặng Minh liền nhớ tới tin đồn Ôn Miểu đào hôn khi trước, lúc này đối chiếu với tấm hình trên vòng bạn bè, đột nhiên tất cả đều đã sáng tỏ.

Nhưng mà không biết, Lục Hành…

Suy nghĩ dần trôi xa, ngay cả khi Lục Hành gọi mấy tiếng anh cũng không nghe thấy, thẳng đến khi người bên cạnh ở sau lưng nhéo một cái, Đặng Minh cuối cùng mới hoàn hồn trở lại.

Ấp a ấp úng: “Lục, Lục tổng.” Sắc mắt Lục Hành trầm xuống, không vui nói: “Cậu đang nhìn gì vậy?” Từ lúc bắt đầu, Đặng Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại lẩm bẩm. Đặng Minh đi theo Lục Minh đã mấy năm, hiếm khi phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Lục Hành nheo mắt, hướng nhìn dần dần dời xuống.

Đặng Minh vốn dĩ chột dạ, thấy ánh mắt của Lục Hành rơi vào điện thoại trong tay mình, cuống quít đem điện thoại di động giấu sau lưng, trong lúc hoang mang lo sợ, chỉ nghe “ba” một tiếng, điện thoại trong lòng bàn tay rơi xuống đất. Tấm ảnh bị anh phóng to gấp mấy lần kia bất ngờ xuất hiện dưới mí mắt Lục Hành.

“Lục Lục… Lục tổng.” Đặng Minh không kịp nhặt điện thoại, vội vàng giải thích. “Đây nhất định là giả, Ôn tiểu thư làm sao có thể…”

Thanh âm càng ngày càng thấp, đến sau cùng cơ hồ không nghe thấy. Đặng Minh càng chột dạ, hắn cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt âm u của người đàn ông.

Ảnh bị anh phóng to mấy lần, đúng lúc Ôn Miểu cùng Lưu Thạch thân thiết đầu sát bên nhau. Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương rơi trên mặt hai người, tất cả hết thảy đều hoàn mỹ. Trừ sắc mặt… người đàn ông trước mắt. Đặng Minh nhắm chặt hai mắt, không dám nói nhiều một chữ, hai chân phát run.

Hồi lâu, cuối cùng người đàn ông trên đỉnh đầu cũng lên tiếng. Lục Hành thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh. “Xác thực là giả.” Đặng Minh vừa định thở phào một cái, nhưng mà trái tim lơ lửng vẫn chưa buông xuống được. Mười lăm phút sau, liền nghe thấy “rắc” một tiếng, đôi giày da của người đàn ông chuẩn xác giẫm lên màn hình di động của mình.

Đặng Minh: “…”

– —

Cẩm Lí: Đọc chương nào là tội Đặng Minh chương đó, trợ lí tổng tài thời buổi này thật khó làm mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN