Tiểu Qua Tử - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Tiểu Qua Tử


Chương 23


Editor & Beta: Calcium

Diệp Hà Thanh bất tri bất giác ngẩn người, Từ Tư Lễ nhìn thẳng cậu lặp lại lần nữa: “Muối theo đuổi em nói chuyện yêu đương chứ không phải bạn bè.”

“Anh…” Đầu lưỡi Diệp Hà Thanh tê dại, không nghĩ ra phải nói thế nào với Từ Tư Lễ: “Anh so với những người kia không giống nhau, cho nên đừng nói ra loại chuyện này.”

“Đây là anh đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi mới quyết định nói với em.” Từ Tư Lễ quan sát biểu cảm của Diệp Hà Thanh, phát hiện cậu không hề nổi giận thì tảng đá trong lòng mới dần hạ xuống, cười lộ ra hàm răng trắng bóc, “Em xem, lúc anh nói ra chuyện này em cũng không hề phản cảm, nói không chừng em cũng có cùng cảm giác như anh, thử một lần có lẽ sẽ biết ngay.”

Diệp Hà Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn yêu đương, tôi muốn kiếm tiền chăm sóc anh trai tôi.”

Từ Tư Lễ nghe xong nhưng không hề nhụt chí: “Chuyện yêu đương với anh và chuyện kiếm tiền chăm sóc anh trai không hề mâu thuẫn nhau, hơn nữa….” Hắn từng bước dẫn dắt, “Sẽ có thêm một người nữa như em chăm sóc anh trai, anh sẽ đối xử với anh ấy tốt như với em vậy, nhà anh cũng có quan hệ rất tốt với một số chuyên gia và bệnh viện, về sau giới thiệu anh trai em cho bọn họ, có thể tỷ lệ khôi phục sức khỏe của anh ấy sẽ lớn hơn.”

Diệp Hà Thanh nghe xong, tâm tình chậm rãi trầm xuống. Biểu cảm trên mặt bắt đầu phát sinh biến hóa nhỏ.

Loading…

Cậu nhỏ giọng nói: “Từ Tư Lễ, nếu anh còn xem tôi là bạn bè thì những lời nói vừa rồi đừng bao giờ nhắc lại nữa.” Diệp Hà Thanh không thích để mọi chuyện liên lụy tới Diệp Tiểu Chiếu, không muốn Từ Tư Lễ dùng anh như con mồi mà nhử cậu, cậu làm bất cứ điều gì cũng đều có một giới hạn nhất định là Diệp Tiểu Chiếu, Từ Tư Lễ nói như vậy khiến trong tâm lý cậu nảy sinh mâu thuẫn.

Nụ cười trên mặt Từ Tư Lễ dần cứng lại, hắn đột nhiên hỏi một câu: “Là do anh trai của anh sao?” Hắn không chắc chắn hỏi, “Có phải em thích anh ấy hơn anh một chút…”

“Anh nói bậy bạ cái gì vậy?” Diệp Hà Thanh lần này thực sự giận rồi, “Chuyện tôi không muốn yêu đương chẳng liên quan tới bất cứ ai cả, hơn nữa, vì cái gì mà cứ phải lôi anh hoặc anh trai anh vào chuyện này chứ.”

Diệp Hà Thanh lộ ra thần sắc có chút thương cảm, cậu cho rằng chẳng mấy chốc sau chuyện này cậu sẽ mất đi một người bạn là Từ Tư Lễ. Vì trước khi Diệp Tiểu Chiếu có thể khôi phục triệt để thì cậu sẽ không cân nhắc tới chuyện phát triển tình cảm riêng tư, không còn nhiều sức lực mà đặt sự chú ý lên người khác ngoài Diệp Tiểu Chiếu.

Còn chưa nói cậu ở trong một căn nhà rách nát, thân mang tật, trong nhà còn có ma ốm, bản thân rất dễ dàng liên lụy đến người khác, chưa kể ánh mắt người khác nhìn cậu phần lớn là kỳ lạ hoặc thương hại đồng tình, có thể đa số những người đó sẽ không muốn sản sinh tình cảm sâu đậm với cậu.

Từ Tư Lễ hà tất phải ngây ngốc mà đụng vào chứ.

Diệp Hà Thanh chăm chú nhìn vào ánh mắt Từ Tư Lễ dần dần nảy sinh biến hóa, cậu nói: “Nếu tôi là con gái, nhất định sẽ thích anh.”

Từ Tư Lễ sững sờ, ngón tay xoa xoa chóp mũi, ngước mắt lên nhìn trần nhà sáng choang, cười khổ: “Anh biết em đang lấy cớ để cự tuyệt, nhưng anh sẽ không từ bỏ, Diệp Hà Thanh, có thể em không tin vào duyên phận nhưng có nhiều thứ em không nhìn thấy thực tế đã sớm xảy ra rồi.”

Từ Tư Lễ nói thế nào cũng được, lúc này Diệp Hà Thanh chỉ nghe thấy mơ mơ màng màng. Cậu không nói nhiều, Từ Tư Lễ đưa cậu về lại cửa hàng tiếp tục làm việc, trước khi đi hắn còn hi vọng cậu sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị hẹn hò của hắn, nhưng Diệp Hà Thanh xác thực lần thứ hai từ chối.

Cậu mang theo tâm trạng nặng nề trở về cửa hàng, còn Từ Tư Lễ sau khi tỏ ý thì lại thoải mái hơn không ít, chỉ là Diệp Hà Thanh lúc này chưa lập tức tiếp nhận mà thôi.

Hắn nhắn một tin cho anh trai mình, lời ít mà ý nhiều: “Anh, em vừa tỏ tình với Diệp Hà Thanh, bày tỏ ý muốn hẹn hò với em ấy.”

Gửi xong tin nhắn, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trái tim loạn nhịp. Một lúc sau Hoắc Kiệt mới hồi âm lại một chữ: Ừm.

Từ Tư Lễ liếm môi: “Nhưng tạm thời em ấy chưa chấp nhận, anh, anh cảm thấy em ấy thế nào, lần này em nghiêm túc theo đuổi một người, không phải đùa giỡn, em muốn đối xử thật tốt với em ấy.”

Hoắc Kiệt nằm nhoài trên bàn cười cười, bình chân như vại phản hồi: “Theo đuổi được thì hẹn hò, anh ủng hộ em.”

Theo đuổi không được thì đừng trách về sau sẽ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, tâm tư Hoắc Kiệt bỗng nhiên nhớ tới nhóc què, Từ Tư Lễ liều lĩnh bày tỏ cõi lòng với người ta, không chừng còn hù cho nhóc què nhát gan đó sợ về sau giữ khoảng cách với nó.

Từ Tư Lễ dường như có chút biệt nữu, cố tình dấn theo hỏi Hoắc Kiệt: “Anh, anh cảm thấy chuyện này thế nào?”

Hoắc Kiệt trả lời thành thực: “Rất tốt.” Còn tốt thế nào thì hắn không hé miệng lấy một chữ, vẻn vẹn chỉ có như thế đã khiến tâm tình Từ Tư Lễ bớt căng thẳng.. truyện teen hay

Hoắc Kiệt trước giờ chưa bao giờ chia sẻ đồ riêng tư, nhưng hắn năm lần bảy lượt cho Diệp Hà Thanh kẹo, lần trước còn bảo Từ Tư Lễ giới thiệu cơ hội việc làm cho cậu. Tuy rằng với danh nghĩa là giúp Từ Tư Lễ theo đuổi Diệp Hà Thanh nhưng bất tri bất giác Từ Tư Lễ ý thức được anh trai mình có ý nghĩ khác với Diệp Hà Thanh, có mục đích khác.

“Anh, anh thích em ấy sao?” Một câu này mà Từ Tư Lễ viết viết xóa xóa mấy lần rồi cuối cùng lại không dám gửi câu này đi.

Hoắc Kiệt mà đã muốn gì thì chưa từng không chiếm được. Nhưng lần này Từ Tư Lễ không muốn để Hoắc Kiệt dính líu tới Diệp Hà Thanh, hắn muốn thể hiện dục vọng độc chiếm của mình trước, nếu như là hắn đa nghi thì Hoắc Kiệt sẽ không nói gì nhưng nếu không phải thì lần này Từ Tư Lễ vô cùng không muốn để Diệp Hà Thanh bị Hoắc Kiệt đoạt đi mất.

“Anh, em thích em ấy.”

Hoắc Kiệt nhìn mấy chữ ngắn gọn trên màn hình điện thoại, khóe miệng bất giác nhếch thành một vòng cung không tiếng động, nghĩ thầm cảm giác yêu thích rốt cuộc là cảm giác như thế nào?

Nhìn thấy đối phương thì liền muốn cho kẹo có tính không nhỉ? Thích đối phương dùng ánh mắt rụt rè xấu hổ nhìn mình, có tính không?

Hoắc Kiệt lại đụng đến túi quần, trong đó có hai viên kẹo. Muốn cho kẹo lại không dám cho quá nhiều, sợ nhóc ấy ăn nhiều sâu răng thì không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN