Tiểu Qua Tử
Chương 25
Editor & Beta: Calcium
Diệp Tiểu Chiếu tỉnh lại rồi, anh ngồi dựa lưng vào gối, nghiêng nửa bên gò má, an tĩnh nhìn về phía cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Sắc mặt anh cùng môi đều tái nhợt, đáy mắt không có một chút cảm xúc nào, Diệp Hà Thanh vừa vào phòng bệnh nhưng không lập tức lên tiếng, sợ làm phiền anh.
Người hàng xóm dựa người bên cạnh cửa, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, Diệp Hà Thanh bắt được tầm mắt của ông ta rồi theo hướng đó nhìn về phía Diệp Tiểu Chiếu, nội tâm lại càng cảm thấy kỳ quái hơn trước.
Xưa nay hai anh em họ thường không quen thân với hàng xóm chỉ có quan hệ là tầng trên tầng dưới mà thôi, cùng lắm vài lần gặp nhau thì gật đầu chào, không quan tâm tới mức vượt quá bình thường thế này. Càng miễn bàn đến việc thường tặng quà cho anh em hai người, tuy rằng ông ta nói rằng thường xuyên tặng những hộ gia đình xung quanh nhưng Diệp Hà Thanh vẫn luôn không thể buông xuống được, ông ta cứ hễ có hành động gì thì ánh mắt cậu thường đuổi theo tìm tòi tới cùng.
Đối phương bắt gặp ánh mắt cậu thì thoáng cứng người cười gượng, ánh mắt Diệp Hà Thanh nhàn nhạt nhìn thẳng đối phương, hai anh em sớm chiều sống chung nên có nhiều nét tương đồng với nhau. Sắc mặt Diệp Tiểu Chiếu lúc lạnh nhạt xa cách thì Diệp Hà Thanh cũng có vài phần giống thế.
Người hàng xóm dường như hơi sửng sốt, lập tức dời ánh mắt.
Lúc này Diệp Tiểu Chiếu đã nhìn thấy cậu, cánh tay đang truyền nước biển trên giường hơi nhấc lên, Diệp Hà Thanh chủ động bước qua nắm lấy bàn tay anh.
“Tiểu Chiếu.” Thanh âm cậu nhẹ nhàng như có dòng điện lướt quá, eo uốn cong, đôi mắt không rời Diệp Tiểu Chiếu hỏi: “Anh có khó chịu ở đâu không?”
Diệp Tiểu Chiếu đổi qua cánh tay không truyền dịch cầm lấy tay cậu, mười ngón tay ốm yếu siết chặt, anh hơi hơi dùng lực, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Không thể nói là khó chịu được, không phải anh vẫn luôn như thế sao?”
Vừa rồi lúc nói chuyện qua điện thoại giọng điệu vẫn còn ỷ lại, lúc này anh đã thay đổi hoàn toàn như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến Diệp Hà Thanh có cảm tưởng như bản thân cậu gặp ảo giác.
Diệp Tiểu Chiếu nói: “Truyền chai này xong, anh muốn về.”
Diệp Hà Thanh nói: “Ở lại bệnh viện mấy hôm để bác sĩ xem cũng được mà.”
“Anh muốn về.” Diệp Tiểu Chiếu trước giờ vẫn không thích bệnh viện: “Em trai à, anh ngửi mùi thuốc sát trùng là lại thấy choáng váng đầu.”
Tự anh nói rằng bản thân khó chịu, Diệp Hà Thanh đương nhiên không thể không theo ý đối phương. Truyền ba bình nước hết tầm tiếng rưỡi, giữa lúc đó người hàng xóm có ra ngoài tầm mấy phút, lúc trở về trên tay có cầm theo một ít đồ ăn lót dạ, ông ta trước tiên đưa cho Diệp Tiểu Chiếu, anh híp mắt nói: “Không muốn ăn đâu.”
Người hàng xóm liền đặt đồ ăn lên bàn, đôi môi khô nứt, mấy lần nhìn về phía hai anh em muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lại cất bước chân ra ngoài, sau khi ông ta đi, Diệp Tiểu Chiếu mới mở mắt ra.
Thời khắc này Diệp Hà Thanh thoáng nghi ngờ có phải anh trai cậu đang muốn tránh né ông ta hay không, thế nhưng thái độ của anh chỉ là hơi xa cách người ta mà thôi nên cậu cũng khó khăn mà xác định được ý tứ của anh trai mình, đành mơ mơ hồ hồ thấy kỳ quái. Diệp Tiểu Chiếu không nhận đồ của người ta thì cậu sẽ không động vào.
Mãi tới khi hai người rời khỏi bệnh viện thì món đồ trên bàn vẫn chưa có ai động tới.
Buổi chiều sau khi về phòng, Diệp Tiểu Chiếu mở cửa phòng khách rồi xịt một chút nước hoa, mở tất cả cửa sổ ra. Suốt cả quá trình anh chẳng phát ra âm thanh nào, bao gồm cả ánh mắt khó hiểu của Diệp Hà Thanh anh đều hiểu rõ nhưng cũng chỉ cho cậu một ánh mắt ý chỉ đừng lo lắng.
“Tiểu Chiếu, không phải anh ghét mùi nước hoa sao?”
Diệp Tiểu Chiếu lơ đãng gật đầu: “Thỉnh thoảng dùng để làm sạch không khí, em không thấy anh mở hết tất cả cửa sổ ra rồi đó sao.”
Nhân lúc mặt trời còn nắng rực rỡ, anh bảo Diệp Hà Thanh mang vải bọc ghế sô pha ra ngoài giặt rồi phơi nắng.
Cậu lặng lẽ cởi vải bọc ghế, ngâm nước rồi thỉnh thoảng liếc ra ngoài phòng khách.
“Tiểu Chiếu….” Diệp Hà Thanh cổ vũ lá gan của mình, tay cọ qua cọ lại ống quần, cứ mỗi khi bản thân khẩn trương thì cậu sẽ có thói quen làm ra động tác nhỏ này trước mặt anh: “Tháng trước anh trả tiền thuê nhà và điện nước rồi hả?”
Diệp Tiểu Chiếu gật đầu.
“Tiền anh lấy từ đâu ra…” Sợ bản thân nói không rõ ràng lắm cậu vội vàng giải thích, không ngừng liếm khó miệng, thiếu chút nữa còn cắn phải đầu lưỡi, “Tiền ba mẹ để lại sao? Nhưng mà, vì sao trước kia anh không lấy ra….”
Hỏi xong câu này, nhiệt độ trên mặt cậu nóng bừng y hệt như sức nóng trên sàn nhà, ước gì có một khe nứt nào đó để bản thân chui xuống.
Lúc hỏi câu này cậu thấy vô cùng mâu thuẫn, một mặt không để ý đến việc anh có tiền riêng nhưng trong lòng lại thấy hơi bất an kỳ lạ, ngại hỏi xem tiền anh có từ đâu ra, càng quan trọng hơn nữa là cậu cố tình lảng tránh vài chuyện, cậu sợ rằng tiền đó không phải tiền cha mẹ để lại cho anh.
Diệp Hà Thanh không dám hỏi thẳng như vậy, cậu sợ mình hỏi sai.
Anh hơi cong cong khóe mắt: “Làm sao lại căng thẳng thành cái bộ dạng này, em có làm gì sai đâu. Anh có tiền, đang ra nên sớm lấy ra chia sẻ gánh nặng cùng em, nhưng lại để em nuôi đến bây giờ, có phải anh không có chút tôn nghiêm nào của người làm anh trai đúng không?”
Hòn đá trong lòng Diệp Hà Thanh hạ xuống, cậu cũng cười, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, ngồi xổm bên chân Diệp Tiểu Chiếu, nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên gối, vô cùng nghiêm túc nói: “Em nguyện ý nuôi dưỡng Tiểu Chiếu, nuôi cả đời cũng vui vẻ.”
“Ngốc ạ.” Diệp Tiểu Chiếu cười mắng cậu, giọng điệu vô cùng ôn nhu, đôi mắt lộ ra chút ánh nước, “Làm gì có ai lại không chê mệt, còn vui vẻ như em, làm gì có ai tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài làm công lại còn vui vẻ như em, em đúng là khiến anh…”
Diệp Tiểu Chiếu nghẹn không nói thành lời, nhặt được một người em trai, trên lưng thằng bé phải cõng thêm ngọn núi là anh mà chưa từng kêu mệt.. Ra chương nhanh nhất tại — trumtruye n. co m —
Anh xoa mái tóc mềm mại của Diệp Hà Thanh: “Mấy hôm nay đi chơi với bạn có vui không?”
Diệp Hà Thanh không thể kể cho anh nghe chuyện bạn tốt có ý đồ khác với mình. Vì vậy cậu nhớ tới Hoắc Kiệt, không hề che giấu trả lời: “Vui lắm.”
“Vậy hả, có con gái không?”
Diệp Hà Thanh nói không có rồi quay qua nhìn Diệp Tiểu Chiếu: “Anh, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Anh không giỏi chăm sóc người khác, em đã là áo bông nhỏ tri kỷ* của anh vì thế anh chỉ muốn nếu có một cô gái nào nguyện ý trở thành áo bông nhỏ của em thì anh vui rồi.”
Trái tim Diệp Hà Thanh đập thình thịch, cậu ôm chặt lấy đầu gối anh: “Em chỉ cần Tiểu Chiếu là đủ rồi, đừng đẩy em ra ngoài như thế, Tiểu Chiếu, anh không cần em nữa sao?”
Cậu và anh đã sống nương tựa với nhau mấy năm nay rồi, chẳng sợ Diệp gia, trong lòng cậu chỉ tôn trọng một mình anh. Cậu biết cha mẹ nuôi không có chút tình cảm gì với mình, nhưng chỉ cần Diệp Tiểu Chiếu là đủ rồi.
Diệp Tiểu Chiếu trước kia còn từng nói Diệp Hà Thanh thật giống một chú chó con trung thành, lúc đó nghe xong cậu không những không giận mà còn rất vui vẻ.
Diệp Hà Thanh nhảy dựng lên, sợ nghe anh nói liên lụy cậu gì đó.
“Em đi lấy vải bọc sô pha lên sân thượng phơi.” Diệp Hà Thanh vừa mở cửa ra thì đã thấy người hàng xóm đứng ngay bên ngoài cửa.
“Chú ——”
“Tôi muốn đến thăm hai cậu.” Nói xong đối phương liền xoay người lại, Diệp Hà Thanh nghi hoặc đi theo phía sau ông ta, lên tới sân thượng, người kia đã treo lên trước đang bình tĩnh nhìn xuống cậu.
Diệp Hà Thanh hỏi: “Chú làm sao vậy?”
“Hai anh em cậu rất giống nhau, cả hai thoạt nhìn đều còn rất ít tuổi.”
Người đàn ông hút một điếu thuốc, qua làn khói, mơ hồ cười cười với Diệp Hà Thanh.
*áo bông nhỏ tri kỷ: ý chỉ người ngoan ngoãn, hiểu lòng người, là tri kỷ, thân thiết với đối phương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!