Tiểu Quỷ Bá Đao
Âm Mưu Phá Hoại Thần Long Bang
Tin Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa bị Thần Long bang bắt giữ truyền đến tại Cứu Bại sơn trang làm cho toàn sơn trang phải chấn động.
Hành động ngang ngược của bọn thủ hạ Thần Long bang khiến cho toàn sơn trang phẫn nộ, ai nấy đều mong Tư Mã trang chủ cho mình được đi cứu Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa thoát khỏi Thần Long bang.
Tư Mã Vô Công cũng nghĩ rằng Cứu Bại sơn trang không thể bỏ qua chuyện này, để mặc cho Thần Long bang tàn hại đồng đạo võ lâm, nên quyết định phái nhị tổng quản Tư Mã Vô Hùng soái lĩnh tinh anh của Cứu Bại sơn trang đến Tổng đàn Thần Long bang để đòi người.
Tư Mã Vô Hùng cùng với nhị vị tỷ muội tư Mã Vô Mỹ và Tư Mã Vô Lê cùng con trai độc nhất của mình là Tư Mã Vô Cực và một số thủ hạ trong sơn trang ngay đêm đó trực chỉ đến thẳng Kiếm Trì sơn trang Tổng đàn của Thần Long bang.
Bọn hắc y nhân canh gác ngoài Tổng đàn thấy một đoàn người đang đêm đến sơn trang liền vội vàng phi thân vào trong bẩm báo cho Mã đàn chủ.
Mã đàn chủ lúc này đang ngồi đánh cờ với Lăng Vân Phi, nghe thuộc hạ vào bẩm báo bèn cười bảo Lăng Vân Phi :
– Lăng trang chủ đoán quả không sai. Khách của chúng ta đã đến rồi, chúng ta phải ra hoan nghênh bọn họ cho phải đạo chớ.
Lăng Vân Phi cũng lên tiếng phụ họa :
– Đúng đó, chúng ta phải ra hoan nghênh họ.
Mã đàn chủ, Lăng Vân Phi cùng bọn thuộc hạ Thần Long bang kéo nhau ra ngoài sơn môn của Kiếm Trì sơn trang.
Vừa thấy Mã đàn chủ xuất hiện, Tư Mã Vô Hùng bước tới vòng tay thi lễ :
– Mã đàn chủ, Cứu Bại sơn trang Tư Mã Vô Hùng bái kiến Đàn chủ.
Mã đàn chủ vội đáp :
– Bất tất phải đa lễ, nhị tổng quản không biết hôm nay hạ giá đến đây có việc chi chỉ giáo?
Tư Mã Vô Hùng nói thẳng không cần úp mở :
– Tại hạ đến đây mong Đàn chủ thả người của tệ trang.
Mã đàn chủ giả vờ như không biết, cất tiếng hỏi :
– Thả người nào vậy?
Tư Mã Vô Hùng liền nói rõ từng tiếng :
– Tư Mã Vô Phong và Tư Mã Vô Hoa là người của tệ trang.
Mã đàn chủ cất tiếng cười lớn :
– Ha ha ha…
Tư Mã Vô Hùng ngạc nhiên :
– Mã đàn chủ cười cái gì vậy?
Mã đàn chủ ngạo nghễ đáp :
– Ta cười các ngươi mà không biết, ta cười các ngươi ngu muội đó. Ha ha ha…
Tư Mã Vô Hùng cố nhịn cơn tức giận, ôn tồn hỏi :
– Tại sao Đàn chủ lại nói như thế?
Mã đàn chủ lạnh lùng đáp :
– Thần Long bang chúng ta không bao giờ thả người của các ngươi, trừ phi Cứu Bại sơn trang các ngươi qui phục Thần Long bang. Nếu không thì hai gã Tư Mã kia sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở địa lao.
Tư Mã Vô Hùng thấy lão ăn nói ngang ngược quá đáng, liền nổi cơn thịnh nộ định xông tới động thủ, chợt bị Tư Mã Vô Cực ngăn lại :
– Thân phụ, để hài nhi đánh trận đầu.
Tư Mã Vô Cực từ nhỏ đã được danh sư chỉ điểm, luyện được tuyệt kỹ Vô Cực quyền đến mức xuât quỷ nhập thần. Thần Long bang vội cho gã hắc y nhân gầy ra ứng chiến, bởi vì lúc trước có công bắt được cao thủ của Cứu Bại sơn trang, nên được Ngã Thị Ngã cho làm đội trưởng hắc y đội.
Tư Mã Vô Cực lớn tiếng thóa mạ gã gầy :
– Nè, lão quỷ gầy mau đến nạp mạng.
Gã gầy lớn tiếng nạt lại :
– Tiểu tử chớ vội cuồng vọng.
Tư Mã Vô Cực xuất chiêu “Khai Môn Kiến Sơn” nhằm thẳng vào huyệt “Đàn Trung” của gã gầy đánh tới. Gã gầy thấy thế vội dùng chiêu “Bế Môn Tạ Khách” để hóa giải.
Nào ngờ mới đánh ra được nửa chừng, Tư Mã Vô Cực đã biến chiêu, tả thủ hạ thấp xuống đánh vào “Kỳ Môn” huyệt.
Gã gầy cũng hấp tấp dùng chiêu “Ngọc Nữ Suy Tư” để đối phó. Không ngờ Tư Mã Vô Cực lại biến chiêu xỉa thẳng vào huyệt “Khí Hải” của hắn.
Vô Cực quyền pháp biến hóa vô thường, chân chân giả giả, hư hư thực thực, biến ảo khôn lường, chiêu thức thay đổi lanh lẹ cực kỳ, cho dù đối phương có muốn tránh né cũng không sao làm được, đến lúc bị đánh bại cũng mơ hồ không hiểu tại sao lại bị bại trận.
Tư Mã Vô Cực xuất chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” rồi lại một chiêu “Phong Cuộn Hà Điệp”, tiếp đó là “Khổng Tước Khai Bình” cứ liên miên bất tuyệt.
Gã gầy không sao đối phó nổi, vạt áo bị chỉ phong xé rách mấy đường.
Rẹt! Rẹt…
Có lúc mặt gã lãnh trọn năm dấu ngón tay, rồi bụng cũng bị mấy ngọn cước của Tư Mã Vô Cực đá trúng.
Nhìn thấy mặt mũi gã gầy bị sưng húp, thân hình lảo đảo lắc lư, bộ dạng cực kỳ thảm hại, bất giác mọi người lớn tiếng cười ồ lên chế nhạo gã gầy :
– Ha ha ha…
May mà Tư Mã Vô Cực hạ thủ lưu tình, xuất thủ không dùng hết công lực. Nếu không thì cho dù mười gã gầy cũng không chịu nổi song quyền của chàng.
Ai ngờ gã gầy không biết cảm tạ mà lại sinh lòng thù hận, âm thầm phóng Thập Cốt Tiêu Dao tán về phía Tư Mã Vô Cực.
Tư Mã Vô Cực thập phần linh mẫn, vừa ngửi thấy mùi hương khác lạ, vội lớn tiếng la lên :
– Thân phụ có mê dược, người hãy chạy lẹ lên.
Tư Mã Vô Hùng vội vã ra hiệu cho thuộc hạ trong sơn trang quay người bỏ chạy.
Mã đàn chủ cũng không truy đuổi mà chỉ áp giải Tư Mã Vô Cực trở về Tổng đàn, rồi nhốt chàng vào địa lao.
Tư Mã Vô Hùng trở về sơn trang ngay trong đêm đó để bẩm báo với Trang chủ.
Trang chủ Tư Mã Vô Công vội cấp tốc triệu tập các cao thủ của Cứu Bại sơn trang đến để bàn cách đối phó.
Các cao thủ trong sơn trang nghe lệnh vội đến bàn luận.
Đại tổng quản Tư Mã Vô Anh.
Nhị tổng quản Tư Mã Vô Hùng.
Đại quản sự Tư Mã Vô Mỹ.
Nhị quản sự Tư Mã Vô Lệ.
Tam quản sự Tư Mã Vô Tuyết.
Tứ quản sự Tư Mã Vô Nguyệt.
Nét mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ lo âu căng thẳng trước sự việc tồi tệ ảnh hưởng đến danh dự của Cứu Bại sơn trang trên giang hồ.
Nghe các cao thủ dưới trướng đàm luận xong, Tư Mã Vô Công lộ vẻ căm giận trầm giọng bảo :
– Xem ra cuộc quyết chiến sinh tử giữa Cứu Bại sơn trang chúng ta với Thần Long bang sắp sửa xảy ra, ta đoán rằng bọn chúng đêm nay không đến thì ngày mai nhất định sẽ tới gây sự.
Quả nhiên Tư Mã Vô Công đã đoán không lầm.
Chiều hôm sau Thần Long bang chủ Ngã Thị Ngã soái lãnh Mã đàn chủ, Lăng Vân Phi cùng cao thủ ba môn phái Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân rồi theo sau là bọn hắc y nhân hợp với bọn Dược vật nhân Vô úy tử hùng hổ kéo tới quyết san bằng Cứu Bại sơn trang thành bình địa, bắt sống Tư Mã Vô Công về trừng trị.
Tư Mã Vô Công cũng đem các cao thủ của mình ra nghênh chiến với Thần Long bang.
Tư Mã Vô Công nộ khí quát hỏi Ngã Thị Ngã :
– Cứu Bại sơn trang chúng ta không hề đụng chạm đến Thần Long bang của các ngươi, cớ sao các ngươi dám đến đây khiêu chiến?
Ngã Thị Ngã lớn tiếng cười nói :
– Ha ha ha… Nhị tổng quản của các ngươi đã đến Tổng đàn của chúng ta gây sự, cớ sao lại nói là không đụng chạm?
Tư Mã Vô Công nói :
– Ồ, đó chỉ là việc đến đòi các ngươi thả người của bản trang đó thôi.
Ngã Thị Ngã lại cười lên một tràng dài :
– Hắc hắc… Người của ngươi đa sự dám can thiệp vào chuyện riêng của Thần Long bang, thì làm sao trách ta được.
Tư Mã Vô Công phẫn nộ :
– Thủ hạ của ngươi làm những chuyện ngang ngược, làm sao có thể dung tha được?
Ngã Thị Ngã biến sắc mặt lạnh lùng nói :
– Vậy thì chớ trách chúng ta tàn nhẫn.
Mã đàn chủ, Lăng Vân Phi bước tới xin Ngã Thị Ngã cho mình được giao chiến.
Ngã Thị Ngã khoát tay ngăn lại :
– Hôm nay để ta thử thách giáo vài chiêu của Tư Mã trang chủ.
Ngã Thị Ngã hỏi Tư Mã Vô Công :
– Ý Trang chủ ra sao?
Tư Mã Vô Công thản nhiên đáp :
– Tùy ý, ngươi muốn sao cũng được. Lão phu sẽ tiếp ngươi.
Ngã Thị Ngã nghĩ một lát, đoạn nói :
– Tư Mã trang chủ, ta sẽ đánh ra ba chiêu Thần Long chưởng. Nếu ngươi tiếp được ba chiêu, ta sẽ lập tức cho thuộc hạ trở về Tô Châu ngay lập tức, sau đó sẽ loan báo với võ lâm sẽ giải tán Thần Long bang ngay tức khắc, còn ta sẽ qui ẩn không đếm xỉa gì đến chuyện giang hồ. Còn nếu ngươi không tiếp được thì…
Ngã Thị Ngã lặng im không nói tiếp nữa, song mọi người đều biết kết cục sẽ ra sao, nếu Tư Mã Vô Công không đương cự nổi ba chiêu của Ngã Thị Ngã.
Ngã Thị Ngã ngạo mạn hỏi tiếp :
– Trang chủ đã chuẩn bị xong chưa?
Tư Mã Vô Công tự tin đáp :
– Ngươi cứ xuất chưởng đi chớ nhiều lời.
Ngã Thị Ngã vận khí dùng chiêu “Thần Long Dao Đầu” đẩy ra một chưởng, chiêu này bao hàm tám thành công lực khiến cho cuồng phong nổi lên ào ạt.
Tư Mã Vô Công cũng vận đủ tám thành công lực dùng chiêu “Khai Môn Kiếm Sơn” nghênh tiếp.
Chợt nghe…
Bùng!
Một thanh âm chấn động vang lên.
Hai cao thủ vững đứng nguyên vị, không ai nhúc nhích, tựa như bị chôn chân xuống đất.
Ngã Thị Ngã lặng im vận đủ mười thành công lực sử chiêu “Thần Long Dao Vĩ” tống ra một chưởng.
Cuồng phong bốc lên dữ dội, cát bay đá chạy tứ tung.
Tư Mã Vô Công cũng vận đủ mười thành công lực xuất chiêu “Xuất Môn Tống Khách” nghênh tiếp.
Lại nghe…
Bùng!
Một thanh âm kinh hồn vọng lại.
Ngã Thị Ngã vẫn đứng yên bất động, còn thân hình Tư Mã Vô Công thoáng lắc lư, song lập tức trầm ổn lại như cũ không hề giao động.
Ngã Thị Ngã thầm kinh ngạc nghĩ thiên hạ võ lâm trừ Tư Mã Vô Công ra không ai có thể tiếp nổi hai chiêu Thần Long chưởng của mình, nếu như người này qui thuận Thần Long bang thì e gì võ lâm Trung Nguyên các phái, hào kiệt giang hồ không qui phục mình.
Nghĩ đến đây, y lên tiếng bảo Tư Mã Vô Công :
– Tư Mã trang chủ có võ công cao tuyệt, thật đáng phục, đáng phục!
Tư Mã Vô Công lạnh lùng cười đáp :
– Bang chủ quá khen đó thôi!
Ngã Thị Ngã thành tâm thực ý nói tiếp :
– Tư Mã trang chủ, ta thập phần khâm phục võ công và tính tình của ngài đó. Nếu như ngài chịu hợp tác với ta thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Tư Mã Vô Công cũng không nổi giận, thản nhiên nói :
– Nếu như ta không đáp ứng hợp tác thì sao?
Ngã Thị Ngã cao giọng :
– Ta nghĩ ngài sẽ đáp ứng.
Tư Mã Vô Công hỏi y :
– Tại sao ngươi lại dám tự tin như vậy?
Ngã Thị Ngã đáp :
– Bởi vì ngài không còn đường nào khác nếu không muốn Cứu Bại sơn trang bị xóa tên khỏi chốn võ lâm giang hồ.
Tư Mã Vô Công nghiêm giọng đáp :
– Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không đáp ứng.
Ngã Thị Ngã nhún vai lắc đầu tỏ vẻ tiếc rẻ :
– Vậy thì ngươi hãy lo tiếp chiêu Thần Long chưởng thứ ba của ta.
Ngã Thị Ngã nói dứt lời, quay lưng về phía Tư Mã Vô Công âm thầm vận đủ công lực song chưởng để trước ngực, rồi đột ngột xoay người lại sử dụng chiêu “Thần Long Đằng Phi” tống ra một chưởng.
Cuồng phong dữ dội bốc lên, cát đá cuộn tròn mù mịt khắp chốn.
Tư Mã Vô Công vội vàng huy động song chưởng dùng chiêu “Ý Thiên Đồ Long” nghênh tiếp Liền nghe…
Bùng!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ngã Thị Ngã vẫn đứng nguyên vị, thân hình không hề rúng động.
Tư Mã Vô Công lảo đảo thoái lui ra sau ba bước mà vẫn chưa đứng vững, xuýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, miệng lão ộc ra một búng huyết tươi.
Cao thủ của Cứu Bại sơn trang kinh hoàng thất sắc, vội lướt tới đỡ Tư Mã Vô Công dậy.
Ngã Thị Ngã thấy vậy cao giọng hô lên một tiếng :
– Ngày tiêu diệt Cứu Bại sơn trang đã đến, các ngươi mau tiến lên.
Tiếng la của bọn thuộc hạ Thần Long bang hòa lẫn với tiếng binh khí tạo nên một thanh âm cực kỳ chói tai. Trận hỗn chiến giữa bọn thuộc hạ Thần Long bang và người của Cứu Bại sơn trang vô cùng ác liệt.
Những thanh âm ghê rợn vang lên không ngớt bên tai. Trận ác chiến giữa hai bên kéo dài cho đến tối.
Tư Mã Vô Công được mấy cao thủ liều chết vung binh khí yểm hộ mới thoát được vòng vây trùng điệp của bọn sát thủ hắc y đội và lũ Vô úy tử đáng sợ. Số cao thủ của Cứu Bại sơn trang bị tổn thất rất trầm trọng. Đại tổng quản Tư Mã Vô Anh, Đại quản sự Tư Mã Vô Mỹ, Nhị quản sự Tư Mã Vô Lệ bị tử mạng. Tư Mã Vô Tuyết và Tư Mã Vô Nguyệt thọ thương mà thương thế cực kỳ trầm trọng.
Tư Mã Vô Công dưỡng thương một lúc rồi cùng với các cao thủ còn sống sót bỏ chạy khỏi sơn trang ngay trong đêm. May mà trên đường tuy có bị ngăn trở nhưng không gặp cao thủ của Thần Long bang nên không bị tổn thất gì nữa.
Vu Phong và quần hùng nghe Tư Mã Vô Công thuật lại câu chuyện, bất giác nghĩa khí nổi lên, Lý Mộng Tường vỗ bàn thét lớn :
– Tổ bà nó! Thần Long bang bức hiếp võ lâm bằng hữu thậm tệ, chúng ta không thể ngồi đợi được nữa, phải quyết liều mạng với chúng một phen mới được.
Long Tam cũng tiếp lời :
– Hiện giờ lực lượng của chúng ta đã đủ sức đối phó với Thần Long bang, lúc này không trừ diệt chúng thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Vu Phong điềm tĩnh hơn, ôn tồn bảo :
– Không sai, thời cơ trừ diệt Thần Long bang đã sắp đến rồi, nhưng tốt nhất phải đợi Tư Mã trang chủ dưỡng thương, hồi phục công lực rồi sẽ tính sau.
Tư Mã Vô Hùng nóng nảy bảo :
– Vu đại hiệp, Thần Long bang không những cầm giữ các đệ tử của bản trang nơi địa lao hắc ám, mà còn giam giữ không ít các đệ tử của các đại môn phái võ lâm Trung Nguyên. Tính mạng họ sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu chúng ta chậm trễ.
Tư Mã Vô Công cũng nói :
– Vu đại hiệp, một chút thương thế của lão phu đâu có đáng kể, đừng… đừng có lo… lo cho chúng ta mà.
Nói vừa dứt lời, nội thương tái phát, sắc mặt Tư Mã Vô Công chợt tái ngắt, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Vu Phong vội trấn an :
– Cứ theo như tin tức trên giang hồ truyền lại, hiện giờ Ngã Thị Ngã đang cố gắng thu phục nhân tâm để lôi kéo các phái trong võ lâm gia nhập Thần Long bang, nên những người bị nhốt trong địa lao tạm thời chưa bị nguy hại tính mạng, dù có muộn mấy ngày cũng không sao. Còn đối với chúng ta, khi nội thương chưa bình phục mà động thủ sớm, hậu họa tất sẽ không sao kể xiết. Trước mắt chư vị hãy lo cứu trị nội thương để lúc giao chiến với Thần Long bang có đủ công lực khắc chế đối phương.
Tiền Độc Thủy cũng lên tiếng :
– Vu huynh nói không sai. Nếu như bên ngoài có biến cố gì xảy ra tất sẽ có người truyền báo vào đây, chư vị chớ lo lắng làm gì.
Tư Mã Vô Tuyết gắng nén đau thương, nghẹn ngào nói :
– Các vị tiền bối nói rấ có lý, song nghĩ đến Vô Cực tiểu đệ còn bị khổ sở trong địa lao, lòng chúng tôi…
Nói chưa hết câu, hai dòng lệ tuôn ra như suối. Tư Mã Vô Nguyệt không sao nhịn được bật khóc nức nở. Tiểu Lạc thấy vậy vội bước tới cười bảo :
– Nhị vị tỷ tỷ à, đáng lẽ nhị vị phải cười vui mới phải. Các vị đến được đây là tiểu đệ vui mừng khôn xiết, bởi chúng ta có đủ thực lực rồi, chỉ cần đánh bại Ngã Thị Ngã tất sẽ cứu được họ ra khỏi địa lao mà.
Nhu Di trợn mắt nhìn Tiểu Lạc, song chàng làm lơ tựa như không thấy.
Tư Mã Vô Công nghĩ ngợi thấy cũng có lý, đành phải an tâm tịnh dưỡng, trị thương khôi phục công lực.
* * * * *
Lại nói Lăng Vân Phi và Mã đàn chủ xuất động đuổi Lý Mộng Tường ra khỏi Kiếm Trì sơn trang thì Ngã Thị Ngã đã dời Tổng đàn của Thần Long bang về Kiếm Trì sơn trang.
Cũng từ khi đó Ngã Thị Ngã chẳng những không còn nghi ngờ gì Lăng Vân Phi mà còn đối đãi xem trọng Lăng Vân Phi, địa vị của lão tuyệt đối không dưới địa vị của Mã đàn chủ, nếu không muốn nói là ngang bằng.
Lúc dời Tổng đàn Ngã Thị Ngã định kêu Lăng Vân Phi đi theo, song lão kiếm cách tuyệt không chịu đi theo.
Bởi vì Lăng Vân Phi nghĩ mình với Lý trang chủ là bằng hữu kết giao lâu năm, nay vì bất đồng đã đánh đuổi bằng hữu chạy đi rồi lại còn chiếm sơn trang của người ta thì tự cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa luận về công lao thì Mã đàn chủ mới xứng đáng dời về Kiếm Trì sơn trang.
Mã đàn chủ nghe vậy trong lòng cảm thấy an ủi, lão lại phục Lăng Vân Phi là người có nghĩa khí.
Nào ngờ Ngã Thị Ngã lại không chịu cho Mã đàn chủ dời về Kiếm Trì sơn trang.
Bởi vì Mã đàn chủ là Đàn chủ cai quản Tổng đàn, không thể rời xa Tổng đàn dễ dàng như vậy, hai nữa là phía dưới sòng bạc có mật thất dùng để chế tạo Thập Cốt Tiêu Dao tán, rồi việc nuôi dưỡng bọn Dược vật nhân Vô úy tử, rồi còn số bạc thu nhập từ sòng bạc cần phải có người quản lý đáng tin cậy nữa.
Ngã Thị Ngã nói cũng cực kỳ đúng nên Mã đàn chủ đành phải ở lại Tổng đàn cũ.
Tổng đàn Thần Long bang dời về Kiếm Trì sơn trang làm cho Lăng Vân Phi âm thầm sung sướng bởi vì lão có cơ hội tự do gần gũi với Mã đàn chủ để phá hoại nội bộ Thần Long bang.
Mã đàn chủ thấy Bang chủ xem trọng Lăng Vân Phi mà Lăng Vân Phi lại rất biết điều, lúc nào cũng đề cao Mã đàn chủ trước mặt Bang chủ cho nên trong lòng lão thập phần cảm kích thịnh tình của Lăng Vân Phi, vả lại lão cũng muốn lôi kéo Lăng Vân Phi về phe của lão để tính chuyện về sau.
Cho nên Mã đàn chủ làm gì cũng muốn lôi kéo Lăng Vân Phi đi theo.
Lăng Vân Phi không bao giờ cự tuyệt, lúc nào cũng tuân theo lệnh của Mã đàn chủ.
Mối giao tình giữa Mã đàn chủ và Lăng Vân Phi càng lúc càng thân thiết hơn.
Qua được mấy ngày Lăng Vân Phi chợt nghĩ lại cứ đi hoài như vậy thì không được, thời gian không còn bao lâu nữa, cần phải gấp gáp thi hành kế hoạch phá hoại Thần Long bang, nếu không sẽ lỡ việc đại sự, dù phải mất mạng cũng phải cố phá hủy cho được Thần Long bang.
Chuyện đi đến sòng bạc để thị sát quá nhiều lần thì vô ích, nên mới đi cùng với Mã đàn chủ được hai lần thì Lăng Vân Phi đã tìm cách thoái thác không theo nữa. Lăng Vân Phi cũng đã phát hiện ra bí mật của bọn Vô úy tử, lúc đem Vô úy tử tấn công Kiếm Trì sơn trang chỉ cần đối phương bế khí ngưng hô hấp hoặc dùng khăn che mũi miệng thì độc khí trên người Vô úy tử trở nên vô hiệu.
Hiện giờ chỉ còn việc phá hoại mật thất chế tạo “Thập Cốt Tiêu Dao tán”, và khám phá bí mật luyện võ công của Ngã Thị Ngã mà thôi.
Lăng Vân Phi cứ nghĩ ngợi không biết làm sao để đến gian mật thất có chứa Thập Cốt Tiêu Dao tán.
Lòng Lăng Vân Phi nóng như lửa đốt.
Một hôm Mã đàn chủ bỗng nhiên bảo Lăng Vân Phi :
– Lăng trang chủ, ngày mai ta phải đến sòng bạc Trấn Giang có chuyện.
Lăng Vân Phi nghe vậy liền hỏi :
– Mã huynh có cần lão hủ này theo không?
Mã đàn chủ vội xua tay :
– Không cần, chuyến này phải đi xa nên cực khổ vô cùng. Lăng trang chủ hãy ở đây giúp ta trấn giữ Tổng đàn.
Lăng Vân Phi bật cười :
– Mã huynh không nói đùa đó chứ, Tổng đàn này vốn đã có qui củ, cần gì ta phải trấn giữ.
Sắc mặt Mã đàn chủ đột nhiên nghiêm nghị bảo với Lăng Vân Phi :
– Lăng trang chủ, ta để cho ngươi trấn giữ Tổng đàn là chuyện thật chứ không phải nói đùa đâu.
Lăng Vân Phi liền nghiêm mặt không cười nữa :
– Thật quan trọng như thế sao?
Mã đàn chủ gật đầu :
– Đúng vậy, bởi Thập Cốt Tiêu Dao tán đều ẩn tàng trong mật thất của Tổng đàn.
Lăng Vân Phi mừng thầm trong bụng, song ngoài mặt vẫn thản nhiên như không có gì :
– Cái này thì ta biết mà.
Thấy Lăng Vân Phi thản nhiên, thái độ không hề quan tâm đến chuyện này, Mã đàn chủ hạ giọng nói tiếp :
– Lăng trang chủ không biết hết được đâu. Thập Cốt Tiêu Dao tán chính là bảo vật trấn bang của Thần Long bang, có nó Thần Long bang mới được uy danh như ngày hôm nay.
Lăng Vân Phi vừa nghe vừa gật đầu tỏ vẻ thán phục.
Mã đàn chủ lại nói tiếp :
– Thập Cốt Tiêu Dao tán tối kỵ nước, nhất thiết không để cho nó ẩm ướt, bất cứ ai cũng không được mang nước đến gần gian mật thất đó.
Lăng Vân Phi gật đầu :
– Được rồi, lão hủ nhất định sẽ giữ kỹ nó.
Nghe Lăng Vân Phi hứa chắc như thế Mã đàn chủ mới tạm yên tâm.
Lăng Vân Phi chợt bảo :
– Mã huynh à, gian mật thất chứa Thập Cốt Tiêu Dao tán hãy kêu Chu Tử đội trưởng hắc y đội canh giữ, như vậy thì càng an toàn hơn, còn ta sẽ luôn đi tra soát, không biết ý Đàn chủ thế nào?
Mã đàn chủ nghe vậy hài lòng gật đầu :
– Ý của Lăng trang chủ hay lắm, tuyệt… tuyệt vời.
Mã đàn chủ nghĩ rằng Chu Tử là đội trưởng hắc y đội là người tâm phúc của mình, để cho y canh giữ thì không còn gì lo lắng nữa.
Song lão không ngờ rằng Lăng Vân Phi lại cao tay hơn lão, bởi Lăng Vân Phi làm vậy để có cơ hội hạ thủ mà không phải chịu trách nhiệm gì cả.
Chu Tử liền được Mã đàn chủ triệu tới để sai khiến.
Chu tử cung kính nói :
– Mã đàn chủ có điều chi phân phó, tại hạ xin cung kính lắng nghe.
Mã đàn chủ liền bảo y :
– Ngày mai ta có việc phải đi Trấn Giang, lâu thì năm sáu ngày còn mau thì ba bốn ngày mới trở về đây được. Gian mật thất có chứa Thập Cốt Tiêu Dao tán ngươi nên phân công hắc y đội thay nhau canh giữ nhất định không được sơ ý. Lăng trang chủ đây sẽ định giờ đi tra xét.
Chu Tử nghe đến đây liền thở phào nhẹ nhõm :
– Ồ, thì ra là chuyện này.
Mã đàn chủ thấy Chu Tử có vẻ xem thường không để ý liền lạnh lùng bảo y :
– Không được khinh thường, nếu xảy ra chuyện gì thì liệu cái đầu mi đó.
Chu Tử hoảng hồn :
– Dạ… Dạ…
Lúc này Lăng Vân Phi cũng làm bộ nói :
– Đội trưởng, mấy ngày tới phải chịu khổ một chút, ta sẽ đi tra xét đó.
Chu Tử lớn tiếng đáp :
– Không có gì đâu, xin Đàn chủ cứ an tâm.
Lúc chập tối Lăng Vân Phi gọi tất cả thuộc hạ của mình đến bàn kế, lợi dụng thời cơ để phá hoại “Thập Cốt Tiêu Dao tán”.
Mọi người chụm đầu cùng nhau thương lượng một hồi lâu. Sau cùng đã định ra kế sách, đầu tiên Lăng Vân Phi đi tra xét gian mật thất rồi lợi dụng lúc gã gầy Chu Tử sơ ý tìm cách làm ướt “Thập Cốt Tiêu Dao tán” để hủy tác dụng lợi hại của nó.
Mã đàn chủ đi rồi gã gầy Chu Tử quả nhiên có đến phía ngoài gian mật thất chứa “Thập Cốt Tiêu Dao tán” để canh gác tuần tra quanh đó.
Gian mật thất này nằm ở tầng hai của sòng bạc, từ gian phòng của Mã đàn chủ đi thẳng tới thì gian phòng cuối cùng chính là gian mật thất chứa “Thập Cốt Tiêu Dao tán”. Muốn đi vào trong gian mật thất này phải đi qua một cánh cửa, cánh cửa này do một tên hắc y nhân canh giữ cực kỳ cẩn mật, nếu không có phận sự thì tuyệt đối không được vào bên trong.
Chu Tử ngày đầu tiên tuy có đích thân đến canh gác, song thái độ của y cực kỳ khinh suất, dù có mặt song chẳng qua chỉ là làm cho có vậy thôi chớ không hề để ý.
Lăng Vân Phi cũng tỏ vẻ nghiêm chỉnh đi tra xét, lúc đó gã gầy Chu Tử đang đi đi lại lại ngoài cửa thông đạo, vừa thấy Lăng Vân Phi đi đến vội cười nói :
– Lăng trang chủ đến tra xét sớm quá.
Lăng Vân Phi nhún vai đáp :
– Đâu còn cách nào khác?
Chu Tử mỉm cười :
– Mã đàn chủ thiệt là đa tâm quá.
Lăng Vân Phi thừa cơ hội cũng nói theo :
– Đúng đó, thực ra ta đã nói chỉ cần một mình ngươi canh giữ là đủ rồi mà. Mã đàn chủ cứ gọi ta đến tra xét, thật là đa tâm…
Chu Tử được khen ngợi bèn nổi tính kiêu ngạo cao giọng nói :
– Có tôi ở đây, đảm bảo Thập Cốt Tiêu Dao tán không còn phải lo chi nữa.
Lăng Vân Phi gật gật đầu tán đồng :
– Phải, phải đó!
Chu Tử lúc đầu đã nể trọng Lăng Vân Phi, giờ thấy lão lại đàm luận thoải mái hợp ý mình liền vui vẻ bảo :
– Lăng trang chủ à, ta sẽ dẫn ngài đi tra xét một chuyến cho mau xong việc.
Lăng Vân Phi tỏ ý chối từ :
– Đừng có nóng vội như vậy, vả lại ta tin ngươi mà.
Chu Tử thấy vậy vội bảo :
– Không được, việc này ngài phải tra xét kỹ, ta đây vốn thẳng tính, khoái dứt khoát cho xong việc.
Lăng Vân Phi vội vàng phụ họa theo :
– Đúng rồi, ta cũng khoái cái tính của huynh đệ đó, phàm là nam nhi đại trượng phu làm gì cũng phải dứt khoát.
Chu Tử được khen thích chí bật cười ha hả :
– Ha ha ha…
Tiếng cười còn chưa dứt, Chu Tử đã kéo Lăng Vân Phi đi về phía gian mật thất chứa Thập Cốt Tiêu Dao tán.
Đến trước cánh cửa Chu Tử đưa tay ấn nút cơ quan ngầm trên tường, thiết môn dịch chuyển để lộ ra một ô nhỏ.
Một gã hắc y nhân thò đầu nhìn ra thấy đội trưởng đến liền mở thiết môn ra cho hai người vào.
Chu Tử đưa tay chỉ Lăng Vân Phi rồi bảo gã hắc y nhân :
– Đây là Lăng trang chủ phụng mệnh Mã đàn chủ đi tra xét tình hình nơi mật thất, sau này không có mặt ta ở đây mà ngài có đến tra xét thì các ngươi cứ mở cửa nghe chưa?
Gã hắc y nhân gật đầu :
– Thuộc hạ tuân mệnh.
Chu Tử liền hối thúc :
– Mở cửa mật thất ra lẹ lên.
Lăng Vân Phi vội ngăn lại :
– Khoan đã!
Chu Tử lấy làm lạ hỏi :
– Tại sao vậy?
Lăng Vân Phi lo âu hỏi :
– Thập Cốt Tiêu Dao tán trong mật thất sẽ…
Chu Tử cười hề hề :
– Trang chủ bất tất phải lo, tất cả đều được niêm phong kỹ lưỡng không sao đâu.
Thiết môn được mở ra, phía trong gian mật thất không lớn lắm, bên trong chỉ có bốn cái hũ nhỏ để dưới đất, được bọc giấy cẩn thận, ngăn không cho nước thắm vào.
Lăng Vân Phi thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
– Ủa, chỉ có ít như vậy sao?
Chu Tử cười bảo :
– Như vậy không có ít đâu, nếu như đổ hết bốn hũ Thập Cốt Tiêu Dao tán này ra ngoài, bảo đảm người trong thành Tô Châu này sẽ ngủ mê mệt suốt ba ngày ba đêm cũng chưa tỉnh nữa…
Lăng Vân Phi tròn mắt kinh ngạc :
– Thật không?
Chu Tử gật đầu :
– Thiệt đó, không phai Chu Tử này khoác lác đâu.
Lăng Vân Phi vẫn tỏ vẻ không tin, ngồi xuống lấy tay sờ qua cái hũ rồi gõ nhẹ trên miếng giấy dầu.
Chu Tử thấy vậy hốt hoảng ngăn lại :
– Lăng trang chủ đừng có đùa như vậy, một khi giấy dầu bị phá rách, mê dược bay ra ngoài thì toàn bộ Tổng đàn sẽ bị ngủ mê mệt hết.
Lăng Vân Phi vờ ngạc nhiên hỏi tiếp :
– Lợi hại đến vậy ư, thế thì lúc vận công muốn phát tán Thập Cốt Tiêu Dao tán làm cho đối phương hôn mê thì phải làm sao?
Chu Tử vội giảng giải cách dùng cho Lăng Vân Phi nghe :
– Kỳ thực mỗi người trong hắc y đội chúng ta chỉ có một ống nhỏ Thập Cốt Tiêu Dao tán, hai đầu lấy sáp bịt lại, lúc dùng thì vận khí đẩy một đầu sáp ra.
Gã thấy Lăng Vân Phi dường như không tin, liền móc từ trong ngực áo ra một cái ống nhỏ làm bằng lông ngỗng đưa cho Lăng Vân Phi xem.
Lăng Vân Phi vừa xem vừa gật gù khen ngợi :
– Thật là xảo diệu.
Chu Tử lại nói tiếp :
– Nếu như kẻ tầm thường sử dụng loại mê dược này chẳng những không làm hại được đối phương mà lại hại đến chính bản thân mình đó.
Lăng Vân Phi gật đầu :
– Không sai, đúng là như thế.
Lăng Vân Phi thoáng nhíu mày :
– Lão phu đã tận mắt chứng kiến Thần Long chưởng của Bang chủ quả là Vô địch thiên hạ, trong vòng ba chiêu đã đánh bại Tư Mã Vô Công mà.
Giọng của Chu Tử thập phần khinh miệt :
– Hừ, Thần Long chưởng đâu gì lợi hại, chẳng qua tại lão có…
Nói đến đây Chu Tử chợt im bặt đưa mắt ngó quanh một hồi, đoạn hạ giọng thì thầm :
– Lăng trang chủ à, ta nói với ngươi, song ngươi chớ nói ra, nếu Mã đàn chủ mà biết được thì Chu mỗ sẽ bị mất mạng đó.
Lăng Vân Phi bật cười sảng khoái :
– Lão phu tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra cho ai đâu, ngươi cứ yên tâm đi.
Chu Tử mới an tâm nói :
– Ngã Thị Ngã có hai miếng Trường Bạch Thần Lực quyển, dùng tin chất nhân sâm ngàn năm ở vùng Trường Bạch sơn hòa với Thiên Trì linh thủy luyện suốt tám mươi mốt ngày rồi tẩm vào trong miếng Tử điêu bì chết thành bao tay đeo vào sẽ làm gia tăng thêm ba thành công lực.
Lăng Vân Phi ồ lên một tiếng :
– Hóa ra là như thế.
Chu Tử lại nói tiếp :
– Năm đó Ngã Thị Ngã giao chiến với Mã đàn chủ gần một trăm hiệp, lúc Ngã Thị Ngã sắp bại trận may nhờ có đôi Trường Bạch Thần Lực quyển đeo trên tay giúp sức, Ngã Thị Ngã mới chuyển bại thành thắng, từ đó lão cùng Mã đàn chủ sáng lập ra Thần Long bang.
Lăng Vân Phi nghe vậy liền bảo :
– Không ngờ võ công của Mã đàn chủ lại cao tuyệt như vậy?
Chu Tử nghe Lăng Vân Phi khen ngợi Mã đàn chủ liền nói tiếp :
– Tuy Mã đàn chủ thân phận chỉ là Đàn chủ nhưng lại có công lớn vô cùng, còn Ngã Thị Ngã chẳng qua chỉ là một lão già vô dụng không hơn không kém.
Chu Tử lại đem chuyện lập sòng bạc rồi chuyện huấn luyện hắc y đội, nuôi dưỡng Dược vật nhân Vô úy tử kể lại cho Lăng Vân Phi nghe.
Lăng Vân Phi lại hỏi tiếp :
– Phải chăng lúc nào Bang chủ cũng đeo Trường Bạch Thần Lực quyển trên tay?
Chu Tử lắc đầu :
– Không phải, chỉ khi nào gặp những cao thủ có võ công cực kỳ lợi hại thì lão mới dụng đến thứ bảo bối đó.
Lăng Vân Phi kỳ thực định hỏi Ngã Thị Ngã thường để Trường Bạch Thần Lực quyển ở đâu, song sợ Chu Tử nghi ngờ nên đành phải hỏi khác đi.
Chu Tử dường như sợ Lăng Vân Phi không tin nên hỏi lại :
– Lăng trang chủ, ngài có tin lời Chu mỗ không?
Lăng Vân Phi vội gật đầu :
– Ta tin ngươi mà.
Lăng Vân Phi thầm cao hứng, không ngờ hôm nay lại biết được nhiều tin tức quý đến như vậy mà không tốn công phí sức.
Lúc này Lăng Vân Phi lại nói với Chu Tử :
– Thôi, chúng ta cùng về chỗ lão phu uống rượu đi.
Chu Tử cười hề hề :
– Được mà, dù sao Chu mỗ cũng đã canh gác xong mà ngài cũng đã tra xét hết rồi, đâu có chuyện gì xảy ra.
Vào trong phòng, Lăng Vân Phi mang ra một bình Lăng vân đại khúc tửu chiêu đãi Chu Tử.
Chu Tử đang lúc cực kỳ cao hứng lại thêm gặp tri kỷ, hai bình rượu phút chốc đã cạn sạch.
Lăng Vân Phi thấy y đã loạng choạng bước đi lảo đảo như muốn té liền bảo :
– Nè, chu huynh đệ, ngươi uống say rồi đó, để ta dìu ngươi về phòng nghỉ ngơi.
Chu Tử lảm nhảm lên tiếng :
– Không… không cần… ta… ta đâu… đâu có say, ta chỉ muốn đi tiểu tiện một chút.
Nói đoạn y đẩy Lăng Vân Phi ra, bước chân siêu vẹo đi tới.
Y cứ cắm cúi đi, Lăng Vân Phi lấy làm lạ tại sao y lại đi về phía gian mật thất, bèn lớn tiếng gọi :
– Chu huynh đệ, ngươi đi lộn đường rồi.
Chu Tử lắp bắp :
– Không… không sai đâu, nhà xí… nhất định ở đây mà…
Không còn cách nào hơn, Lăng Vân Phi đành chạy tới kéo y quay lại.
Lăng Vân Phi chợt nghĩ ra một kế để phá hoại Thập Cốt Tiêu Dao tán mà không phải tốn công sức.
Lăng Vân Phi vội kêu thuộc hạ của mình đến bàn cách để phá hoại gian mật thất độc hại kia.
Tối hôm sau, Lăng Vân Phi chẳng những mời Chu Tử đến mà còn cho gọi luôn cả bọn hắc y nhân canh giữ gian mật thất vào trong phòng mình uống rượu.
Lăng Vân Phi chuốc tửu quả là lợi hại vô cùng, hương bốc lên ngào ngạt, vừa hết ba hồ rượu thì bọn hắc y nhân bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi từng tên bị gục xuống bàn.
Chu Tử cũng bị say, hắn lắc lư thân hình lảo đảo đứng dậy, miệng lè nhè :
– Ta… ta… phải vào trong nhà xí xả rượu… bớt mới được…
Mấy gã hắc y nhân nghe vậy cũng bị nhiễm tật đòi vô trong nhà xí tiểu tiện của hắn.
Chu Tử cũng giống hệt hôm qua đi thẳng đến gian mật thất chứa Thập Cốt Tiêu Dao tán.
Lăng Vân Phi cũng vội ra hiệu cho thuộc hạ mình đi theo sau.
Đến trước cửa gian mật thất Chu Tử la lớn :
– Xú nhân… mau… mở cửa nhà xí… mở mau lên.
Một thuộc hạ của Lăng Vân Phi lanh lẹ lách mình vào bên trong, đoạn tự phong bế hô hấp, dùng tay phá rách lớp giấy dầu phủ kín bên ngoài bốn cái hủ đựng “Thập Cốt Tiêu Dao tán”.
Lúc này, Lăng Vân Phi kéo tay Chu Tử, giọng lão lè nhè hệt như đang say rượu :
– Đợi… đợi ta một chút… hai ta… sẽ cùng đi.
Chu Tử bị Lăng Vân Phi nắm tay kéo lại, đành phải đứng ngay ngoài cửa, còn bọn hắc y nhân đi vào trong trước. Có gã chưa kịp tiểu tiện xong đã bị Thập Cốt Tiêu Dao tán xông lên khiến gã ngã nhào xuống nền bất tỉnh nhân sự.
Chỉ nghe…
Phịch!
Bịch…
Mấy thuộc hạ của Lăng Vân Phi bịt mũi cố gắng tiểu vào trong cái hũ còn khô.
Trong mật thấy lúc này bọn hắc y nhân nằm la liệt dưới nền bởi gian mật thất không lớn nên có tên nằm chồng lên nhau ngủ say như chết.
Chu Tử và Lăng Vân Phi do không vào bên trong mật thất nên chỉ gục ở ngoài cửa mà ngủ vì say rượu.
Còn mấy thuộc hạ của lão cũng nằm nơi thông đạo nhắm mắt ngủ say.
Khắp nơi chỉ nghe tiếng ngáy khò khò và hơi thở mệt nhọc của mấy gã hắc y nhân bị trúng Thập Cốt Tiêu Dao tán.
Sáng hôm sau Lăng Vân Phi tỉnh dậy trước tiên, vội đến lay Chu Tử dậy, giọng lão hốt hoảng :
– Không… không… xong rồi, xảy… ra chuyện không… không hay rồi.
Chu Tử bị lôi dậy, vừa mới mở mắt ra nhìn thấy bọn hắc y nhân nằm la liệt trong mật thất, bất giác gã ngây người như pho tượng, không thốt nên nửa lời.
Lăng Vân Phi chạy ra thông đạo, gọi thuộc hạ của mình dậy.
Chu Tử thấy thế cũng định chạy vào mật thất để gọi bọn hắc y nhân dậy.
Lăng Vân Phi liền đưa tay cản lại :
– Chu huynh đệ ngươi không nên làm như vậy.
Chu Tử vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe vậy liền hỏi :
– Tại sao… tại sao vậy Lăng trang chủ?
Lăng Vân Phi không đáp mà lại hỏi :
– Nếu như ngươi cho bọn họ tỉnh dậy, lúc Mã đàn chủ trở về thì ngươi sẽ ăn nói sao đây?
Vừa nhắc đến Mã đàn chủ, Chu Tử vừa lo vừa sợ vội nói :
– Lăng trang chủ à, bây giờ ta phải làm gì?
Lăng Vân Phi ôn tồn đáp :
– Bởi vậy ta mới không cho ngươi đánh thức bọn họ dậy đó.
Chu Tử hỏi dồn :
– Không kêu bọn chúng dậy thì phải làm thế nào bây giờ?
Lăng Vân Phi nghĩ ngợi một lát đoạn bảo gã :
– Ngươi đừng lo lắng thái quá như thế, ta gọi thuộc hạ của mình quét dọn thông đạo mật thất cho sạch sẽ một chút, còn cửa mật thất vẫn để y nguyên và hắc y nhân chư huynh đệ vẫn cứ ngủ như cũ.
Nói xong Lăng Vân Phi dìu Chu Tử trở về phòng mình.
Lúc này Chu Tử đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn cực kỳ kinh sợ, lo lắng hỏi Lăng Vân Phi :
– Lăng trang chủ có cao kiến gì hãy giúp đỡ ta Lăng Vân Phi đăm chiêu :
– Cái họa này vô cùng lớn, e khó mà tránh khỏi…
Chu Tử run rẩy lắp bắp :
– Vậy… vậy thì tính sao?
Đoạn y lẩm bẩm trong miệng :
– Xem ra chỉ còn có cách trốn đi mà thôi.
Lăng Vân Phi nghe vậy vội bảo :
– Không được, cho dù ngươi có trốn đi đâu chăng nữa thì Thần Long bang cũng không tha mạng ngươi đâu.
Chu Tử cơ hồ như tuyệt vọng :
– Nếu như ta không bỏ đi thì Mã đàn chủ cũng không tha cho ta đâu.
Lăng Vân Phi liền trấn an :
– Điều đó thì chưa chắc đâu.
Chu Tử vội hỏi :
– Như vậy là Lăng trang chủ có cách cứu ta phải không?
Lăng Vân Phi từ tốn cất tiếng hỏi tiếp :
– Mối quan hệ giữa ngươi với Mã đàn chủ ra sao?
Giọng Chu Tử cực kỳ tự tin :
– Giao tình cũng không tệ, nếu không làm sao ta có thể biết nhiều chuyện như vậy.
Lăng Vân Phi gật gù :
– Như vậy thì cũng có thể cứu được, không có gì đáng lo đâu.
Trong ánh mắt Chu Tử chợt lóe lên tia hy vọng :
– Thiệt không vậy Trang chủ?
Lăng Vân Phi nói úp mở :
– Nhưng mà…
Chu Tử nghe vậy nóng nảy hối thúc :
– Lăng trang chủ, ngài nói lẹ một chút đi mà, ta đang lo muốn chết đây.
Lăng Vân Phi nghiêm giọng bảo :
– Nếu muốn bảo toàn tánh mạng của ngươi thì không khó, nhưng e mấy vị trong hắc y đội sẽ nguy đến tính mạng.
Chu Tử chẳng buồn nghĩ ngợi, liền nói :
– Mặc kệ bọn họ, ta phải lo thân mình trước đã.
Lăng Vân Phi gật gù :
– Như vậy thì đâu có gì khó!
Chu Tử cau mày :
– Như vậy có nghĩa là…
Lăng Vân Phi thản nhiên :
– Chu huynh đệ ngươi cứ nghĩ xem chuyện dễ lắm mà.
Chu Tử nhíu mày nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười :
– Đúng rồi, đem tội đổ hết lên mình bọn chúng, nói bọn chúng uống rượu say rồi đi lộn vào trong mật thất.
Lăng Vân Phi thấy y cao hứng vội lên tiếng khuyên :
– Chu huynh đệ đừng có vội cao hứng, ta hỏi ngươi mấy người này lúc nào mới tỉnh dậy?
Chu Tử đáp :
– Thập Cốt Tiêu Dao tán này chỉ cần hít một tí vào mũi thôi là toàn bộ công lực tạm thời mất hết. Còn như bọn họ đây cho dù không chết, song phải hôn mê trong một thời gian lâu, mà sau khi tỉnh dậy đầu óc cũng không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lăng Vân Phi gật gù :
– Như vậy là được rồi, không cần phải lo nữa.
Chu Tử hỏi :
– Vậy Lăng trang chủ thử nói cho ta nghe đi.
Lăng Vân Phi từ tốn cất tiếng :
– Lúc Mã đàn chủ trở về ngươi sẽ ra nhận tội, nói là bọn họ uống rượu say quá, làm chuyện hồ đồ, nói xong ta cũng phải ra nhận lỗi với Đàn chủ, vì đã sơ ý xảy ra chuyện này, ta cũng bị một phần lỗi đó không có nhẹ đâu.
Nghe Lăng Vân Phi nói vậy, Chu Tử mới tạm an tâm được một chút.
Mã đàn chủ từ Trấn Giang trở về nét mặt tươi tỉnh xem ra công việc ở Trấn Giang cực kỳ thuận lợi.
Lăng Vân Phi cùng Chu Tử ra nghênh đón.
Mã đàn chủ cao hứng hỏi :
– Lăng trang chủ, mọi việc đều tốt hả?
Lăng Vân Phi đưa mắt ra hiệu cho Chu Tử.
Chu Tử hiểu ý bước đến trước mặt Mã đàn chủ quỳ mọp xuống đất :
– Bẩm Mã đàn chủ, thuộc hạ tội thật đáng chết, tội thật đáng chết muôn phần.
Mã đàn chủ lấy làm lạ không hiểu chuyện gì xảy ra vội hỏi :
– Đừng làm như vậy, có gì ngươi cứ nói cho ta nghe, đứng dậy đi.
Chu Tử vẫn không đứng dậy, cứ quỳ mọp dưới đất :
– Xin Đàn chủ tha tội, nếu không thuộc hạ mãi không dám đứng dậy.
Mã đàn chủ đang lúc cực kỳ cao hứng nên không buồn nghĩ ngợi gì thêm, mà liền gật đầu :
– Được mà, ta không bắt tội ngươi đâu.
Chu Tử mới đứng dậy, đầu cứ cúi gằm, không dám ngước mặt nhìn Mã đàn chủ, thanh âm trong miệng y phát ra nhỏ nhẹ khác hẳn với giọng nói hách dịch thường ngày :
– Trong mật thất… đã xảy ra… chuyện…
Mã đàn chủ nghe nói đến mật thất xảy ra chuyện, mặt lão biến sắc, tức giận vung tay giáng thẳng vào mặt Chu Tử.
Liền nghe…
Bốp!
Chu Tử lảo đảo ôm mặt, tuy đau rát không sao chịu nổI nhưng quá sợ hãi nên lặng im không dám rên lên một tiếng.
Mã đàn chủ cấp tốc chạy tới gian mật thất, thấy cảnh tượng trước mắt bất giác sửng người, không thốt nên lời. Những thân người nằm la liệt trong mật thất, hai mắt nhắm nghiền, miệng thở phì phò.
Mã đàn chủ thất thanh thét vang :
– Chuyện… chuyện gì xảy ra đây?
Chu Tử vội đem câu chuyện kể lại cho Mã đàn chủ nghe, bao nhiêu tội lỗi y đều trút lên mình đám hắc y nhân đang nằm ngủ mê mệt trong gian mật thất.
Mã đàn chủ tức giận cực độ, định vung đao bằm Chu Tử ra làm trăm mảnh cho hả cơn tức giận đang bừng bừng nổi lên trong lòng.
Lăng Vân Phi vội bước tới ngăn lại :
– Mã đàn chủ à, chuyện này không thể trách Chu Tử được, bởi vì lão hủ đây cũng có một phần lỗi ở trong đó vì đã không chu toàn việc Đàn chủ giao phó.
Mã đàn chủ hầm hầm vứt đao xuống đất, thái độ vẫn chưa hết giận dữ.
Bầu khí lúc này trầm lặng vô cùng, tử khí tựa như đang phảng phất nơi đây.
Lăng Vân Phi thấy vậy liền lên tiếng phá tan bầu khí nặng nề trầm mặc :
– Mã đàn chủ, chuyện đã lỡ xảy ra, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải quyết càng lẹ càng tốt, nếu như để nó truyền tới tai Bang chủ thì e rằng…
Nghe Lăng Vân Phi nhắc đến Bang chủ, Mã đàn chủ mới sực tỉnh liền hỏi :
– Lăng trang chủ, bây giờ phải làm sao đây?
Lăng Vân Phi nghiêm giọng :
– Xóa sạch dấu vết, phong bế tin tức không cho lọt ra bên ngoài.
Mã đàn chủ gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Lúc này Lăng Vân Phi thuậnt ay kéo Chu Tử lại nói :
– Nè, sao ngươi còn chưa chịu đi xóa sạch dấu vết hả?
Chu Tử rối rít gật đầu, đang định chạy đi thì nghe Mã đàn chủ gọi giật lại :
– Ngươi phải xóa sạch dấu vết nghe chưa, nếu không tội càng thêm tội, ngươi phải cấm bọn chúng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài cho bất cứ ai, bằng không kẻ nào trái lệnh ta sẽ lấy mạng ngay tức khắc.
Chu Tử rối rít gật đầu vâng dạ, đoạn lui ra ngoài.
* * * * *
Những chuyện của Lăng Vân Phi ở Thần Long bang, Vu Phong, Lý Mộng Tường, Long Tam, Tiền Độc Thủy và năm người trong bọn Tiểu Lạc cùng với quần hùng đều biết rất rõ, Lăng Vân Phi thường xuyên cho người thân tín về báo tin.
Lúc này Vu Phong chợt bảo Tiêu Dật :
– Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai có việc quan trọng cần tới ngươi đó.
Tiểu Lạc không đợi cho Tiêu Dật kịp đáp đã vội cướp lời :
– Có chuyện gì quan trọng mà đồ nhi không được làm hả sư phụ?
Vu Phong dứt khoát cắt ngang :
– Đúng thế, việc này không có phần ngươi ở trong đó đâu.
Tiêu Dật đứng bên mỉm cười ra chiều đắc ý.
Vu Phong vội nói với Tiêu Dật :
– Ngươi đừng vội đắc ý chuyện này cực kỳ gian khổ, không hề dễ dàng đâu.
Nghe vậy năm tiểu hiệp khách càng thêm khoái chí, ai cũng nhao nhao xin Vu Phong cho mình đi.
Tiểu Lạc cũng lên tiếng :
– Sư phụ cho năm bọn con cùng đi.
Vu Phong cương quyết lắc đầu :
– Người khác đi thì được, còn ngươi thì nhất định phải ở đây.
Tiểu Lạc thấy không sao năn nỉ Vu Phong được, đành tiu nghỉu đứng qua một bên.
Vu Phong nghiêm giọng bảo :
– Tiêu Dật, việc này cực kỳ quan trọng, thời gian lại cấp bách, ngươi phải cố làm cho mau lẹ mới được.
Tiêu Dật nghiêm trọng đáp :
– Sư phụ à, người cứ an tâm, tiểu đồ nhất định phải làm xong mà.
Vu Phong ôn tồn bảo :
– Bây giờ ngươi trực chỉ đến Bắc Thương, Ngũ Liên sơn gặp Phi Mao Cước Trần Phong, đệ tử của Cái bang phái, một đạo đặc cấp chỉ lệnh tìm cho được Tái Thời Thiên.
Tiêu Dật nghe vậy liền hỏi :
– Sư phụ à, tiểu đồ đâu có quen biết Tái Thời Thiên, nếu như Tái Thời Thiên không nghe lời tiểu đồ thì sao?
Vu Phong mỉm cười :
– Cái đó ngươi khỏi phải lo.
Nói đoạn lão lấy từ trong ngực áo ra một con tiểu kim quy bằng vàng khối, ánh kim quang tỏa ra lấp lánh đoạn nói :
– Ngươi chỉ cần đưa vật này cho Tái Thời Thiên là đủ rồi.
Tiểu Lạc thấy con tiểu kim quy lập tức lên tiếng :
– Sư phụ thiên vị quá chừng, tại sao lại đưa tiểu kim quy cho Tái Thời Thiên.
Vu Phong thản nhiên đáp :
– Không phải là ta cho mà là trả lại tiểu kim quy cho Tái Thời Thiên đó thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!