Tiểu Sát Tinh - Chương 41: Quái nhân đầu to
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Tiểu Sát Tinh


Chương 41: Quái nhân đầu to


Hãy nói trong trong Minh Hiên Tiểu Trúc ở Ngũ Lão Phong trên núi Lư Sơn từ khi Nguyên Thông đi rồi, mấy ông già đồng tâm nhất chí huấn luyện cho Lý Nhược Hoa, Hoa Tích Tố và Đàm Anh ba người. Mọi người bắt ba nàng ngày đêm luyên tập cực khổ vô cùng. Nhược Hoa với Tích Tố hai người xưa nay tính rất ôn hòa còn nhẫn nhục chịu đựng được.

Còn Đàm Anh xua nay hoạt bát hay nhảy nhót và theo học Ngọc Tiêu Tiên Tử từ hồi còn nhỏ, tính nết cũng bắt chước được sư phụ mấy thành, nên nàng bị mấy ông chỉ bảo quá nghiêm không sao chịu được. Cứ những đêm trăng, nàng thường một mình tựa lưng vào sườn núi tỏ vẻ rầu rĩ. Lần này tới Lư Sơn nàng chỉ muốn gặp được Nguyên Thông suốt ngày ở cạnh chuyện trò, ngờ đâu Nguyên Thông lại vội vàng ra đi, khiến nàng không có dịp nào thổ lộ tâm sự với chàng. Nàng nghĩ đến Tích tố. Tích Tố có ông già làm chủ, danh phận đã định rồi, riêng nàng vẫn chưa có ý kiến của sư phụ nên chưa biết có được làm vợ chồng hay không ? Tuy Thẩm bá mẫu đã nhận lời rồi, nhưng tính nết của sư phụ mình như thế nào nàng biết rõ lắm, nên nàng chỉ sợ mình không được kết duyên với Nguyên Thông thôi. Nàng càng nghĩ đến những chuyện bực mình đó trong lòng càng rầu rĩ, đầu óc lại càng bối rồi.

Hôm đó canh tư đã sắp qua. Đàm Anh đang rối trí không sao ngủ được, liền đánh liều lẻn qua Minh Hiên Tiểu Trúc, xuyên qua Thiên Cơ Liên Hoàn Cửu Nguyên trận, ra khỏi Lư Sơn, đi kiếm sư phụ Ngọc Tiêu Tiên Tử để thộ lộ tâm tình.

Cô bé lúc nào cũng tinh nghịch. Trong khi đi đường, hễ thấy việc chướng mắt là nàng can thiệp ngay, cũng may nàng có võ công rất cao siêu hơn nữa, lần này ở Lư Sơn tuy nàng chưa đạt tới kỳ học của mấy vị võ hiệp, nhưng nàng cũng đã gặt hái được khá nhiều kết quả. Cho nên nếu không gặp phải những tay cao thủ tuyệt đỉnh thì tất không ai địch nổi nàng. Nàng nhảy nhót ca hát tiến thẳng về phía m Đài trên Huyền Câu Phong ở dãy núi Đại Hồng.

Huyền Câu Phong cao chọc trời, ai tới chốn tiên cảnh này đều thấy đầu óc trong sạch không còn nghĩ ngợi gì đến trần tục. Đàm Anh quá nhớ sư phụ nên về tới vội vàng phi thân lên liền. Nàng vừa chạy đến căn nhà lá vừa lớn tiếng kêu gọi:

– Sư phụ, sư phụ, Anh nhi đã về đây !

Tiếc thay, đáp lại nàng chỉ có tiếng vang vọng trở lại, còn bốn bề vẫn yên lặng như tờ. Mọi khi nàng về tới, vừa lên tiếng kêu gọi, Ngọc Tiêu Tiên Tử đã ra ngoài cửa đón rồi. Đàm Anh thắc mắc vô cùng, nàng chạy vào trong nhà lá. Nàng giật mình kinh hãi thấy cái bàn vuông ở góc nhà có cái đầu lâu to lớn đang nhìn mình nhe răng cười. Đầu lâu ấy đường kính dài chừng thước rưỡi tóc bù rối, nên trong to kinh người.

Đàm Anh hoảng sợ, lui về phía sau ba bước, quay mình ù té chạy luôn. Nàng cảm thấy đằng sau có một sức lực vô hình hút chặt lại khiến nàng không sao chạy nổi. Trong lúc tuyệt vọng, nàng đánh liều rút sáo ngọc ra quay lại quát bảo:

– Yêu ma quỉ quái gì mà dám đến Diệu m Đài này quấy nhiễu thế ?

Đầu to đó hình như không có ác ý gì cả, cười ha hả đáp:

– Ngươi không trông thấy rõ lại cứ bảo lão phu là yêu ma quỉ quái.

Đàm Anh hơi ngạc nhiên định thần nhìn kĩ, quả nhiên không phải là một cái đầu lâu khổng lồ thôi, dưới đầu lâu còn có mình mẩy hẳn hoi. Vì đầu lớn mình lại quá nhỏ nên mới thoáng trông nàng lại tưởng cái đầu lâu để ở trên mặt bàn và quên để ý đến mình mẩy chân tay của người đó. Người đó cao không đầy năm thước, nhưng riêng cái đầu đã chiếm một phần ba của toàn thân, hai tay dài đến gần đụng xuống đất, Thực là quái dị không tả.

Đàm Anh nhìn kỹ rồi mới hết hoảng sợ. Nàng đã hết sợ, liền nổi giận ngay, múa cây sáo ngọc trắng nhằm cái đầu khổng lồ điểm tới luôn.

Lúc này Đàm Anh đã bốc đồng chỉ muốn giết chết ngay quái nhân đầu to tại chỗ mới hả dạ, nàng ra tay rất nhanh và giở toàn lực ra đối phó. Cây sáo ngọc của nàng sắp điểm trúng vào thái dương huyệt cái đầu kia rồi nhưng quái nhân nọ không tránh né gì hết, hình như y cam tâm chịu chết vậy. Tuy Đàm Anh là người rất tinh nghịch và bướng bỉnh không biết sợ trời đất gì cả nhưng lòng nàng lại rất hiền từ. Từ khi ra đời tới giờ nàng chưa từng giết một người nào hết.

Lúc này nàng thấy đầu của quái nhân kia sắp tan vỡ dưới cây sáo ngọc của mình, đâm ra hoảng sợ vội đưa cây sáo ngọc lên trời điểm vào chỗ trống không.

Tuy nàng có lòng tha chết cho người nọ và đã đưa ngược cây sáo lên rồi nhưng tiếc thay vì ra tay quá nhanh, nên sáo không điểm trúng Thái Dương huyệt của đối phương mà trúng vào cái sọ khổng lồ ấy.

Chỉ nghe thấy kêu ” bộp ” một tiếng, quái nhân to đầu ngã ngửa ra phía sau.

Đàm Anh điểm té quái nhân đầu to rồi không dám nhìn thấy cái chết của đối phương, mặt mày hoảng sợ, mồm lẩm bẩm oán trách:

– Hà, ai bảo ngươi không chịu tránh né.

Nói xong, nàng dậm chân một cái định quay mình bỏ đi. Ngời đâu nàng vừa quay người đã thấy quái nhân đầu to đang đứng nhe răng ra nhìn mình cười ha hả. Nàng hãi sợ vô cùng đứng ngẩn người ra như tượng gỗ vậy, bụng ra bảo rằng: ” Cây sáo ngọc của ta không đả thương nổi đối phương mảy may sao ? ”

Nàng biết mình không phải địch thủ của quái nhân, đồng thời lại nghĩ tiếp:

” Sao không thấy sư phụ của ta xuất hiên, chẳng lẽ sư phụ ta đã bị quái nhân này ám hại rồi chằng ? ”

Nàng nghĩ tới sự an nguy của sư phụ, lòng sợ địch đã biến mất, mặt lầm lì giận dữ quát hỏi:

– Sư phụ ta đâu, ngươi đã làm gì sư phụ ta rồi ?

Hình như quái nhân đầu to rất biết nhịn, không tức giận chút nào thì chớ lại còn cười hì hì ngắm nhìn nàng một hồi.

Đàm Anh thấy đối phương nhìn mình cười chứ không trả lời, lại càng tức giận quát:

– Tại sao ngươi cứ cười mà không trả lời ta thế ? Ngươi tưởng ngươi không lên tiếng thì ta sẽ tha thứ cho hay sao ?

Hình như quái nhân ấy rất thích thưởng thức thái độ ấu trĩ thơ ngây của Đàm Anh nên tủm tỉm cười đáp:

– Ngươi với con nhãi họ Trác thực là một đôi nạn sự nạn đồ, hai người đều nóng nảy như nhau.

Quái nhân ăn nói kiêu ngạo như vậy mà Đàm Anh không đếm xỉa tới điều đó, lại giơ cây sáo ngọc lên cười nhạt nói tiếp:

– Tính ta nóng nảy thì việc gì đến ngươi ?

Nàng chưa nói xong đã múa cây sáo nhằm ngang lưng quái nhân tấn công luôn.

Quái nhân chỉ giơ tay dài khua một cái, cũng không hiểu y đã dùng thủ pháp gì mà Đàm Anh chỉ cảm thấy cây sáo ở trong tay vung mạnh một cái, đã lọt sang tay đối phương ngay.

Đàm Anh thấy sáo đã mất cứ đứng ngẩn người ra nghĩ cách đối phó

Người đầu to tay cầm sáo ngọc ngắm nhìn Đàm Anh một hồi và hỏi.

– Nhỏ kia, sư phụ của cô đi đâu thế ?

Đàm Anh trợn tròn đôi mắt giận dữ hỏi lại:

– Ta cũng đang định hỏi ngươi đấy.

– Con nhãi Trác không ở nhà càng hay, ngươi hãy theo ta đi.

– Tại sao ta phải theo ngươi đi ?

Quái nhân đầu to giơ tay phải lên và dùng đầu ngón tay búng một cái rồi đáp:

– Thì cái này, ta có thể bảo ngươi phải đi theo ta.

Liền có một luồng gió nhằm huyền cơ huyệt của Đàm Anh tia tới. Đàm Anh khôn ngoan vô cùng vội xoay người thì chỉ phong cũng vừa tới nên nàng chỉ kêu được một tiếng ” ối chà ” ! đã ngã lăn ra đất.

Quái nhân đầu to vươn tay ra chộp nàng. Rồi ông ta dùng ngón tay viết mấy chữ thật lớn như sau:

– ” Con nhãi họ Trác, lão phu đem đồ đệ của mi đi rồi “.

Bên dưới y còn vẽ một cái vòng tròn thực to có lẽ đó là biểu hiện cái đầu to của y thì phải.

Viết xong mấy chữ ấy, chỉ thấy thân hình của y thấp thoáng một cái đã mất dạng ngay.

Hãy nói lại, các vị lão hiệp ở trên Lư Sơn bỗng thấy Đàm Anh mất tích, rầu rĩ nhất là ông già áo xanh Hoa Đắc Mộng. Ông ta liền bàn với Diệu Thủ Nhân Y và Bạch Phát Tiên Ông để cho Từ Hàng Ngọc Nữ sớm đưa Tích Tố và Nhược Hoa xuống núi. Vì vậy mà bắt buộc mấy ông già phải hao tổn chân lực đả thông Nhâm Đốc hai mạch của Tích Tố với Nhược Hoa và cho uống rất nhiều linh dược nữa.

Từ Hàng Ngọc Nữ liền đưa Tích Tố, Nhựơc Hoa xuống núi, rồi lại chia ra làm ba đường để theo dõi Đàm Anh. Từ Hàng Ngọc Nữ đi giữa tiến thẳng vào Hồ Bắc, Nhựơc Hoa đi đường bên phải vào Triết Giang và Giang Tây còn Tích Tố đi đường bên trái vào Hồ Nam.

Ba người đã hẹn nhau rồi, dù thấy Đàm Anh hay không, một tháng sau phải tập hợp ở Giang Hạ. Con đường Tích Tố đi lại là đường Nguyên Thông trở về Lư Sơn, và hai người trước sau đều vào trọ ở một khách điếm.

Lúc Nguyên Thông đang ăn cơm thì nghe tiếng nói của Tích Tố nên chàng vội chạy ra nghênh đón. Bốn mắt nhìn nhau, Tích Tố ngạc nhiên và hết sức mừng rỡ. Vì nàng thấy Nguyên Thông mới nghe thấy tiếng của mình đã vội vã ra nghênh đón, như thế sao mà nàng không vui vẻ được.

Nguyên Thông vội dặn phổ cây đặc biệt quét dọn một cái phòng ở kế bên phòng mình, rồi mời Tích Tố vào phòng mình trò chuyện và hỏi tại sao nàng lại xuống núi ?

Tích Tố kể lại những chuyên đã qua ở trên núi cho Nguyên Thông nghe, Nguyên Thông cũng kể chuyên mình cho nàng nghe, sau cùng chàng:

– Anh muội tinh nghịch và bướng bỉnh quá, bây giờ chúng ta biết làm thế nào đây ?

Tích Tố cười một cách nũng nịu nói tiếp:

– Nguyên đại ca đã là tối cao bộ pháp của bổn phái tại sao không nghĩ đến vận dụng đồng môn của bổn phái đi kiếm có hơn không ?

– Tiêu huynh trông thấy Tố muội muội đẹp như hoa nở thế này thì làm gì còn trí óc nghĩ đến những đạo sĩ nữa.

Lúc này 2 người đã đính danh phận vợ chồng rồi và lại có lòng yêu nhau từ trước, sau khi Nguyên Thông bị thương khỏi đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người được gặp gỡ riêng, cho nên mới bỗng nói đùa với nhau như vậy.

Tích Tố lườm chàng một cái, mặt hơi đỏ đáp:

– Nghe nói giữa đường đại ca đã giở hết thần oai ra đối phó với đối phương, không ngờ mồm mép của đại ca không kém gì tài ba.

Nguyên Thông khoái chí vô cùng bỗng cảm thấy trong người có một luồng hơi nóng bốc lên mặt, hai má chàng đỏ bừng, hai luồng ánh sáng khác thường tia ra, chàng mới khẽ cầm tay nàng.

Tất nhiên Nguyên Thông không phải là kẻ dâm tà, tuy trong lòng rất khao khát yêu Tích Tố nhưng lúc nào cũng giữ đúng lễ nghĩa chứ không đường đột với giai nhân. Nên chàng chỉ khẽ nắm tay nàng thôi. Chàng sợ Tích Tố trách mình, với giọng run run khẽ gọi:

– Tố hiền muội, tố hiền muội…

Sự thực lúc ấy Tích Tố cũng cảm động, hơi thở dồn dập, nàng thấy hai tay Nguyên Thông tia ra hai luồng hơi nóng. Thoạt tiên hơi rùng mình, định rụt tay lại, nhưng nàng lại không muốn giằng tay ra chỉ khẽ gọi lại rằng:

– Nguyên đại ca, Nguyên đại ca !

Bốn mắt nhìn nhau một hồi rồi cùng cúi đầu xuống.

Lúc ấy bỗng có tiếng gõ cửa rồi có tiếng tên phổ cầy vô tình vọng vào:

– Thưa tiểu thư, phòng của tiểu thư cháu đã quét dọn xong.

Tích Tố giật mình vội nũng nịu nói:

– Đại ca… Nguyên đại ca.

Nguyên Thông giả bộ làm mặt xấu diễu nàng một cái rồi quay nhìn ra ngoài cửa đáp:

– Biết rồi.

Tích Tố vội chải chuốt lại tóc.

Nguyên Thông bảo tên phổ cây đứng ngoài cửa rằng:

– Lấy thêm đũa bát, và làm thêm mấy món ăn thật ngon đem vào đây !

Cơm nước xong, Nguyên Thông với Tích Tố trò truyện nỉ non với nhau, mãi đến đêm khuya nàng mới về phong ngủ.

Nguyên Thông với Tích Tố rất yêu nhau nhưng cả hai người đều đứng đắn, dù yêu nhau đến mức tột độ, nhưng vẫn dùng lễ nghĩa để giới hạn.

Tích Tố về phòng rồi, Nguyên Thông miễn cưỡng ngồi ở trên giường vận công điều tức một hồi rồi ngả lưng ra giường ngủ. Đang lúc chàng trần trọc không ngủ được, thì bỗng nghe thấy trên mái nhà có tiếng người dạ hành đi lại. Chàng vội ngồi dậy khẽ búng vào vách tường mấy cái để ngầm báo động cho Tích Tố hay, rồi chàng cứ ngồi yên đợi xem sao. Chàng thấy người ở trên mái nhà hinh như khinh công khá cao và tới đây là để đối phó với Tích Tố thôi. Chàng đã biết rõ như vậy, để ý nghe xem mới hay đối phương dù sao cũng là người quang minh chính đại. Biết Tích Tố ở phòng nào rồi y liền nhảy xuông dưới đất đứng ở trước cửa sổ khẽ nói vào trong rằng:

– Khổng trang chủ của Cổ Hoài Sơn Trang ở Mạc Phù mời Tý Ngọc tiêu chủ tới nói chuyện.

Y nói dứt, không chờ Tích Tố trả lời đã rút lui luôn.

Tích Tố không hiểu dụng ý của đối phương ra sao, vội dùng Thần Công truyền âm nhập mật nói với Nguyên Thông rằng:

– Tiểu muội ra đối phó, Nguyên đại ca ngấm ngầm tiếp ứng cho nhé.

Nguyên Thông dặn nàng phải cẩn thận

Tích Tố liền nhảy ra ngoài phòng, thấy giữa sân có một đại hán mặc áo vải xanh. Y vừa thấy Tích Tố nhảy ra vội chắp tay cúi đầu chào và nói:

– Cổ Hoài sơn trang cách đây không xa, xin mời cô nương tới đó.

Tích Tố rất ngạc nhiên do dự hỏi lại:

– Trang chủ của các ngươi là ai ?

– Mời tôi tới đó có việc gì ?

Đại hán đối với nàng rất lễ phép, cung kính đáp:

– Trang chủ chúng tôi là Ngân Địch Ngọc Phiến Khổng Kiếm Bình.Chúng tôi chỉ biết thừa lệnh tới đay kiếm cô nương thôi, còn việc khác chúng tôi không được biêt, xin cô nương lượng thứ.

Tích Tố cau mày lại rồi đáp:

– Huynh làm ơn đi trước dẫn đường.

Chàng đại hán nọ liền đi luôn. Tích Tố theo sau. Đi được nửa tiếng đồng hồ, đại hán kia có vẻ khoái chí vì y chắc chắn đã bỏ xa Tích Tố rồi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, y thấy Tích Tố theo bén gót, và thái độ nàng rât ung dung. Y giật mình kinh hãi vội giảm tốc độ lại ấp úng nói:

– Tiểu nhân thật là không biết tự lượng sức chút nào, xin cô nương đừng chê cười.

Tích Tố mỉm cười không trả lời. Mặt nàng rât đoan trang tươi vui chứ không vẻ gì kiêu ngạo hết. Đại hán thấy vậy trong lòng càng xấu hổ và thêm kính phục.

Hai người đi độ một tiếng đồng hồ thì thấy một trang viện đồ sộ hiện ở trước mắt.

Cửa trang viện mở toang có treo hai cái đèn lồng, giữa cửa có tám đại hán áo xanh đứng hàng đôi chầu chực, hình như sắp đặt sẵn để đón tiếp Tích Tố vậy.

Tích Tố theo đại hán dẫn đường đi thẳng vào bên trong, hai hàng người kia đều cúi mình vái chào, họ đối với người dẫn đường hình như cũng cung kính lắm.

Tích Tố thấy vậy suyt tí nữa cười lên tiếng. Đại hán nọ trông thấy biết nàng hoài nghi thân phận của mình, nhưng y giả bộ làm như không hay biết vẫn thản nhiên dẫn nàng vào khách sảnh.

Tích Tố võ nghe cao siêu và lại có Nguyên Thông bảo vệ ngầm nên nàng không hãi sợ gì, cứ ung dung tiến vào trong khách sảnh, ngồi xuống cái ghế ở gần đó. Khách sảnh này khá lớn, đèn đuốc thắp sáng như ban ngày.

Chưa thấy chủ nhân ra, Tích Tố đã suy nghĩ mãi mà nàng không nhớ ra Khổng Kiếm Bình là ai ? Và không hiểu y mời nàng tới đây để làm chi ?

Không bao lâu bên trong có một thư sinh tuổi trạc ba mươi, người tầm thước rắn dỏi, mặc nho phục bước ra.

Tích Tố vội đứng dậy nói:

– Được Khổng trang chủ cho vời tới, tiểu nũ không hiểu là có chuyện gì?

Khổng Kiếm Bình ngượng nghịu đáp:

– Tráng đinh thô lỗ sợ có điều gì sơ suất nên bắt buộc tại hạ phải thân chinh đi mời cô nương tới.

Tích Tố thấy đối phương đã chịu nhân là chủ nhân rồi, liền nói:

– Không biêt Khổng trang chủ cho gọi có điều gì định chỉ giáo ?

Khổng Kiếm Bình mấy năm gần đây đã gây được một chút tên tuổi, chỉ vị Ngộ Duyên lão ni ngày thường rất ít nói tới những người mới nổi lên ở trên giang hồ, cho lên Tích Tố mới không biết Kiếm Bình là ai vậy.

Khổng trang chủ đang đêm khuya mời một thiếu nữ trẻ tuổi tới sơn trang như vậy, với thân phận của y như thế thực không hợp lễ một chút nào.

Thì ra hay tin Tích Tố có cây sáo ngọc tía nên mới mời nàng tới. Mục đích của y chỉ vì cây sáo ngọc tía ấy thôi, cho nên y thấy Tích Tố lên tiếng hỏi vội vã trả lời rằng:

– Không dám dấu cô nương, thực sự tại hạ mời cô nương tới đây là vì cây sáo ngọc tía, nên định cùng cô nương thương lượng một việc.

– Cô nương có cây sáo ngọc tía, vậy không biết có phải là môn hạ của Đường lão tiền bối không ?

– Tý Diệm Thần Ma Đường lão tiền bối không phải là sư phụ của tiểu bối.

– Xin hỏi cô nương quý tính danh là chi ? Xuât thân ở môn phái nào ? Tại sao lại có được cây sáo này ?

– Tiểu bối là La Tích Tố, xuất thân là môn hạ của phái Võ Đang, gia sư là Ngộ Duyên đại sư, còn cây sáo ngọc là Đường lão tiền bối ban cho tiểu bối đây.

Kiếm Bình nghe thấy Tích Tố nói như vậy ngẩn người ra giây lát, có vẻ không tin lại hỏi tiếp:

– Cô nương xuât thân phái Võ Đang, Đường lão tiền bối không qua lại với phái Võ Đang chút nào, sao lại tặng cô cây sáo ngọc này ?

– Lần ấy Đường lão tiền bối tái xuất sơn tính nết đã thay đổi hẳn, quả thực ông đã tặng cho tiểu bối cây sáo ngọc nầy.

Kiếm Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi ấp úng hỏi tiếp:

– Tại hạ muốn thương lượng với cô nương một việc, không biết cô nương có bằng lòng không ?

Tích Tố thấy y nói như vậy bụng bảo dạ rằng:

” Chắc y đã để ý đến cây sáo ngọc của ta rồi ”

– Khổng trang chủ muốn gì thì xin cứ nói. Chúng ta là người giang hồ, nếu việc gì không khó xử lắm tiểu bối nhất định không làm cho trang chủ thất vọng đâu.

– Tại hạ định mua lại cây sáo ngọc của cô nương bằng bất cứ giá nào.

Tích Tố cau mày lại, nhận thấy sự đòi hỏi của Khổng trang chủ là quá đáng, trong lòng không vui nhưng nàng không lộ cho đối phương, chỉ trả lời một cách khéo léo rằng:

– Vật này là của bề trên ban cho, tiểu bối không thể tuân theo trang chủ được.

– Xưa nay quí phái nổi tiếng về kiếm thượng, nên tại hạ muốn tặng lại thanh Bích Hồng bảo kiếm cho cô nương, để đối cây sáo này chẳng biết cô nương nghĩ sao ?

Bích Hồng bảo kiếm là một trong tứ đại danh kiếm ở trong giang hồ.Tích Tố nghe nói giật mình không ngờ Kiếm Bình lại trao đổi cây sáo ngọc của mình bằng một thanh bảo kiếm quí giá như thế. Tuy nhiên đối với Tích Tố cây sáo ngọc không khác gì đời sống thứ hai của nàng nên nàng nhận lời sao được nên vội lắc đầu đáp:

– Xin thứ lỗi, tiểu bối không thể nhân lời được và cũng xin cáo từ ngay bây giờ.

Kiếm Bình nổi giận nhưng không tiện lên tiếng trả lời, thì bỗng một người lạnh lùng lên tiếng:

– Quân không biết điều, người ta tử tế mà không biêt, trang chủ hà tất phải nể mặt y thị làm chi ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN