Tiểu Sát Tinh - Chương 53: Bất luận thị phi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Tiểu Sát Tinh


Chương 53: Bất luận thị phi


Nguyên Thông khi tới đúng chỗ hẹn ước với Tích Tố liền rú lên một tiếng thật dài.

Lúc ấy, mặt trời vừa chiếu xuống, ánh nắng chiếu vào Nguyên Thông và Nhất Quái, hai người đều cảm thấy vui vẻ vô cùng, nhưng khi chàng rú xong, thì không thấy bọn Tích Tố tới chàng ngạc nhiên và sửng sốt nói:

– Có lẽ đã xảy ra việc gì cho bọn họ rồi.

Nhất Quái vội nói:

– Chúng ta mau tìm kiếm đi.

Thế rồi hai người chia nhau làm hai ngả đi tìm.

Thì ra Tích Tố cùng Đàm Anh đến ngồi dưới gốc cây thông để chuyện trò, không hiểu hai người nói chuyện gì, mà chỉ thấy Đàm Anh cười mát, rồi vừa chạy vừa nói:

– Thôi, em không chịu đâu, chị cứ đùa giỡn em hoài.

Tích Tố thấy nàng chạy như thế, vội gọi:

– Anh muội đừng có chạy lung tung, một lát mà chị tìm không được em, thì Nguyên ca ca sẽ lo đến chết được.

Đàm Anh nũng niu, em không chơi với chị đâu.

Nàng vừa nói vừa chạy vào trong rừng, tha hồ cho Tích Tố kêu gọi, nàng cứ chạy vào bụi rậm để núp.

Nàng chạy một hồi, thấy hơi mệt mới ngưng chân lại, đoán chắc nhất thời Tích Tố không tìm ra mình, nàng liền đắc chí mỉm cười. Nhưng đột nhiên nghe thấy phía đằng trước có tiếng người nặng nề thở, nàng liền lên tiếng hỏi:

– Ai đó? Nguyên Thông Rồi nàng từ từ tiến về phái có tiếng thở ấy. Khi tới gân, nàng mới hay một người đàn ông trần truồng nửa hở nửa kín đang nằm ở trong bụi rậm. Nàng cả kinh, la lên một tiếng, vội quay đầu chạy, mặt đỏ bừng.

Người nọ nghe tiếng Đàm Anh trong lòng hơi hoảng sợ, nhưng tới khi Đàm Anh hiện thân, y mới hay là một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, y lại thấy nàng kinh hãi lùi bước lòng dâm bỗng nổi lên.

Y tưởng là duyên trời run rủi mới có một thiếu nữ tự dẫn thân đến như vậy, khi nào y chịu để cho Đàm Anh thoát thân, vội đuổi theo và bảo nàng:

– Cô bé kia, đừng có chạy nữa, thế nào tôi cũng đối đãi với cô rất tử tế.

Nếu là lúc thường có người dám nói với Đàm Anh như vậy, thì có lẽ nàng sẽ đánh cho người đó rụng hết hai hàm răng, nhưng bây giờ khác hản, không những Đàm Anh không dám ra tay đánh đối phưong mà ngay nhìn đối phương một cái, nàng cũng thiếu cam đảm nốt. Ngờ đâu, người đàn ông không mặc quần áo lại đuổi theo như vậy, nàng tức giận vô cùng. Người đuổi theo sau, biết nàng hổ thẹn, nên lớn tiếng giỡn rằng:

– Cô bé này táo gan thật, đánh lừa ta cởi quần áo ra rồi, mà lại bỏ chạy.

Y vu không như vậy, thì còn coi Đàm Anh ra gì nữa.

Ngời đó chính là Chu Giai Đắc, số trời đã định y phải chết về tay Đàm Anh nên mới gặp nàng trong trường hợp như vậy.

Đàm Anh chạy được một quãng càng nghĩ càng giận, liền ngừng chân lại không chạy nữa. Chờ người nọ tới gần chỗ mình năm thước, nàng bỗng cười nhạt một tiếng, nhắm mắt quay người lại, giơ hai tay ra dồn hết hơi sức nhắm người đó tấn công luôn.

Từ khi được quái nhân đầu to truyền thụ võ công cho tới giờ. Nhâm đốc hai mạch đã được đả thông, võ công của Đàm Anh đã luyện tới mức rất cao siêu, nên nàng vừa ra tay tấn công một cái, chỉ thấy tên nọ kêu “hự” một tiếng ngã lăn ra chết tốt, và đồng thời những lá cây bị chưởng phong của nàng đánh rơi cắm cả vào người tên nọ.

Đàm Anh tấn công xong, không cần biết hậu quả ra sao, chạy luôn về phía trước mấy chục trượng, ngưng chân lại thở dài.

Nhưng nàng có biết đâu nàng đùa giỡn như thế, nàng bị kinh hãi đồng thời còn làm Tích Tố lo lắng nữa.

Ngay lúc đó bỗng thấy có giọng khàn khàn và lạnh lùng nói:

– Mớ có bấy nhiêu tuổi đầu mà lại dâm ô, độc ác đến như thế?

Đàm Anh nghe xong tức giận khôn tả, tiến thẳng về phía có tiếng nói kia, quả nhiên trông thấy một ông già đang đứng ở đấy. Nàng liền phùng mồm trợn mắt hỏi ông già ấy rằng:

– Việc gì đến ông mà ông lại định can thiệp vào việc của tôi.

Ông già nọ cũng nóng tính lắm, liền trợn ngược đôi mày lên, quát nàng:

– Tiểu dâm phụ táo gan thật, dám ở trong khu đất của lão phu mà tác quái tàn ác như thế, khi nào lão phu chịu để yên cho ngươi.

Đàm Anh bị ông già quát mắng, định thần nhìn kỹ mới hay ông già cao lớn, vạm vỡ, mặt hồng tóc bạc lông mày trắng và dài xuống tận gò má, đôi ngươi lóng lánh, trông rất hung tợn, hình như muốn nuốt tươi nàng vậy:

Nàng liền cười và trả lời ôn già rằng:

– Không để yên cho tao thì người làm gì ta nào?

Ông già cao lớn tức giận đến run lẩy bẩy nói tiếp:

– Ta sẽ đánh chết mi.

Nói xong, ông ta giơ bàn tay hộ pháp lên. Bàn tay của y đỏ như lửa và có một luồng hơi nóng nhắm đầu Đàm Anh áp tới.

Đàm Anh vừa né tránh vừa mắng chửi:

– Lão già không chết này không phân biệt thị phi gì cả. Thật ta không biết dạy ngươi thế nào cho phải.

Chưởng lực của ông già như nước thuỷ triều lấn áp tới, tuy vậy mà cũng không làm gì nổi Đàm Anh. Ông già nọ thấy tấn công một chưởng mà không ăn thua gì, tức giận khôn xiêt quát tháo như sấm động, tấn công luôn mười tám chưởng.

Lần đầu tiên Đàm Anh đem Phiêu hương bộ ra thử thách, người nàng nhẹ nhàng tựa như bay phất phới, nàng khoái chí vô cùng. Ông già nọ tấn công luôn mười tám chưởng mà vẫn không đánh trúng được tà áo của nàng. Tránh xong pho chưởng nàng liền nhảy ra bên ngoài cười nói:

– Thôi, ta không đánh nữa, ta phải đi tìm Tố tỷ đây.

Ông già nọ tấn công luôn mười tám chưởng mà không hạ nổi một con nhỏ như vậy bực tức vô cùng vội đuổi theo và bảo:

– Mi muốn chạy đi đâu?

Vừa nói dứt lời lại múa chưởng tấn công.

Đàm Anh thấy ông già ấy cứ đuổi theo đánh mình hoài, tức giận vô cùng, liền vận công lực đưa chưởng lên phản công.

Chưởng phong của hai người va chạm một cai. Đàm Anh cảm thấy trong người nóng hổi lui về phía sau còn ông già nọ chả hơn gì nàng cũng lui về phía sau.

Chỉ mới đấu có một chưởng nàng đã đẩy lùi ông già nọ khiến ông già kia vừa tức giận vừa kinh hãi. Không ngờ mình đã luyện đến năm sáu mươi năm công lực rồi mà thắng không nổi một con nhỏ, y không hoảng sợ sao được.

Ông già nọ nhân lúc Đàm Anh bỏ chạy mà thôi thì không đến nỗi bị thất bại một cách đau đớn như vậy.

Đàm Anh đã biết chưởng lực của mình không kém gì ông già kia, nàng lại chọc tức ông già kia một lần nữa nàng vừa cười vừa nói:

– Với công lực của ngươi như thế này mà cũng làm bộ làm tịch, thật không sợ người ta chê cười cho. Người lớn tuổi như vậy ở trong đêm tối cứ đòi làm vướng cẳng cô nương, không sợ người ta trông thấy cười ngươi già mà địch không nổi một con bé hay sao?

Ông già kia bị Đàm Anh châm chọc như vậy, càng tức chịu không nổi gầm thét lên. Nhưng y cũng biết với tài ba của mình chắc không làm gì nổi tiểu “dâm phụ” này. Thế rồi y rú lên một tiếng thật lớn, định gọi bốn người anh em ra giúp sức, nhưng tiếng rú của y làm kinh động đến Tích Tố, chỉ có Nguyên Thông với Nhất Quái trên đỉnh núi là không nghe thấy thôi.

Đàm Anh bĩu môi nói tiếp:

– Cầu cứu viện binh phải không? Được, cô nương chờ xem viện binh của người đến đây làm gì được cô nương nào?

Ông già nọ cố nén giận không trả lời, vì y đã biết dù có nóng nảy cũng vô ích. Thế rồi hai người cùng đứng ngắm nhìn nhau, bảo là coi chừng nhau thì đúng hơn, thái độ của ông già nọ có vẻ nao núng không yên, trái lại Đàm Anh rất tự đắc.

Giây phút sau, Đàm Anh đã nghe thấy có tiếng chân người nhộn nhịp đi tới. Tiếng đó đi rất nhanh, chỉ nghe “soẹt soẹt” thì đã có hai ông già xuất hiện. Hai ông già này cũng hồng hào như ông già trước nhưng một người tuổi đã ngoài năm mươi và một người tuổi ngoài bốn mươi. Cả hai đều mặc nho sinh, thái độ nhàn nhã. Sau khi họ hiện thân ra lièn hỏi ông già kia rằng:

– Tam ca, ai chọc tức tam ca đến nổi giận như thể?

Thì ra hai người ấy tuy trông thấy Đàm Anh đứng trước mặt ông già nọ, nhưng không tin rằng nàng là người có bản lĩnh làm cho tam ca chúng phải nổi giận như thế.

Đàm Anh không đợi ông già nọ trả lời đã lên tiếng hỏi tiếp lời:

– Các người đã đến đủ chưa?

Thái độ của Đàm Anh khiến hai người vừa tới, chăm chú nhìn nàng rồi lại ngơ ngác nhìn vào ông già nọ.

Lúc này, ông già mới biết anh em của mình đã tới và hổ thẹn vô cùng. Y không sao nói cho hai người biết là mình địch không nổi một con bé như vậy.

Đàm Anh dậm chân một cái, vẻ mặt hờn giận nói:

– Ba người cùng đấu một lúc, hay là lần lượt từng người một đấu với ta.

Ba người họ không biết trả lời như thế nào cho phải. Đàm Anh cười một cách khinh thị nói tiếp:

– Thôi, tốt hơn hết ba ngưòi cùng ra tay đi, bằng không thử hỏi ông già kia vừa rồi có địch nổi ta không?

Ông già nọ nghe thấy nàng nói như thế, nhịn không nổi quát lớn:

– Tiểu yêu tinh ác độc thật, ta quyết không để cho mi thoát khỏi nơi đây, bằng không Hoa Gia Ngũ Hùng thề không sống ở trên giang hồ nữa.

Thì ra năm anh em họ Hoa vẫn tự xưng là Hoa Gia Ngũ Hùng. Ở hai tỉnh Thiểm Tây và Cam Túc, họ cũng là người có tên tuổi chứ không phải người thường, lão đại Hoa Như Long, lào nhị Hoa Như Hổ, lão tam Hoa Như Báo, lão tứ Hoa Như Bưu, lão ngũ Hoa Như Sư; ba người đây là Như Báo, Như Bưu và Như Sư.

Ngọc Tiêu Tiên Tử ẩn cư trên núi hơn năm mươi năm mà lần này Đàm Anh xuống núi không lâu, nên không biết danh tiếng của Ngũ Hùng vì vậy nàng dùng giọng mũ kêu “hừ” một tiếng và nói tiếp:

– Phải, biết điều thì đừng có ra giang hồ nữa, bằng không sẽ mất hết sĩ diện.

Lúc ấy, hai người kia mới biết Tam ca của mình đã bị cô bé này đánh bại, mà y lại là người có võ công cao siêu nhất trong đám Ngũ Hùng, Như Sư tươi cười và lễ phép nói:

– Không biết Tam ca của tại hạ có điều gì làm cô nương tức giận, khiến cô nương bực mình như thế?

Đàm Anh đã nổi khùng rồi, thì bất chấp đối phương đối xử thế nào, nàng vẫn chua ngoa như thường và trả lời rằng:

– Ngươi không biết hỏi ông già kia sao?

Như Sư ngượng nghịu lườm Như Báo và hỏi:

– Tam ca sao lại chọc tức cô nương này như thế?

Như Báo hậm hực đáp:

– Y thị là tiểu dâm phụ đã giết chết một người.

Đàm Anh tức giận khôn tả xông ngay lại nhằm mặt Như Báo tát luôn một cái.

Anh em họ Hoa hoảng sợ đều biến sắc mặt, chúng là những cao thủ có tên tuổi, võ công cũng khá cao siêu mà không sao trông thấy rõ nàng dùng thân phap gì mà tát được Như Báo như thế?

Hoa Như Bưu với Như Sư thấy nàng tài ba cao siêu như vậy, đều giật mình kinh hãi, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng.

Đàm Anh lại đứng về chỗ cũ lạnh lùng nói:

– Bổn cô nương dạy dỗ cho lào già mồm mép thất đức kia.

Như Báo bị đánh đứng thần người ra rồi bỗng xông lên tấn công mười tám chưởng liên tiếp như vũ bão, chưởng nào cũng nhắm nơi yếu hiểm của Đàm Anh mà đánh tới, Đàm Anh cũng giở tài ba của mình phản công lại. Trận đấu thật là kịch liệt khôn tả.

Như Báo đã có mấy chục năm hoả hầu, khi giở toàn lực ra đối phó tất nhiên thế công của y rất kinh người. Điều mà khiến người ta kinh hoảng nhất là Đàm Anh tuy hãy còn ít tuổi nhưng võ công cao siêu không thể tưởng tượng được nhất là Phiêu Hương bộ pháp biến hoá vô cùng.

Đấu tới hiệp thứ ba mươi hai thì Như Báo đã có vẻ yếu thế sắp bị đánh bại, Như Bưu không muốn để cho anh mình bị một con bé đánh bại, bất đắc dĩ phải nhảy vào vòng đấu.

Đàm Anh một địch hai sử dụng Phiêu Hương bộ pháp vẫn không nép vế chút nào.

Như Sư đứng bên cạnh xem, càng xem càng kinh hãi, bụng bỏ dạ rằng:

“Công lực của cô bé này cao siêu thật, nếu không khéo xử lý chỉ sợ tên tuổi của Ngũ Hùng sẽ bị xoá bỏ mất”.

Nghĩ tới đó ông ta liền nghiêm nghị quát lớn:

– Tam ca, tứ ca xin hãy ngừng tay.

Lão tam, lão tứ thấy Hoa Sư nói như vậy, vội lui ra ngoài vòng chiến. Hiển nhiên hai người cũng nể Như Sư.

Đàm Anh đấu xong trận đó cũng biết nếu đối phương ba người hợp sức lại cùng đánh mình khó mà thắng nổi, cho nên nàng cũng cười nhẹ và ngừng tay luôn. Như Sư vẻ mặt rầu rĩ nghiêm nghị nói với Như Báo rằng:

– Tam ca trông thấy như thế nào? Đệ e có sự hiểu nhầm, chúng ta chớ có để cho câu chuyện này đi đến chỗ quyết liệt.

Lời nói này tuy ý nói với Như Báo nhưng cũng như nói với Đàm Anh hay nữa, nên Đàm Anh tuy còn hậm hực, nhưng trong lòng cũng nguôi cơn giận phần nào.

Như Báo nói:

– Ngu huynh ra đây tản bộ, lúc đi tới ngoài rừng thì bỗng thấy trong rừng có người đuổi nhau, ngu huynh núp trong bụi cây, thấy con nhãi này bị một người trần truồng đuổi theo. Người loã lồ kia mồn còn nói những lời thân mât, còn con nhỏ này không những không thèm trả lời y lại còn quay lại dùng ám khí giết chết người ấy nữa. Cho nên ta mới đoán chắc nó dụ dỗ người kia vào trong rừng đùa giỡn rồi giết chết người đó.

Đàm Anh vừa nghe tới đó tức giận vô cùng mắng ngay:

– Bậy nào.

Như Sư xua tay bảo với Đàm Anh rằng:

– Xin tiểu thư chớ có nóng nảy vội, để tại hạ nghe tam ca nói xong đã.

Thấy y chững chạc, Đàm Anh đành cúi đầu để cho Như Báo nói nốt. Như Sư lại hỏi Như Báo:

– Tam ca căn cứ vào cái gì mà phán đoán như vậy?

Như Báo ngước đôi mắt lên đáp:

– Lão ngũ, chả lẽ lão không tin lời của tam ca này hay sao.

– Không phải tiểu đệ không tin, nhưng muốn biết rõ sự thật thôi.

– Một cô bé nếu không phải là người vô sỉ, sao không giết chết tên đàn ông kia lúc chưa cởi quần áo mà nhất là với công lực của y thị, muốn giết tên nọ thì dễ như trở bàn tay.

Như Sư cau mày lại nhất thời không nghĩ ra lời nào đích đáng, căn cứ theo nhận xét của y thì cô bé kia tuy có điêu ngoa, nhưng không có vỉ gì dâm tà.

Đàm Anh tức giận dậm chân xuống đất một cái nghiến răng mìm môi toan mắng cho Như Báo mấy câu thậm tệ mới hả dạ.

Bỗng trong rừng có tiếng thánh thót vọng ra:

– Thử xem vị lão tiền bối nào đức cao vọng trọng mà ăn nói lại kém đức như thế.

Tích Tố vừa bước ra vừa nói như vậy.

Đàm Anh đang hung hăng như một con hổ nhưng vừa trông thấy Tích Tố đã ứa nước mắt ra, chạy lại gục đầu vào ngực Tích Tố như một con cừu non vừa nức nở vừa nói:

– Chị, họ bắt nạt em đấy?

Trông thái độ của nàng như một đứa nhỏ.

Tích Tố vừa vuốt tóc nàng vừa an ủi rằng:

– Em, đừng có nóng giận, việc gì đã có chị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN