Tiểu Sát Tinh - Chương 67: Điền dương tứ ác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tiểu Sát Tinh


Chương 67: Điền dương tứ ác


Người đó vào tới trong điện đưa mắt nhìn trận đấu một hồi rồi cau mày lại, tiến tới gần, cất tiếng cười quái dị nói:

– Ứng lão ma chỉ biết hà hiếp tiểu bối thôi, lại đây, chúng ta thử tài với nhau một phen xem ai hơn ai kém nào.

Giọng nói của người ấy khó nghe lắm, khiến ai cũng phải chú nhìn vào người y.

Đàm Anh rú lên một tiếng, điểm nhanh đầu ba thế sáo gạt hai thanh kiếm của hai ông già sang bên rồi chạy lại gần người đó hỏi:

– Nguyên đại ca đã tới chưa?

Thì ra người đó chính là Đàm Ký Ngu, Đàm Anh tưởng Nguyên Thông cùng đi với ông ta nên mới hỏi như vậy.

Tích Tố cũng gạt hai ông già sang bên, đi tới gần nhìn Nhất Quái có lẽ cũng muốn hỏi thế.

Đàm Ký Ngu vừa cười vừa hỏi lại”

– Nguyên nhi không đi cùng với hai cháu ư ?

Hiển nhiên ông ta vẫn chưa gặp Nguyên Thông.

Tích Tố với Đàm Anh nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên, hai nàng không ngờ tới giờ này Nguyên Thông vẫn còn chua đến.

Đang lúc ấy trong đám đông có người ngớ ngẩn bước ra lớn tiếng nói:

– Ai bảo tôi chưa tới nào ?

Y vừa nói xong, giơ tay lên vuốt mặt một cái đã khôi phục lại bộ mặt thật ngay.

Đàm Anh cả mừng vội nói:

– Thế ra đại ca đã lấy từ lâu rồi đấy à ?

Nguyên Thông đáp:

– Cám ơn hai vị hiền muội không tốn một chút hơi sức nào đã khiến chúng phải lòi đuôi hồ ly ra.

Đàm Anh vừa cười vừa nói:

– Đó là diệu kế của chị Tố đấy !

Bốn người vui vẻ chuyện trò hình như không coi bọn Ứng Thành Luân vào đâu cả.

Ứng Thành Luân ngồi ở trên ghế chủ tịch thấy vậy không nhịn được liền cười nhạt mấy tiếng hỏi:

– Tiểu tử ngươi có nhận được mấy ông già này không ?

Nguyên Thông giả bộ làm như kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi đáp:

– Người vừa nói là Vương bá bá với Ngụy bá bá phải không ? Sao các gia gia này lại không biết ?

Ứng Thành Luân gật đầu nói:

– Được lắm, ngươi biết hai người đó rồi thì chúng ta dễ nói chuyện với nhau lắm!

Nguyên Thông vừa cười vừa nói tiếp:

– Từ mình nhịn không nổi để lòi đuôi hồ ly ra, sao người lại tính cái đó vào bổn thiếu hiệp được.

Ứng Thành Luân nói:

– Chúng ta bắt đầu nói về vấn đề khác cũng được mà.

Nguyên Thông cười ha hả đáp:

– Ngươi lắm trò khỉ thực !

Ứng Thành Luân không thèm đếm xỉa đến tiếng cười mỉa mai của Nguyên Thông mà chỉ đem chuyện của mình ra nói với chàng tiếp:

– Phán sơn chủ của bổn sơn giữa đường bội phản, từ ngày hôm nay trở đi ngươi sẽ là Phó sơn chủ của bổn sơn.

Nguyên Thông giả bộ làm như tức giận đáp:

– Ngươi trưng cầu ý kiến ta hay là ngươi ra lệnh thế ?

Ứng Thành Luân đáp:

– Muốn thế nào cũng được, quý hồ xem ngươi có biết điều hay không ấy thôi.

Nguyên Thông gật đầu đáp:

– Ta nhận lời rồi. Nhưng…

Đàm Anh không sao nhịn được tức giận xen lời hỏi:

– Nguyên đại ca nói gì thế ?

Nhất Quái với Tích Tố tuy không kinh hãi thất thanh la lên, nhưng mặt hai người đã biến sắc rồi. Còn các nhân vật chính phái khác cũng khẽ lắc đầu thở dài.

Nguyên Thông đưa mắt ra hiệu cho Đàm Anh và dùng mật ngữ truyền thanh an ủi nàng rằng:

– Hiền muội cứ yên tâm, ngu huynh đã có kế hoạch khác, tạm thời kéo dài thời gian để thi hành kế hoạch. Hiền muội nên nói với ông lợi dụng thì giờ quý báu này mau vận hóa độc đại pháp cứu chữa cho những người có mặt tại đây để lúc ra tay đấu khỏi có nhiều người bị chết oan.

Đàm Anh dùng mật ngữ truyền thanh nói lại:

– Bảo ông chữa cho cả những người cả chính lẫn tà ư ?

– Phải, bất phân chính tà.

Đàm Anh nghe lời kéo Nhất Quái sang một bên bàn tán công việc đó.

Nguyên Thông lại nói với Ứng Thành Luaan:

– Nhưng mỗ cần phải Vương gia gia thân chinh nhận lời mỗ mới chịu nhận.

Ứng Thành Luân thấy diệu kế của mình sắp thành công liền cười đáp:

– Ngươi nói rất có lý, để lão phu thương lượng với Vương huynh coi xem sao ?

Nói xong, y quay lại chào Nhất Tâm Cư Sĩ Vương Hoán rồi hỏi:

– Vừa rồi tiểu đệ nói với Thẩm tiểu hiệp, chắc Vương huynh đã nghe thấy hết.

Vương Hoán không thèm ngửng mặt lên nhìn lại y chỉ lạnh lùng đáp:

– Chuyện của ngươi với y có liên quan gì đến ta đâu.

Ứng Thành Luân hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

– Tiểu đệ không muốn Vương huynh chịu đau khổ, nên mới tạm nghĩ cách như vậy, sau này chúng ta đã là người nhà với nhau, Vương huynh muốn gì mà chẳng được.

Nhất Tầm Cư Sĩ cười ha hả đáp:

– Ứng lão quỉ, ngươi đừng có nằm mơ nữa. Với sự sống chết người thân của ta có nghĩa lý gì đâu. Khi nào ta lại chịu để cho ngươi khi hiếp như vậy.

Ứng Thành Luân nghe thấy Vương Hoán nói thế sầm nét mặt nói tiếp:

– Nhưng Vương huynh đừng có quên lão an mày già với tên họ Cố sẽ bị luỵ bởi tính cố chấp của huynh đấy.

Vương Hoán cười như điên như khùng nói:

– Nếu các người ấy thành tâm đi theo lão thì lão phu cũng không tiện từ chối.

Ứng Thành Luân cả giận nói tiếp:

– Vương huynh không nhận lời lão phu, tất cả người có mặt trong điện này cũng đừng hòng sống sót ra khỏi nơi đây.

Nói xong, y đưa mắt nhìn các người trong điện. Nhưng nhìn tới đâu y lại nghi ngờ tới đó.

Thì ra Võ Lâm Nhất Quái đã vận Hoá độc thần công xuyên đi qua lai trong đám đông, phàm người nào bị ông va chạm phải chất độc trong người đều tan hết hoặc không sợ chất độc của Ứng Thành Luân nữa. Cách giải độc của ông ta không cần phải cho uống thuốc, cho dù người ta đã được ông giải độc cũng không hay biết gì cả.

Ứng Thành Luân thấy ông ta đi xuyên quan xuyên lại trong đám đông trong lòng hoài nghi hết sức, nhưng mắt y sắc bén như vật cũng không hiểu ông ta xuyên qua xuyên lại làm chi.

Lúc ấy Vương Hoán lại kiêu ngạo hỏi:

– Ngươi tin có thể giết chết được các người kia ư ?

Lúc ấy Nhất Quái đã chạm gần hết những nhân vật chính tà rồi, vì mọi người thấy ông ta là bề trên của Nguyên Thông, nên ông ta đụng phải cũng không để ý tới. Nhưng khi ông ta đi tơi trước mặt của bọn thủ hạ của Ứng Thành Luân thì bọn này không để ông đi nữa.

Lúc ấy đang là lúc Vương Hoán đang kể tội Ứng Thành Luận.

Ứng Thành Luận liền cầm trái hạt châu hậm hực nói:

– Để lão phu giết chết mấy người cho mà xem mới được.

Nói xong, y chiếu ngay mặt Tĩnh Nhất Đạo trưởng, người đứng đầu Võ Đang CỬu Lão.

Tĩnh Nhất đạo trưởng giựt mình kinh hãi tránh né liên tiếp, nhưng không sao tránh được.

Các trưởng lão khác của phái Võ Đang kinh hoang la lớn. Ai nấy tưởng Tĩnh Nhất đạo trưởng thế nào cũng chết, ngờ đâu họ chỉ kinh hoảng một phen thôi, chứ Tĩnh Nhất không việc gì cả.

Trái lại Ứng Thành Luân kinh ngạc vô cùng y lại xoay ánh sáng hạt châu vào những người y định xử tử, nhưng y càng chiếu bao nhiêu thì càng kinh sợ bấy nhiêu vì không người nào ngã lăn ra chết hết. Y mặt tái mét ngơ ngác khôn tả, bỗng nhiên nghiến răng kêu cồm cộp, lại xoay ánh sáng hạt châu chiếu vào mặt anh em họ Cố.

Vương Hoán thấy vậy cười nhạt nói tiếp:

– Ngươi đừng tốn công vô ích làm chi.

Ứng Thành Luân lại xoay chiếu hạt châu chiếu ánh sáng xanh vào mặt ông mặt ông già ăn mày tức Long Hổ Dị Cái.

Long Hổ Dị Cái đột nhiên đứng dậy nói:

– Bổn bang chủ còn có những chuyện làm cho ngươi kinh hãi hơn thế này nữa.

Nói xong, ông ta giơ chưởng lên nhằm Ứng Thành Luân tấn công luôn ba chưởng, chưởng lực của ông ta mạnh khôn tả.

Ứng Thành Luân không ngờ công lực của Long Hổ Dị Cái đã khôi phục lại, y càng kinh hãi.

Y không còn tâm trí trả đũa nữa, vội tránh sang bên một bước, chiếc ghế thái sư của y bị chưởng phong của Dị Cái đánh trúng vỡ tan thành muôn mảnh.

Dị Cái đã ra tay, Vương Hoán với anh em họ Cố cũng đồng thời đứng dậy, tám đại hán thừa lệnh trông coi các người cũng tránh luôn sang hai bên.

Ứng Thành Luân tưởng tám tên tâm phúc của mình thế nào cũng ra tay đấu với các người, liền quát bảo:

– Cho phép các người được tự tiện giết chết họ.

Ngờ đâu tám tên tâm phúc ấy lại không thèm đếm xỉa tới y và Vương Hoán, Dị Cái đi tới phía các nhân sĩ danh môn chính phái.

Ứng Thành Luân nhảy lên nhảy xuống gào thét như con hổ điên vì y không làm gì được tám tên phản bội ấy. Lúc ấy tình thế đã rõ rệt, đại chiến nổi lên thì y là người bị Nguyên Thông tấn công. Hắn đại gian đại ác, khi nào lại muốn thế, cho nên y đành cười nhạt mà cố nén lửa giận.

Đồng thời phía bên kia Đàm Anh nói với Nguyên Thông rằng:

– Hiện giờ tình thế đã rõ rệt, Nguyên đại ca không ra tay diệt tên gian ác đi.

Nguyên Thông nháy mắt một cái rồi đáp:

– Vẫn biết ra tay đánh bây giờ, thể nào chúng ta cung tiêu diệt hết kẻ địch, nhưng bên ta cũng tổn thất rất nặng nề, như vậy không là thượng sách, vì thế ngu huynh phải chậm chạp.

Tích Tố xen lời nói:

– Nguyên đại ca nói rất có lý, theo ý kiến của muội thì nếu chúng ta khéo vận dụng sách lược thì có thể giảm bớt tổn thất.

Nguyên Thông đáp:

– Ý kiến của Tố muội cũng như ý kiến của ngu huynh vậy.

Đàm Anh lại nói:

– Bất cứ sao Nguyên đại ca cũng không nên bỏ lỡ thì giờ quý báu.

Nguyên Thông mỉm cười tiến lên mấy bước nhìn về phí những tên giúp sức cho Ứng Thành Luân. Những người này là những cao thủ bị Ứng Thiên Luân bắt cóc thân nhân để kiềm chế.Chang lên tiếng u oán nói:

– Tiểu bối có tin một này muốn báo cáo cho các vị tiền bối biết.

Những cao thủ đáng thương kia nghe thấy chàng nói vội ngửng đầu lên nhìn.

Nguyên Thông nói tiếp:

– Từ giờ trở đi các vị tiền bối khỏi cần lo sợ Vạn Dương Sơn Chủ Ứng Thiên Luân uy hiếp giết hại nữa.

Chung Điền Nhất Long Trần Lý Vân gượng cười hỏi:

– Tuy tiểu hiệp có lòng tốt như vậy, nhưng gia quyến của chúng ta đều ở trong tay lão ma thì biết làm sao đây ?

Nguyên Thông quay lại nói với Vương Hoán:

– Xin Vương gia kể chuyện núi Tuyết Phong cho các vị tiền bối nghe.

Vương Hoán liền nói trắng ra cho mọi người nghe rằng:

– Thân hữu của các vị bị tên ma đầu bắt làm con tin đã bị xử tử hết ở trên núi Tuyết Phong rồi. Lão phu và ăn mày họ Ngụy với anh em họ Cố là những người được sống sót ở trong đám nạn dân ấy.

Do Nhất Tâm Cư Sĩ nói ra tin ấy không ai dám nghi ngờ nữa. Những cao thủ nọ nghe Vương Hoán nói xong, đều nỏi giận và quát tháo om sòm, chỉ muốn giết chết Ứng Thành Luân ngay mới hả dạ.

Những người đó có người đã bị Nguyên Thông điểm huyệt một tay cứng đờ và có người bị Nguyên Thông tạm thời phế hết võ công, nhưng lúc này không ai nghĩ tới thù oán Nguyên Thông chỉ muốn xong lại đấu thí mangj với lão ma thôi.

Bốn chung quanh Ứng Lão Ma lúc đó đã có rất nhiều tùng đảng tâm phúc, công lực rất thâm hậu bảo vệ rồi.

Tất nhiên Nguyên Thông không khi nào lại để cho những người đó mạo hiểm dấn thân vào chỗ chết như vậy, liền lớn tiếng khuyên bảo:

– Các vị lão tiền bối hãy nhẫn nại giây lát và xin ngồi sang bên kia để rõ phân biệt chính tà.

Những người đó đều là nhân sĩ chính nghĩa, ai cũng đều biết lẽ phải, nghe thấy Nguyên Thông nói như vậy đều đi sang phía bên kia chờ đợi.

Thế là thủ hạ của Ứng Thiên Luân đã giảm bơt đi khá nhiều.

Về số người bên nhân sĩ chính nghĩa khó mà so sánh với bọn thủ hạ của Ứng Thiên Luân được. Nhưng nói về thực lục thì thắng thế hơn, chỉ một mình Nguyên Thông đã khiến Ứng Thiên Luân không sao đối phó nổi, như vậy Ứng Thiên Luân đã năm phần bại chỉ còn đợi giơ cổ ra chịu chém thôi. Nhưng y là người gian hiểm giảo hoạt khi nào lại chịu thúc thủ mà còn nhiều thủ đoạn để đối phó với Nguyên Thông, chỉ là sự thểt xảy ra quá đột ngột, khiến kế hoạch đã định của y loạn xạ hết, chỉ đi nhầm có một nước cờ mà để Nguyên Thông thắng thế.

Ứng Thiên Luân ác độc khôn tả cười nhạt một hồi rồi làm ra vẻ bình thường, nhưng vẻ mặt của y ai trông thấy cũng phải rùng mình sợ hãi. Y cười thinh mấy tiếng rồi nói:

– Việc này hôm nay đã xảy ra như vậy các ngươi đừng có trách lão phu là kẻ tần ác không có một chút từ tâm nào.

Đàm Anh lớn tiếng thách thức:

– Ngươi có thủ đoạn gì cứ việc giở ra hết đi.

Ứng Thành Luân vẫy tay gọi bốn ông già vừa đấu với hai nàng lại dùng nhĩ ngữ truyền thanh dặn bảo bốn người một hồi rồi lấy bốn viên thuốc cho họ uống.

Bốn ông già cầm thuốc lên uống, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Đàm Anh dùng khuỷu tay thích vào cánh tay Tích Tố một cái, vừa cười vừa nói:

– Chị xem, trước khi ra trận người ta còn được ban thưởng đấy nha.

Tích Tố tỏ vẻ lo âu ngẫm nghi giây lất rồi lẩm bẩm nói:

– Có lẽ lão ma đầu định dùn mưu mô gì để sai bảo mấy ông già này đây.

Nguyên Thông kêu ồ lên một tiếng hỏi:

– Tố muội còn nhớ khi ngu huynh đấu với gia gia của hiền muội ở dưới chân núi Lư Sơn không ?

– Tích Tố gật đầu đáp:

– Có, chắc đó lại là Kháng Nguyên đơn chứ không sai !

Đàm Anh cả kinh hỏi:

– Như vậy biết làm sao bây giờ ?

Nguyên Thông nghiêm nghị nói:

– Để ngu huynh đối phí với bốn người này cho. Các người chớ có nhúng tay vào, khiến ngu huynh phải bận óc thêm !

Đàm Anh không yên tâmm hỏi:

– Chẳng lũ chúng tôi cứ khoanh tay đứng yên hay sao ?

Nguyên Thông biết tính Đàm Anh, nếu không khéo nói, nàng sẽ bướng bỉnh, cứ theo ý mình mà làm, không chịu nghe ai hết, nên chàng liền cười nói:

– Ngu huynh đã uống qua Kháng Nguyên đơn nên biết rõ tính chất của nó lắm, vì vậy mới bảo hai vị hiền muội tránh xa là thế. Ngu huynh chỉ lo âu cho những người khác. Có thể trong lúc tay sơ ý, Ứng lão ma ra tay ám hại họ cũng nên ! Vì vậy, ngu huynh mới mong hai vị hiên muội đẻ ý canh chừng lão ma và gánh vác trách nhiệm bảo vệ các người kia.

Tích Tố liền đỡ lời:

– Anh muội, trách nhiệm của chúng ta nặng nề lắm, không nên sơ ý chút nào.

Đàm Anh hiểu rõ vui vẻ cười nói:

– Đại ca đừng có để mất sĩ diện trước mặt chị em chúng tôi nhé !

Nguyên Thông cười và ra nghênh đón bốn người kia. Sự thật chàng cũng lo âu lắm, vì nguyên công lực của bốn ông già ấy đã lợi hại khôn tả lại thêm sức thuốc của Kháng Nguyên đơn làm tăng thêm nhiểu lắm. Chàng chỉ có thể thắng nổi được hai người thôi, chứ cùng đấu với bốn người một lúc muốn thắng địch cũng không phải là dễ.

Bốn ông già nọ đã nghe đại danh của Nguyên Thông đã lâu, nhất là vừa rồi bọn chúng đã đấu với Tích Tố và Đàm Anh, đấu mãi không sao thắng nổi nàng, huống hồ đấu với Nguyên Thông, cho nên chúng cũng không dám coi thường.

Tuy kinh sợ như vậy, nhưng bề ngoài chúng cũng làm ra vẻ ngông cuồng khôn tả.

Nguyên Thông vẫn giữ đúng lẽ phép, vái chào bốn người, vừa cười vừa nói:

– Trước khi ra tay đấu, chăng hay bốn vị có cho phép tiểu bối được thỉnh giáo tên của bốn vị hay không ?

Bốn ông già đứng ở bốn phương, bầy thành hình trận tứ tượng. Ông già đứng ở phía Đông nhếch mép nói:

– Lão phu Điền Lôi !

Ba ông già ở phía Nam, phía Tây, phía Bắc xưng danh tiếp:

– Lão phu Điền Địa !

– Lão phu Điền Phong !

– Lão phu Điền Vân !

Nguyên Thông trong lòng kinh hãi nói:

Thế ra là Điền Dương Tứ Ác, tiểu bối xin thất kính vậy !

Nói xong, chàng rút cây sáo ngọc xanh ra tiến thẳng vào trong trận tứ tượng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN