Tiểu Sát Tinh - Chương 69: Tam tiêu hợp bích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiểu Sát Tinh


Chương 69: Tam tiêu hợp bích


Bốn đại hán cầm khí giới hình người, khiến ai cũng thắc mắc. Các nhân sĩ chính nghĩa có vẻ hoảng sợ.

Đường Toại hỏi ý kiến mọi người tằng:

– Diệu Thủ Nhân Y đa tài đa nghệ, nên làm đầu rồng của chúng ta, tiểu đệ đề nghị xin mời ông ta chỉ huy đại cuộc.

Bốc Kính Thành vội đáp:

– Nói về mưu lược xin quí vị mời Tôn huynh thì hơn.

Vô Hình Kiếm Tôn Hoán Nhiên vừa cười vừa đỡ lời:

– Bốc huynh tự cho là không biết võ công giấu giếm bạn già mấy chục năm đủ thấy huynh cao minh như thế nào, thôi xin huynh đừng từ chối nữa.

Mọi người cũng đều đồng lòng đề cử Diệu Thủ Nhân Y.

Bốc Kính Thành khiêm tốn một hồi, sau cám ơn mọi người và bàn với Tôn Hoán Nhiên rằng:

– Tôn huynh nhận xét trận này nên để cho ai ra đánh với chúng.

Hoán Nhiên cay mày lại suy nghĩ, rồi chậm rãi đáp:

– Bốn người của địch là nhân vật tiểu bối, nhưng họ đã uống Kháng Nguyên Đơn rồi, không dễ đối phó đâu. Theo ý tiểu đệ tâ không nên phiền đến đồng đạo của các phái mà sao bảo bọn Bật nhi mấy người ra tay thì hơn.

Bốc Kính Thành gật đầu đáp:

– Chính đệ cũng có ý đó. Nếu vậy chúng ta kêu Anh nhi, Tố nhi hai đứa ra đấu thử xem .

Đàm Anh nghe nói thích chí khôn tả, liền kéo tay Tích Tố song song nhảy ra giữa điện.

Hai nàng đã đấu qua với Tứ Ác lúc chưa uống Kháng Nguyên Đơn công lực của hai nàng rất thâm hậu ai cũng biết hết, nên ai nấy đều cảm nhận chỉ có hai nàng ra đấu với bọn này là thích hợp nhất.

Hai nàng tuy nhỏ tuổi nhất trong đám, nhưng công lực lại trên cả người chưởng môn các phái.

Bốn người nọ thấy Tích Tố với Đàm Anh đều tỏ vẻ e dè, mắt chúng trợn tròn xoe nhìn vào cả hai nàng.

Tích Tố với Đàm Anh cười hì hì đứng yên tại đó.

Đàm Anh lớn tiếng hỏi:

– Khí giới của các người là khí giới gì thế ?

Nàng không đếm xỉa đến luật lệ của giang hồ và cũng không ngại vì điều không biết khí giới của đối phương là sỉ nhục mà nghiễm nhiên lên tiếng hỏi như trên.

Bốn đại hán không trả lời được vì chúng có nỗi khỏ tâm không thể nói ra cho đối phương hay.

Theo lệ luật của giang hồ người đã lên tiếng hỏi thì không khác tự nhận là kém kiến thức, như vậy mình phải giảng cho người ta hiểu. Hoàn cảnh không cho phép chúng nói rõ cho đối phương biết thì chúng sẽ bị mất sĩ diện, vì vậy cả bốn tên đều ngẩn người ra nhìn nhau, rồi quay nhìn Ứng Thành Luân để xem Vạn Dương sơn chủ định đoạt ra sao.

Ứng Thành Luân cười nhạt một tiếng cau mày lại không nói năng gì hết.

Bốn kẻ hung ác kia đều biến sắc mặt, một tên trong bọn liền quát lớn:

– Đừng có nói lôi thôi, hãy coi thế võ của ta ?

Nói xong, y múa khí giới hình người đó xông lại nhằm đầu Đàm Anh tấn công luôn.

Ba người kia cũng múa khí giới xông lại tấn công tấp tới.

Bốn người đó tấn công tuy mạnh, nhưng kình khí không đủ, trông rất lố lăng. Tích Tố đưa mắt ra hiều cho Đàm Anh rồi cùng song song phản công trả lại.

Tiếp theo đó hai người lại giở Phiêu Hương bộ pháp ra xuyên đi xuyên lại ở trong thế công của bốn đại hán nọ.

Tích Tố và Đàm Anh không dám va chạm vào khí giới của bốn kẻ địch, nên lần này hai nàng không được nhanh nhảu và nhẹ nhàng như đấu với Tứ Ác hồi nãy.

Bốn đại hán nọ hình như đã hiểu tâm ý của hai nàng nên chúng cứ cố dùng khí giới va chạm vào hai nàng.

Trong tình thế ấy, Tích Tố và Đàm Anh rất thiệt thòi. Đáng lẽ trận đấu này hai nàng thắng rất dễ mà đã đấu hai chục hiệp rồi mà vẫn không sao thắng được kẻ địch.

Huốn hồ trong mấy chục hiệp đó sức thuốc Kháng Nguyên Đơn ở trong người bốn kẻ địch kia đã bắt đầu này nở sức phản ứng công lực của chúng đã tăng hơn trước gấp bội, chưởng lực và thế công của chúng ngày càng lợi hại thêm !

Đàm Anh với Tích Tố cứ dùng Phiêu Hương bộ pháp mà giỡ cho khỏi bị đánh bại, càng đấu Đàm Anh càng tức giận đến nỏi khùng liền dùng thần công truyền âm nhập mật nói với Tích Tố rằng:

– Chị Tố, chúng ta đừng có e dè nữa, ra tay diệt chúng đi.

Tích Tố cảm thấy đấu mãi như thế này cũng không phải là phương pháp giải quyết, liền gật đầu và cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời Đàm Anh:

– Chúng ta cùng ra tay một lúc tấn công một chưởng, tấn công xong lại lui về phía sau để đề phòng khí giới dị hình của chúng.

Đàm Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thế rồi hai nàng dần chuyển về một hướng, chỉ thấy Tích Tố khẽ rú lên một tiếng, cả hai sát cánh, giở bốn thế chưởng lên đẩy mạnh một cái. Bốn chưởng của hai nàng cùn đồng ra một luồng khí công lấn át vào bốn kẻ địch rồi hai nàng vội nhảy lui vào phía sau ngay.

Bốn đại hán thấy vậy liền giơ binh khí hình người lên nghênh đón kình khí và quét ngang luôn một cái.

Kình khí va đụng vào bốn món khí giới ấy, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rất khẽ, liền có một làn mưa máu tỏa ra. Bốn chiếc khí giới hình người đã bị chưởng lực của hai nàng đánh gãy làm bốn làm năm !

Tích Tố và Đàm ANh kinh hãi la lớn một tiếng, quay đầu chạy, không nghĩ gì đến chuyện nhảy theo đả thương kẻ địch nữa, thậm chí cả Kính Thành lẫn quần hùng cũng đều kinh hãi và thở dài.

Thì ra bốn khí giới hình người có phải là hình người không đâu, mà là những những đứa con nít bị Thành Luân bắt tới, nhét giẻ vào miệng không cho kêu la khóc lóc được, rồi lấy vải quấn quanh dùng để đối địch.

Khí giới ấy thì làm sao đả thương người được, nhưng dung để đối phó nhân sĩ chính nghĩa thì công hiệu rất lớn, vì bất cứ người nào cũng không dám ra tay đụng vào đứa nhỏ, như vậy chỉ có cách chịu đầu thôi.

Thành Luân lợi dụng lòng trắc ẩn của nhân sĩ chính phái, nên mới đưa ra cách vộ lai tuyệt ác này, dưới tình thế đó bất cứ là người nào chỉ còn chút nhân tình thì dù có công lực cao siêu đến đâu cũng đành bó tay chịu trói chứ không ai dám đụng chạm đến những đứa trẻ ấy cả.

Tích Tố với Đàm Anh vừa lui về phía sau, bốn đại hán kia đắc ý cười ha hả. Võ Lâm Nhất Quái thấy vậy tức giận khôn tả, liền giơ hai tay lên phất mạnh một cái, đã có mười luồng hắc khí nhằm bốn người kia bắn tới.

Võ Lâm Nhất Quái là vua của bách độc, kình lực của ông ta có chứa hàm độc tố, nó va chạm ai là người ấy chết liền. Quả nhiên bốn đại hán chưa cười dứt đã ngã lăn ra chết tốt.

Ứng Thành Luân thật không hổ thẹn là một lão ma đầu âm độc, y thấy bốn người chết như vậy mà vẫn dửng dưng, chỉ cười một cái tàn nhần mà nói:

– Những khí giới sống ấy của lão phu có nhiều lắm. Các vị có hứng thú ra tay một chưởng đánh chết mười đứa, lão phu cam đoan có thể đủ cung ứng cho quí vị.

Những lời nói không có nhân tính do Vạn Dương sơn chủ thốt ra khiến nhân sĩ của các chính phái đều kinh ngạc vô cùng, họ đành để cho người ta uy hiếp chứ không muốn ra tay giết chết một đứa trẻ bị trói chặt chân tay như thế.

Đàm Anh hoàn hồn, liền hỏi Bốc Kính Thành rằng:

– Ông Ngoại, biết làm sao bây giờ đây ?

Nàng theo Nguyên Thông gọi Diệu Thủ Nhân Y là ông ngoại.

Bốc Kính Thanh thấy đối phương giở đến thủ pháp hạ lưu ra, nhất thời cũng không nghĩ được cách gì đối phó.

Đang lúc ấy, Ứng Thành Luân lại la lớn:

– Giết đi !

Bọn thủ hạ của y đều giơ cao khí giới hình người đồng thanh hô lớn:

– Giết đi !

Chúng vừa hô vừa xông lên tấn công các nhân sĩ chính phái. Bốc Kính Thành thấy vậy liền thở dài một tiếng, bảo các người hãy tạm lui về phía sau mấy bước, thế là chúng tiến tới chỗ Nguyên Thông đang vận công điều tức sau điều tức. Lúc ấy chàng đã vận công đến giai đoạn khẩn yếu nhất nên không hay biết một tí gì ở chung quanh mình cả.

Võ Đang Thất Kiếm trận dùng để bảo vệ Nguyên Thông, tất nhiên không dám rút lui, mấy vị đạo trưởng thâm niên thấy đối phương dung khí giới bằng trẻ con như vậy, tức giận đến hai mắt đổ lửa, nhưng không sao cản trở được bọn người kia tiến lại gần.

Võ Lâm Nhất Quái không chút do dự nào, rống lên một tiếng, nhảy tới trước Thất Tinh Kiếm trận. Ông ta vận hết công lực của toàn thân ra, liền có một làn hắc khí tỏa ra từa như một bơ tường hơi, rồi ông ta cảnh cáo bon thủ hạ của Ứng Thiên Luân:

– Ai va đụng vào hắc khí này sẽ chết ngay, nếu không sợ cứ việc tiến lên đi.

Ứng Thiên Luân không nghĩ gì đến sống chết của thủ hạ, cứ quát lớn:

– Xông vào đi !

Bọn người đi trước vẫn coi cái chết như không liền xông lên ngay. Nhưng những người đó vừa va chạm vào làn hắc khí liền ngã lăn ra chết tức khắc, không một người nào sống sót.

Ứng Thiên Luân lại ra lệnh:

– Mọi người vận hết công lực hợp sức tấn công một chưởng, hắc khí sẽ bị đánh tan ngay.

Thủ hạ của Ứng Thiên Luân có hàng mấy trăm người nếu chúng ra tay tấn công một cái, sức mạnh quả thực lợi hại khôn tảt, Độc khí của Nhất Quái bị đẩy về phía sau, nhằm đầu các nhân sĩ chính phái mà át tới.

Bốc Kính Thành cũng quát lớn một tiếng:

– Tất cả anh em hãy giở toàn lực ra phản công để chống đỡ độc khí ấy.

Bên này nhân số ít, nhưng người nào người ấy đều là cao thủ thượng thặng, dưới sự chỉ huy của Nhân Y, ai nấy đều đồng tâm hiệp sức đã ngăn chặn được độc khí của Nhất Quái bị đứng yên ở giữa, thế công của thủ hạ Ứng Thiên Luân lại biến thành một độc vật có nguy hại tới minh được.

Vì thương hại đến tính mạng cho lũ trẻ, bên Nhân Y các người ra sức đủ tự bảo tồn lấy thân thể của mình thôi, chứ không dám đẩy tường khí đi quá xa. Đã thắng thế hẳn hoi mà các người cũng tự động thâu hồi hơi sức, chứ không muốn giết hại đối phương.

Hai bên cầm cự hồi lâu, Nguyên Thông đã lấy lai được sức, cảm thấy tình thế như vậy, liền rống lên một tiếng, vận chưởng tấn công vào bờ tường độc khí ấy.

Tích Tố thấy vậy cả kinh thất sắc la lớn:

– Nguyên đại ca không nên lỗ mãng như thế. Những người đó không đáng tiếc gì hết, nhưng chúng ta không thể giết những đứa trẻ vô tội.

Tuy Nguyên Thông không rõ hết ý nghĩa lời nói của Tích Tố nhưng thấy sắc mặt của nàng liền hiểu thế nào cũng có nguyên nhân gì, đành vội thâu kình lực lại. Tuy vậy bức tường độc khí đã vì kình lực của chàng bay về phía Ứng Thiên Luân mấy thước rồi.

Tích Tố bèn kẻ rõ tình hình vừa qua cho chàng nghe. Chàng đưa mắt nhìn sang bên địch một hồi, tức giận đến cực điểm, liền rút sáo ngọc xanh ra, bảo hai nàng:

– Chúng ta sửa soạn lấy tiếng sáo mà diệt kẻ địch đi.

Đàm Anh cả mừng đáp:

– Phải đấy. Đáng lẽ chúng ta phải cho chúng biết lợi hại mới phải.

Nguyên Thông liền ngời xếp bằng tròn, Tích Tố với Đàm Anh vội đi tới chỗ cách xa chàng một trượng, mỗi người ngồi một góc, ngồi thành hình chữ ” Phẩm ” rồi nhắm mắt lại, cả ba trông rất nghiêm trang và để ba cây só ngọc lên mồm thổi.

Trong lúc trận chiến đang kịch liệt đến tột độ mà ba người lại mang sáo ra thổi, ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng, cả địch lẫn bạn đều chú ý nhìn. Trận đấu bỗng bớt gay cấn ngay.

Mọi người chỉ cảm thấy ở trên trời, phía đằng xa, bỗng có tiếng âm nhạc rất du dương vọng tới khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy dễ chịu khôn tả.

Ứng Thiên Luân rất nhiều kinh nghiệm, tuy y không biết Nguyên Thông và các người tấu bản nhạc gì, nhưng cũng đoán ra được đây là một thế công rất lợi hại của chàng ta chứ không sai, nên y vội truyền lệnh:

– Các người mau ổn định tâm thần, đừng nghe tiếng sáo của địch làm rối.

Y ra lệnh xong, đưa mắt nhìn xung quanh đại điện một vòng, một mặt vận công để chống lại tiếng sáo, một mặt tìm cơ hội đào tẩu.

Đường Toại thấy vậy cười nhạt một tiếng, lôi Võ Lâm Nhất Quái lẻn ra ngoài điện.

Tiếng sáo cao dần, khắp tòa đại điện bị những làn sóng âm thanh của ba cây sáo bao trùm hết. Bất phân chính tà, lúc này người nào người nấy đều không muốn tranh đấu nữa.

Ngay cả bờ tường hơi độc của Võ Lâm Nhất Quái cũng bị một sức lực vô hình giữ chặt lấy từ từ đưa lên trên cao, càng lên cao bao nhiêu càng tan rã dần bấy nhiêu khi bờ tường đó lên tới đỉnh điện thì hoàn toàn tiêu tán hết.

Tiếng sáo lai thay đổi tựa như một bông hoa của pháo bông, đột nhiên nổ tung làn sóng âm ba ký diệu khôn tả, khiến bút mực không sao tả nổi tiếng sáo ấy huyền diệu như thế nào, nên những người có mặt tại đó không biết là tiếng gì nữa. Tùy theo sức khỏe của mỗi người, mà chịu ảnh hưởng nhũng tiếng sáo đó, mỗi người bị ảnh hưởng một cách riêng biệt không ai giống ai hết.

Có người cảm thấy tiếng sáo đó như những lời nói chính nghĩa đang khiển trách y khiến y ân hận khôn tả.

Có người lại nghe ra tiếng kêu gọi của vợ con, khiến y bỗng nhớ nhung đến gia đình.

Lại có người nghe tiếng sáo đó như tiếng bà mẹ đứng cạnh khẽ gọi khiến y phải động long hiếu thảo.

Cũng có người nghe tiếng sáo như tiếng nước chảy trên núi cao, như tiếng thông reo trong đêm hè, như tiếng thì thầm của trăng cao, khiến cho lòng y lâng lâng rửa sạch bụi trần.

Cũng có người nghe tiếng sáo như tiếng kêu la thảm khốc, tiếng rên rĩ nỉ non khiến cho y hoảng sợ, rầu rĩ.

Nói tóm lại, mỗi người đều cảm ứng một cách và dần dần tiếp thu cảm hóa hiền lành ôn hòa của Thiên Lai Chi m, dù bản chất hung ác không được tẩy rửa hết, nhưng ít nhất lúc này cũng không còn tâm trí nào mà hại người nữa.

Còn về phía nhân sĩ chính nghĩa vốn dĩ tâm hồn của họ bị ảnh hưởng rất ít, trái lại về mặt võ công lực của họ còn cảm thấy gia tăng hơn trước rất nhiều.

Nguyên Thông, Tích Tố và Đàm Anh ba người vẻ mặt nghiêm túc bóng bẩy vẫn cứ ngồi thổi tiếp tiếng sáo càng ngày càng cao.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Nguyên Thông với hai nàng đã thổi xong Thiên Lai Tru m rồi cả ba khoan khoái đứng dậy bỏ sáo vào túi, những người ở quanh ba người nghe xong bản sáo đó tưởng tượng như đã trải qua nửa thế kỷ vậy.

Nguyên Thông và hai nàng gật đầu ra hiều cho nhau, rồi cùng nhau đến chỗ bọn ác ma đứng để xem tên nào thần trí hoàn toàn tỉnh táo trong lúc vẫn còn tính hung ác thì điểm ngay vào yếu huyệt tê, để cho chúng không còn dịp ra tay giết người nữa.

Thủ pháp của ba người rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã điểm hết những kẻ gian ác rồi.

Đột nhiên Đàm Anh lớn tiếng hỏi:

– Ủa, sao không thấy Vạn Dương sơn chủ Ứng Thành Luân.

Nghe nàng nói mọi người vội đưa mắt nhìn bốn chung quanh, nhưng không thấy tung tích Ứng Thành Luân đâu hết, Nguyên Thông thở dài nói:

– Để cho tên ma đầu vô sỉ ấy đào tẩu, thật khó mà kiếm ra lắm.

Tích Tố bỗng kinh ngạc hỏi:

– Ủa, Đường lão tiền bối và Đàm Anh lão tiền bối cũng không có mặt nơi đây nốt ?

Bốc Kính Thành ung dung đáp:

– Hai vị ấy ra ngoài đại điện trước lão ma, có lẽ để đón bắt lão ma cũng nên. Nguyên nhi và các con mau đuổi theo ra xem đi, nơi đây đã có ông giải quyết cho. Ông biết họ thế nào cũng bị bắt ép uống Kháng Nguyên Đơn nên ông đã sửa soạn sẵn thuốc giải cho họ rồi.

Nguyên Thông vâng lời liền cùng với Tích Tố với Đàm Anh xa khu đại điện.

Khi ra tới bên ngoài Đàm Anh lớn tiếng hỏi:

– Chúng ta nên đuổi theo về phía nào đây ?

Tích Tố vừa cười vừa đáp:

– Anh muội khỏi phải nóng lòng, Nguyên đại ca đã luyện thành công môn Thiên Thị Địa Thính, chỉ cần đại ca giở thần công ra xem xét là biết y ở đâu liền.

Nguyên Thông đã nhắm mắt nghinh thần vận công lên, chỉ trong giây lát, chàng mở mắt ra bảo với Tích Tố và Đàm Anh rằng:

– Họ đang đấu ở phía tây bắc, chúng ta mau tiến về phía đó đi.

Nói xong chàng đi ngay về phía tây bắc. Tích Tố và Đàm Anh vội theo sau.

Thì ra Thành Luân thấy bọn Nguyên Thông ngồi xuống thổi sáo, vừa nghe tiếng sáo y đã biết tiếng sáo của ba người rất lợi hại. Y tự biết không sao chống đỡ nổi, nên mới nghĩ cách rút lui trước, Y liền lẻn ra ngoài đại điện định dặn bảo các thủ hạ bên ngoài lập mưu kế khác hãm hại mọi người. Y đi đến nơi khuất rồi vỗ tay hai cái. Nhưng lạ thay, không người nào tới cả. trong lòng thắc mắc vô cùng, y vội tung mình nhảy lên trên một cây cao nhì xuống thấy thủ hạ của mình vẫn như thường. Y liền lớn tiếng quát hỏi:

– Sao các ngươi không hiện thân ra ?

Nói xong, y liền nhảy xuống đẩy người đứng gần đó. Ngờ đâu tay y vừa đụng tới thì người đó ngã lăn ra đất.

Thì ra người ấy đã bị điểm huyệt rồi.

Y ngạc nhiên vô cùng, đang ngơ ngác bỗng thấy sau lưng có tiếng cười ha hả nói:

– Ngươi không ngờ lại có chúng ta ở đây chỏ phải không ?

Thành Luân vội quay người giơ chưởng lên nhăm phía có tiếng người nói tấn công luôn, mòm thì quát hỏi:

– Ai đó ?

– Ngươi thử đoán xem, ta là ai nào.

Đường Toại chống đỡ một chưởng và trả lời như vậy.

Tỷ Diệm Thần Ma Đường Toại tuy biệt hiệu là ma thật, nhưng trong đời ông ta chưa hề dùng đến quỉ kế giết hại một người nào hết, vì vậy khi vừa ra tay tấn công Thành Luân vừa lên tiếng cảnh báo trươc.

Thành Luân thấy Đường Toại mặt không có vẻ gì liền cười nói:

– Tưởng ai ? Ra là huynh, xin Đường huynh thứ lỗi mỗ lỗ mãng một chút.

Đường Toại cũng cả cười:

– Khéo nói lắm ! khéo nói lắm ! Xin mời Ứng huynh hãy cùng trở về trong đại điện đã.

Thành Luân tươi cười thêm và đáp:

– Nơi đây tiểu đệ là chủ nhân, chúng ta làm bạn với nhau mấy chục năm rồi cho phép Ứng mỗ mời huynh vào biệt thất sơi chén trà nhạt, để chúng ta cùng trò chuyện với nhau. Mặc người trong điện chết ra sao chúng ta không cần đếm xỉa tới.

Đưởng Toại nghiêm mặt lại lớn tiếng đáp:

– Ứng huynh đừng có nói khôn nói khéo nữa, tiểu đệ bây giờ chán nản hết sự đời rồi, tiểu đệ không thích nói đến chuyện gì khác cả.

Thành Luân thấy dùng lời nói không ăn thua, liền quyết tâm diệt Đường Toại và nói tiếp:

– Đường huynh không nể mặt như vậy, tiểu đệ cũng đành chịu và tiểu đệ cũng không có ý quay vào trong điện nữa. Đường huynh đừng có bắt ép tiểu đệ, bằng không sẽ tổn thương mất tình giao hảo mấy chục năm nay của chúng ta đấy.

Đường Toại ung dung nói:

– Tiểu đệ không coi trọng tình giao hảo của chúng ta đó.

Thành Luân lớn tiếng cười nói:

– Nói thật cho bạn hay, tài ba của bạn không đủ sức kéo lão phu về trong điện đâu.

Đường Toại thấy đối phương ăn nói khinh miệt mình thì cả giận quát lớn:

– Ngươi không tin cứ thử xem.

Nói xong, ôngn ta liền thế Lục Đỉnh Khai Sơn (sáu quỉ sứ Lục Đỉnh, Lục Giáp mở núi ) nhằm Thành Luân tấn công luôn.

Thành Luân vội phất hai tay lên chống đỡ, rồi quay người một cái rô giơ tay phải lên định điểm vào yếu huyệt ngang lưng Đường Toại.

Đương Toại thấy vậy rống lên một tiếng thật lớn, tung mình nhảy lên cao ba thước giơ tay trái móc mắt đối phương, tay phải thì chém tay của kẻ địch, vừa công vừa thủ một lúc.

Hai người đấu với nhau, không ai kiêng nể ai hết, trận đấu kịch liệt vô cùng.

Thành Luân biết đại cuộc sắp đổ bể không còn hy vọng gỡ lại được nữa, nên y quyết định hãy đào tẩu trước để dịp khác xây dựng lại cơ đồ, cho nên vừa đấu y vừa lui không bao lâu y đã rồi khỏi đại điện hai dặm rồi.

Nếu Thành Luân không định tâm giết hại Đường Toại mà bỏ chạy ngay, thì may ra còn có thể thoát thân. Nhưng vì y quá độc ác, trước khi rời khỏi núi Vạn Dương y còn muốn giết Đường Toại mới chịu đi, cho nên y mới không rút lui vội mà cứ cười luôn mồm mặc dầu trận đấu rất kịch liệt.

Tuy võ công của Thành Luân cao hơn Đường Toại một chút, nhưng nhất thời y muốn giết Đường Toại không phải là chuyện dễ.

Đôi bên đã đấu được bốn năm mươi hiệp Thành Luân bỗng nghĩ thầm rằng:

– ” Chò tói lúc ta giết được Đường Toại có lẽ ta không kịp đào tẩu nữa “.

Nghĩ thế y không còn tâm trí nào đấu tiếp. Liền giởi một thế công cực mạnh ra rồi quay mình đào tẩu luôn.

Nhưng y vừa cất bước thì đã nghe một tiếng cười nhạt nói:

– Ngươi còn muốn đào tẩu đi đâu nữa ?

Thì ra Võ Lâm Nhất Quái đứng cách chỗ y không xa giơ tay đợi chờ tróc nã.

Thành Luân biết Võ Lâm Nhất Quái là ai rồi y nổi giận hỏi:

– Lão già kia, ngươi có muốn ta dồn ngươi vào trong Huyết Thạch Sơn lần nữa hay sao ?

Võ Lâm Nhất Quái nghe nói giật mình đánh thót một cái, liền quát lớn:

– Thế ra bây giơ ta mới biết kẻ đánh lừa ta suýt bị tiêu hình thể là ngươi.

Nói xong, ông ta như điên như khùng xông lên tấn công tới tấp.

Thành Luân lỡ lời thốt ra việc mình ám hại Võ Lâm Nhất Quái rất lấy làm ân hận, nhưng đã chót nói rồi thì biết làm sao bât giờ. Y như điên như khùng hỏi:

– Ngươi không ngờ là lão phu phải không ?

Y liền giơ chưởng đấu với Nhất Quái luôn. Nhờ vậy Đường Toại được nghĩ tay. Không thể hai đấu với một ông ta đứng một bên đề phòng Thành Luân đào tẩu.

Đàm Ký Ngu đấu với Thành Luân, trận chiến khác hẳn lúc nãy. Đúng ra công lực của Nhất Quái kém Thành Luân một mức, đáng lẽ hi vọng thắng nổi nhưng sự thật trái ngược lại Nhất Quái tuy kém hơn công lực y nhưng nhờ có chất độc trong người tỏa ra, nên Thành Luân vừa đấu vừa phòng độc không dám thí mạng vì vậy chân tay luống cuống cứ lui về phía sau liên tiếp.

Đang lúc ấy Nguyên Thông, Tích Tố và Đàm Anh ba người cùng tới noi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN