Tiểu Tam Anh Yêu Em
Chương 14: Thêm một người ghét.
Lâm Chi vừa đi thì bỗng điện thoại của Dương Chấn Phong được gửi đến một tin nhắn. Dương Chấn Phong mở điện thoại đọc tin nhắn:
– Mừng ngày 20/10 chồng yêu!
Dương Chấn Phong cười nhạt:
– Cô vừa mới bị đập đầu ở đâu à?
Tin nhắn rep lại Dương Chấn Phong:
– Ai đời nhận được tin nhắn chúc mừng lại đi rủa vợ bị đập đầu.
Dương Chấn Phong đọc xong liền nhắn:
– Ai mới là ai đời đây!? 20/10 là ngày của phụ nữ chứ có phải là đàn ông đâu mà cô gửi tin nhắn chúc mừng tôi?
Tin nhắn rep:
-À, thì ra là ngày của phụ nữ cơ à! Nhưng biết làm sao! Chồng không chúc mừng vợ thì vợ đành phải chúc ngược lại chồng thôi.
Đọc xong tin nhắn này Dương Chấn Phong nhận thấy rõ một sự mỉa mai. Dương Chấn Phong vừa cười nhạt lại vừa bực mình bấm tin nhắn:
– Muốn tôi chúc mừng cô thì cứ nói đại, việc gì phải giả vờ làm gì thế? Nhưng mà tôi nói cho cô biết, cái ngày 20/10 tôi có thể chúc cho bất kỳ một ai ngoại trừ cô. Bởi vì đối với tôi cô không bao giờ là phụ nữ.
Tin tin…
Tin nhắn: – Chồng ác quá! Vợ khóc đấy!
Dương Chấn Phong cau mày: – Cô thần kinh à!?
Dương Chấn Phong nhắn vậy xong thì quẳng điện thoại một cái bụp lên bàn.
Bên kia người nhắn tin với Dương Chấn Phong là Trịnh Mỹ Duyên, mắt cô nhìn vào điện thoại, đôi môi giãn đều hai bên.
Nhìn thấy Trịnh Mỹ Duyên cười thì Trâm ở bên cạnh hỏi: Cô xem gì mà vui thế?
Trịnh Mỹ Duyên nói: Xem cái này! Cô đưa tin nhắn cuối của Dương Chấn Phong gửi cho Trâm xem.
Trâm xem xong thì chưng hửng: Nghĩ sao cậu chửi mà cô lại vui cười thế kia! Cô có bị bệnh không vậy cô?
Trâm đưa tay sờ trán của Trịnh Mỹ Duyên. Trịnh Mỹ Duyên lấy tay của Trâm xuống, cô nhin Trâm cười: Tôi không có bệnh đâu.
Trâm ngây ngô hỏi: Thế sao cô lại cười khi bị cậu Dương mắng?
Trịnh Mỹ Duyên bình thản thở ra, cô giải thích với Trâm: Tôi cười không phải bởi vì tôi thích nghe anh ta mắng. Mà cười là vì tôi cảm thấy vui khi chọc tức anh ta.
Trâm nghe xong thì cũng chợt cười: Thú vui của cô thật là nghịch ngợm!
Trịnh Mỹ Duyên nhẹ nhướng đôi mày: Sao em lại nói là nghịch ngợm chứ?
Trâm vui vẻ trả lời: Cậu Dương tính tình nóng nảy mà cô lại cứ thích ghẹo cậu. Cô không nghịch ngợm thì còn gọi là gì?
Trâm nói xong ngưng chút rồi lại nói: Nhưng mà cô cũng đừng ghẹo cậu nhiều quá. Nhỡ cậu ấy nổi khùng lên đánh cô thì sao? Đàn ông họ cục súc lắm, cô nên cẩn thận!
Trịnh Mỹ Duyên nhoẻn miệng cười, đôi hàng mi nhẹ chớp: Có thể em nói đúng! Nhưng đôi khi tôi vẫn cứ thích chọc tức anh ta, cái bộ dạng bực bối đó tôi thấy mắc cười lắm!
Trâm lắc đầu: Cô ơi cô! Cậu Dương ấy! Tốt nhất là cô chụp cô cắn đi chừ đừng có chọc vào kiến lửa.
Trâm nói mà làm cô chủ Trịnh bật cười thành tiếng. Trịnh Mỹ Duyên chọc Dương Chấn Phong vui một nhưng nghe cô Trâm nói thì cái vui ấy lại tăng thêm đến hai ba lần.
Trịnh Mỹ Duyên đang vui thì Dương Chấn Phong lại đang bực mình. Tự dưng nhận được tin nhắn của cô ta mọi vui vẻ trong anh đều biến đi đâu hết. Trịnh Mỹ Duyên rõ ràng là bị đập đầu ở đâu đây mà! Chồng yêu, chồng yêu? Chồng cái con mắt cô ta ấy! Cứ hễ nghe Trịnh Mỹ Duyên gọi là chồng yêu thì Dương Chấn Phong như muốn nổi hết cả da gà.
Nhưng hôm nay tại sao cô ta lại có ngẫu hứng nhắn tin với anh? Mà tại sao anh cũng lại dư hơi đi rep lại tin nhắn của cô ta chứ nhỉ?
Dương Chấn Phong trong lòng bực bội. Anh cầm remote máy lạnh tăng thêm nhiệt độ điều hòa cho mát. Không thì sẽ bị họ Trịnh kia làm cho nóng chết mất.
Lâm Chi quay lại phòng ý tưởng. Cô cầm cuốn sách màu vàng trêи tay mà ai cũng liếc nhìn. Lâm Chi giống như một sinh vật lạ vậy, bản thân Lâm Chi cũng không biết là tại sao. Cô nhìn xuống quyển sách rồi thầm nghĩ chẳng lẽ là vì cuốn sách mà Dương tổng tặng cô? Lâm Chi cũng chẳng thể dám chắc, cô chỉ suy đoán vậy.
Lâm Chi đi vào phòng của trưởng phòng Lành, báo với chị ấy là cô đã quay lại làm việc. Lâm Chi mặc dù đi hơi lâu nhưng trưởng phòng Lành cũng không hỏi hay bắt bẻ cô gì cả. Chị ấy bảo Lâm Chi tiếp tục học việc với Phùng Thu Thủy.
Nghe nhắc đến tên Phùng Thu Thủy, Lâm Chi hơi ngán ngẫm nhưng cô cũng đàng phải chịu. Tuy tính cô thích thẳng thắn không muốn luồn cúi với những người không đáng, nhưng có một số việc cô vẫn phải nhẫn nhịn. Người xưa có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Lâm Chi cô chẳng qua cũng chỉ là đang nếm mật nằm gai mà thôi.
Lâm Chi bước ra đi tới chỗ làm việc của mình. Phùng Thu Thủy vẫn quen cái thái độ nhìn lườm Lâm Chi. Lâm Chi kéo ghế ngồi xuống. Cô cẩn thận đặt cuốn sách được tặng lên bàn.
Thu Thủy nhìn qua, hỏi: Chị lấy cuốn sách đó ở đâu vậy?
Lâm Chi nghe câu hỏi thì trong lòng có hơi bực bội, cách Phùng Thu Thủy hỏi cư như là đang muốn nói Lâm Chi tự ý lấy cuốn sách này ở một nơi mà cô không nên lấy vậy. Thu Thủy nhỏ tuổi hơn Lâm Chi, nhưng cách ăn nói thì có phần xấc xược giống cái tên phó quản lý Trịnh Hải. Vậy nên, Lâm Chi có muốn thì cũng rất khó mà có được thiện cảm tốt với cái cô bạn đồng nghiệp mà còn ngồi sát bên cô như thế này.
Lâm Chi vẫn giữ nét mặt bình thản, cô nhìn thẳng Phùng Thu Thủy: Chị lấy nó ở phòng CEO đấy!
Phùng Thu Thủy ngạc nhiên: Phòng CEO ư? Phòng của ông tổng!?
Nhìn cái biểu hiện này của Phùng Thu Thủy, Lâm Chi đoán là cô ta không biết việc Lâm Chi được gọi lên phòng CEO rồi.
Lâm Chi cười và nói: Đúng, là phòng CEO! Phòng của Dương tổng.
Lâm Chi thay đổi hẳn cách gọi tổng giám đốc khi nói chuyện với Phùng Thu Thủy. Vẻ tự tin của cô khiến lòng ganh ghét của Phùng Thu Thủy tăng thêm một bậc. Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Chi có chút khó chịu nhưng vẫn cố đè xuống để giấu đi.
Dương tổng là từ mà các đối tác hay dùng để gọi CEO Dương Chấn Phong, còn bình thường thì các nhân viên chỉ gọi anh ấy là ông tổng. Chị tại sao lại tùy tiện gọi Dương tổng thế? Làm như chị là đối tác với Boss không bằng.
Phùng Thu Thủy mỉa mai Lâm Chi nhưng Lâm Chi lại chợt cười: Gọi là Dương tổng thì có gì sai, đó vốn là từ phù hợp và nghe rất sang. Dương gọi từ họ mà tổng gọi từ vị trí của tổng giám đốc, chẳng có gì phải phân biệt giữa đối tác hay nhân viên cả. Hơn nữa, Dương tổng cũng muốn chị gọi như vậy, nếu em có ý kiến thì đi gặp anh ấy đi!
Lâm Chi nói xong vừa quay người lại thì chợt nói: À, còn cuốn sách này nữa! Nếu em nghĩ là chị tùy tiện lấy ở phòng của Dương tổng thì không phải. Bởi vì là do Dương tổng tặng cho chị mà! Chị đâu thể có cơ hội tự ý lấy của sếp chứ? Phải không!?
Lời Lâm Chi nói thật chua ngoa, mỉa mai đâm chọt đều có hết. Phùng Thu Thủy đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc. Cô ta không nói là đi đâu nhưng Lâm Chi biết rõ là Phùng Thu Thủy rất tức. Thật ra, Lâm Chi cũng chẳng muốn phải nói như thế, nhưng cô gái này nếu quá hiền lành nhân nhượng thì sẽ lại càng lên mặt với mình. Nhỏ tuổi hơn thì nên có thái độ tôn trọng với người lớn hơn mình, kênh kiệu lườm liếc thì ai mà ưa cho được.
Phùng Thu Thủy đi tới máy nước lọc, bấm rót một ly nước mát uống. Uống xong, Phùng Thu Thủy úp ly xuống khay với một vẻ rất thái độ. Sau đó cô ta quay lại bàn của mình. Vừa ngồi xuống thì đã giao việc cho Lâm Chi.
Chị đi phô cái này đi! Mỗi thứ phô hai bản nhé!
Lâm Chi cầm lấy một xấp tài liệu, độ dày có thể đo được hơn một gang tay. Lâm Chi bị sững sờ: Tài liệu gì mà nhiều như thế này?
Phùng Thu Thủy mặt tỉnh bơ, nói: Tài liệu của công ty chứ tài liệu gì nữa chị! Chị mới làm nên cần phải quen với tốc độ của công việc. Có những thứ làm ít thì cũng sẽ có những thứ phải làm nhiều. Lúc em mới vào làm việc ở đây, có ngày em phải đi phô đến ba xấp tài liệu như thế này cơ. Chị phô vậy là ít rồi đấy!
Lâm Chi nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ cô cũng không thể nói là không làm. Lâm Chi biết Phùng Thu Thủy sẽ nghĩ cách chơi mình, muốn cô nản rồi bỏ việc. Nhưng cô ta đã lầm rồi! Nguyễn Thùy Lâm Chi không phải là người dễ bỏ cuộc như cô ta nghĩ đâu.
Lâm Chi ôm xấp tài liệu tính đi phô thì Thu Thủy nói: Chị cố phô đến trước giờ nghỉ trưa nhé! Phô xong em sẽ hướng dẫn cho chị về catalogue. Qua 2h chiều chị còn phải tham gia khóa học onlien cho người mới của phòng nhân sự nữa.
Việc học khá nhiều, nên chị cố gắng làm nhanh giùm em!
Lâm Chi không quan ngại liền nói Ok em! Rồi ôm xấp tài liệu đi phô. Nhưng đến máy photo cô không được phô ngay vì chán thay cái máy bị kẹt giấy.
Sao thế Lâm Chi? Anh nhân viên tên Hoàng quay ghế lại hỏi.
Lâm Chi nói: Máy bị kẹt giấy rồi anh, phải làm sao đây?
Anh Hoàng chỉ tay bảo: Em bấm nút lên xuống trêи máy để xem vị trí kẹt giấy ở đâu.
Lâm Chi theo chỉ dẫn tìm vị trí kẹt, nhưng cô tìm không thấy. Anh Hoàng thấy vậy mới đứng dậy đi đến giúp Lâm Chi.
Phùng Thu Thủy ngồi bên kia bàn nhìn thấy thì nghĩ Lâm Chi giả vờ dụ trai. Cái máy cô vừa mới phô lúc nãy làm sao mà kẹt gì trong đấy. Phùng Thu Thủy càng lúc càng thêm gai mắt với Lâm Chi. Trong khi Lâm Chi thì chỉ muốn làm tốt phần việc của mình, chẳng muốn phải động chạm đến ai.
Một lúc sau, anh Hoàng cũng đã gỡ hết giấy ra giúp Lâm Chi. Lâm Chi vui vẻ nói: Ô được rồi! Em cám ơn anh nhé!
Anh Hoành cười bảo: Không có gì, của xài chung mà! Anh sửa cho em cũng là sửa cho anh xài thôi! hihi…
Anh Hoàng khá nhiệt tình với Lâm Chi, nhưng nghiệt thay anh ta nhiệt tình thì lại có thêm một kẻ ghét Lâm Chi nữa. Cô ấy là Thanh Ngọc nhân viên nữ ngồi đối diện bàn anh Hoàng. Cô này thì thầm thích cái anh Hoàng kia, nên thấy anh ta vui vẻ với nhân viên xinh đẹp như Lâm Chi thì lại tự dưng nổi máu ghen.
Lâm Chi sau đó có thể thoải mái sử dụng máy photo, nhưng cô lại không biết có kẻ lại chẳng đang thoải mái với mình. Không gây sự, không kênh kiệu với một ai, cố gắng hòa đồng nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Chi sẽ được lòng tất thảy. Bởi, lòng người luôn khó đoán, hôm nay thích mình thì ngày mai chắc gì họ đã không ghét mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!