Tiểu Thanh Mai - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tiểu Thanh Mai


Chương 29


Editor: Thùy Linh

Khai giảng học kỳ một lớp 12 được 2 tháng, Lý An Nhiên dẫn Niệm Sơ đi tham quan trường Đại học Mỹ thuật A. Ngôi trường mơ ước ngay trước mắt, Niệm Sơ vô cùng vui sướng kích động

Đập vào mắt đầu tiên chính là tên trường, cỡ chữ to dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ lấp lánh, cô nheo lại đôi mắt, tay giả vờ như đang chụp ảnh

“Tách tách”, Niệm Sơ giả tiếng của máy ảnh

“Ngốc”, Lý An Nhiên mắng, đưa máy ảnh thật trong tay chho cô

“Xì, anh thì biết cái gì” Niệm Sơ một phen đoạt máy ảnh, giận hờn nói” “Đây là chụp ảnh bằng tim đó, anh không hiểu đâu”

Lý An Nhiên chỉ cười cười, tay vò đầu tóc cô

Vì trường Đại học Mỹ thuật A chuyên ngành mỹ thuật nên bên trong kiến trúc không chỗ nào mà không tràn ngập độ mỹ cảm, ngay cả trong sân trường còn có thể thấy được mấy bức tượng điêu khắc, đài phun nước, còn có đàn bồ câu trắng

Niệm Sơ một đường chụp ảnh không ngừng, giống như vớ được cái gì yêu thích mà nhảy nhót không thôi

Hai người đi dạo đến các lớp học, bên trong còn có các học sinh đang chuyên tâm sáng tác, phòng học trống trải to lớn, bên trong đầy màu vẽ cùng với mấy bức tượng cao, học sinh đối diện bản vẽ mà chuyên chú nghiêm túc

Niệm Sơ ghé vào trên cửa sổ nhìn đến phát ngốc, trong mắt đều là sự hâm mộ

“Anh An nhiên, em chưa từng thấy phòng học nào lớn như thế này luôn đó…” Cô lẩm bẩm tự nói, Lý An nhiên nhìn sườn mặt của cô nghiêm túc nói: “Thì một năm sau em cũng sẽ được học ở nơi này đấy thôi”

“Đúng vậy, em nhất định phải thi đậu vào đây!”

Hai người dạo quanh trường xong cũng tới lúc ăn trưa. Nhà ăn của trường Đại học A rất nổi tiếng, quan trọng là chỉ mất mười phút từ trường Đại học Mỹ thuật A đi qua, Lý An Nhiên đương nhiên là dẫn Niệm Sơ đi

Ra tới cổng trường, Niệm Sơ đột nhiên xoay người đối với dòng chữ huy hoàng Trường Đại học Mỹ thuật A mà nói: “Sang năm gặp lại nhé”

Lý An Nhiên cười: “Được”

“Anh phiền ghê!” Niệm Sơ nhẹ mắng, đẩy anh một phen. Không khí trong lành, ánh mặt trời dịu dàng, hai người cười đùa càng lúc càng xa

Đây không phải là lần đầu tiên Niệm Sơ đến trường Đại học A. Đàm Nhã cùng Niệm Thanh mỗi năm đều sẽ bớt thời gian để đưa cô tới đây tham quan một vòng, sau đó chỉ vào bảng hiệu to trước cổng trường nói

“Niệm Niệm, sau này con phải chăm chỉ học hành đọc sách mới có thể thi vào trường tốt như thế này”

Hai người đi thẳng đến nhà ăn, bên trong người rất nhiều. Niệm Sơ nhanh chóng kêu một phần cơm cùng Lý An nhiên ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ

Ăn được một nửa, anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đơn giản hai câu liền kết thúc. Niệm Sơ nhìn anh tắt điện thoại xong mới hỏi: “Sao vậy anh?”

“Hội bên kia có chút việc, lát nữa ăn xong anh qua đó một chuyến”, anh nhẹ nhàng nói, Niệm Sơ chỉ biết gật đầu

Cô biết Lý An Nhiên bốn năm qua đều thi biện luận trong hội, tham gia nhiều hoạt động lớn lớn bé bé thi đấu đạt không ít cúp, tuy rằng ngày thường khí chất của anh không có gì khác nhau lắm nhưng Niệm Sơ phát hiện, miệng lưỡi anh rất sắc bén

Ngày thường hai người đùa giỡn, hoặc khi Niệm Sơ chọc anh, Lý An Nhiên luôn là vẻ mặt cười nhạt yêu thương nhìn cô. Mà hiện tại, cũng sẽ như vậy nhưng thỉnh thoảng còn chen vào vài câu

Lại còn vô cùng chuẩn xác sắc bén, làm người ta chỉ có thể nuốt nước miếng, một câu phản bác cũng không thể nói nên lời

Niệm Sơ vừa thích vừa không

Tháng 11 ở thành phố B trời trong xanh, ánh mặt trời tuy chói nhưng không nóng bức, tươi đẹp như mùa xuân. Niệm Sơ ăn uống no đủ nên tâm tình rất tốt, đi trên đường còn hát khẽ

Gió thổi tới, mùi hương dầu thông từ người cô thoang thoảng, cô gái nhỏ mặc váy liền, bên ngoài mặc áo lông vàng nhạt hở cổ, tóc dài sau lưng đen nhánh mềm mại rơi trên vai

Đuôi tóc uốn uốn, tóc mái thưa, lông mi đen nhánh xinh đẹp, gương mặt trắng như tuyết còn môi đỏ bừng. Lý An Nhiên đột nhiên muốn ôm cô vào lòng để ngửi xem ở cổ Niệm Sơ có mùi hương gì

Trong đầu óc còn chưa hạ mệnh lệnh, thân thể đã tự hành động. Lý An Nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai Niệm Sơ, khom lưng cúi người xuống cổ cô hít thật sâu vào một hơi

“Á?” Niệm Sơ nho nhỏ kinh hô một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì anh đã buông ra, làm như không có việc gì: “Niệm Niệm, tối qua em lại thức khuya vẽ tranh đúng không?”

Mùi dầu thông trộn lẫn với mùi dầu gội

“Sao anh biết…” Niệm Sơ chột dạ cụp mắt xuống, quên mất hành động thân mật ban nãy

“Trên người em có mùi dầu thông với cả mùi dầu gội”

“A”, Niệm Sơ nâng tay áo lên ngửi, cánh mũi nhỏ nhẹ nhàng mấp máy giống như một con chuột hamster

“Vậy em về nhà tắm rửa một chút nhé”, cô giương mắt mờ mịt nói

“Không cần đâu”, Lý An Nhiên nhìn cô, mở miệng: “Thơm lắm”

Hai người đến cửa của hội biện luận, bên trong đã truyền ra giọng nói khắc khẩu, là giọng nữ, nhiều phần sắc bén

“Quý Vi! Cậu chiếm vị trí biện như vậy cũng phải cho người khác một cơ hội thử đi! Bốn năm còn chưa đủ hay sao, tham vừa thôi!”

“A, Tần Miêu, hôm nay tôi nói rõ, cậu và mọi người ở đây nếu có thể thi biện luận đơn thì Quý Vi tôi lập tức nhường!”

“Cậu nói vậy mà được à? Chuyện này lại không phải do cậu quyết định, An Nhiên học trưởng..”

“Được rồi”, Lý An Nhiên đứng bên ngoài cùng Niệm Sơ rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: “Đều lớn cả rồi mà còn ở đây nhốn nháo ồn ào”

Anh dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng: “Lần nay thi đấu cứ để Quý Vi tiếp tục”

Giọng nói vừa dứt, Tần Miêu lập tức trợn tròn đôi mắt cãi lại: “Nhưng mà..”

“Năng lực của các cậu có thể đảm nhiệm phần thi đấu bình thường, nhưng lần này là thi sinh viên biện luận toàn quốc, mà năng lực của Quý Vi trong hội là giỏi nhất”

Lý An Nhiên đứng ở đó bình tĩnh giải thích, còn Niệm Sơ nghiêng đầu nhìn anh, hình như đây là lần đầu nghe anh chủ động khen người khác, lại còn là nữ

Niệm Sơ nhìn cô gái trong đám ngươi kia, thanh tú hơn Hứa Tường, khí chất cũng không thua Cung Uyển, tự tin, mỹ lệ, hào phóng

Rực rỡ đáng chú ý như là một đóa tường vi sáng ngời

Tần Miêu nghe xong trong mắt đều là bất mãn, gương mặt trắng nõn tiểu xảo hiện lên một tia ửng hồng phẫn nộ, cô còn định mở miệng cãi lại thì bạn học bên cạnh lo lắng lôi kéo tay áo cô, lắc lắc đầu

Lửa giận không thể dập tắt, lại nhìn Lý An Nhiên, cuối cùng oán hận không cam lòng mà dậm chân chạy ra ngoài

Mấy người khác nghệt ra, gật đầu chào Lý An Nhiên rồi cũng đuổi theo

Trong hội lúc này chỉ còn ba, năm người, xem xong lại đi làm việc của chính mình

Quý Vi đi lên trước, đến bên cạnh Lý An Nhiên ngửa đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước như tràn đầy một đám sương mù, đẹp nao lòng

“An Nhiên..”

“Cậu biết đó, mình cũng không muốn chiếm vị trí này đâu, chỉ là lần này thi đấu quan trọng cho nên…”

“Tôi biết”, Lý An Nhiên chặn họng cô, đáy mắt trầm tĩnh, biểu tình cũng không có gì khác lạ: “Chỉ là lần sau không cần phải tranh cãi như hôm nay, rốt cuộc cũng là do tôi quyết định”

Ý là, cùng mọi người khác tranh cãi cũng vô dụng, chỉ cần biết phong độ của chính mình

Quý Vi đương nhiên hiểu, lập tức có chút hối hận, ảo não xuống con ngươi, nếu không phải… Nếu không phải Tần Miêu nhắc tới anh thì Quý Vi tuyệt đối sẽ không cãi cọ cùng cô ấy

“Được rồi, đưa tôi xem bản thảo”

Lý An Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ đem việc này gác ra sau, cất bước đi về phía trước. Đi được vài bước thì thấy Niệm Sơ còn sửng sốt tại chỗ, anh duỗi tay ôm lấy bả vai cô: “Lại ngây ngốc cái gì rồi.”

Niệm Sơ lảo đảo hai bước, nhanh chân đuổi kịp anh, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không có…” Cô chỉ là trước nay chưa từng nghe thấy có một người con gái dịu dàng gọi tên anh như vậy

An Nhiên…

“An Nhiên, đây là em gái cậu sao? Bên tai lại nghe thấy giọng nói kia, Niệm Sơ ngơ ngác nhìn qua, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Quý Vi, cô miễn cưỡng cười cười

Lý An Nhiên không đáp lại cũng chẳng phủ nhận, chỉ là vỗ đầu niệm Sơ, cằm hướng về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ bên kia: “Em lại đó ngồi chơi một lúc nhé, xong rồi anh đưa em về được không?”

“Được.” Niệm Sơ ngoan ngoãn gật đầu

Ghế dựa cùng chiếc bàn trắng ngà là một bộ, theo phong cách Bắc Âu đơn giản, giống cách bày trí trong phòng của Lý An Nhiên, trên bàn là một chiếc laptop màu xám

Ánh mắt Niệm Sơ như đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại mới thấy chiếc laptop có quen mắt, cô vừa định mở miệng, người bên  kia đã lên tiếng

“Niệm Niệm, máy tính trên bàn là của anh, mật mã là…” Giọng nói anh ngừng lại, tiếp theo bình tĩnh nói: “Ngày sinh nhật của em”

“Hả???”,  hai người ở đây đều là sửng sốt không thôi

Quý Vi ánh mắt nho nhỏ lướt qua, đánh giá người ngồi ở chỗ cửa sổ

Cô gái nhỏ tuổi xinh xắn, như là bông hoa anh đào dính đầy sương sớm, tươi mát mê người, ngũ quan không phải đặc biệt xuất sắc nhưng là một vẻ đẹp không thể nói nên lời

Làm người khác liếc mắt một lần lúc sau còn muốn nhìn lần thứ hai, luyến tiếc không muốn dời đi tầm mắt

Quý Vi thu hồi ánh mắt về người bên cạnh, Lý An Nhiên đang nghiêm túc giúp cô xem bản thảo, hơn nửa sườn mặt tinh xảo lại tinh tế, trắng nõn nhìn không thấy lỗ chân lông trên làn da, môi còn có chút hồng

Thật là, thế nào cũng làm người khác không thể chống cự

Hy vọng là do cô suy nghĩ nhiều

Quý Vi an ủi mình, nhưng mà trực giác nói cho cô biết, không đơn giản là chỉ như vậy

Khả năng là cô đã gặp một đối thủ mạnh nhất từ trước tới giờ


Còn vài chương nữa thôi là hai người chính thức xác định mối quan hệ nên mình sẽ cố lết tới đó, vì vậy mà tuần này chưa thể up NMVMTE được, mọi người thông cảm nhé TvT~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN