Tiểu Thanh Mai - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Tiểu Thanh Mai


Chương 5


Editor: Thùy Linh

Phía đối diện lại vang lên một giọng nói quen thuộc, Niệm Sơ ngơ ngẩn ngước mắt lên nhìn, A Li kia đang nhìn chằm chằm vào cô, lông mày cong cong, môi đỏ răng trắng.

Một giây sau cô nhanh chóng ổn định lại tầm nhìn của mình, sau đó vô thức mím môi trong mắt có chút ngại ngùng.

Lý An Nhiên thấy dáng vẻ này của cô ánh mắt càng thêm thâm trầm,

“Niệm Niệm, ăn no chưa?”

“Hả, dạ no rồi.”, cô ngơ ngác gật đầu

“Vậy thì đi thôi.”

“Vâng..”

Lý An Nhiên thu dọn khay đồ ăn, Niệm Sơ gật đầu chào hai người kia rồi vội vàng đuổi theo anh, hai người nhanh chóng đi ra cửa, qua con đường rợp bóng cây.

Con đường rộng lớn, giờ cơm vừa xong học sinh đều tụ tập đi dạo, người đến người đi

Ánh mặt trời vẫn chói sáng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chỉ còn vài đốm nhỏ chiếu trên mặt đất, vài đốm chiếu qua vai của Lý An Nhiên, làm cho đồng phục xanh trắng của anh có chút ánh vàng

Anh chậm rãi đi bộ, bỗng nhiên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Niệm Sơ

“Lại đây.”

Niệm Sơ đang ủ rũ đi theo phía sau lập tức bước nhanh lên trước, đứng bên cạnh anh, Lý An Nhiên vươn tay, ôm cô vào lòng ngực

“Em thấy anh chàng kia rất đẹp trai hay sao hửm?” Anh cúi người xuống thấp giọng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, nhìn cô không cảm xúc

Niệm Sơ chân thành gật đầu, “Siêu đẹp”

Nói xong còn trịnh trọng bổ sung, “Giống A Li như đúc!”

Lý An Nhiên nheo mắt, hận không thể cắn hai cái má đang phình to của người trước mặt, tức giận mở miệng, “Vậy em thích anh hay A Li ấy?”

“Đương nhiên là anh rồi”

Niệm Sơ mở to mắt kêu lên, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn lúc nãy

“Anh là người không ai có thể thay thế được mà”

Giọng nói non nớt của cô gái nhỏ cứ vậy quanh quẩn bên tai, còn có chút ý cười ở khóe miệng, Lý An Nhiên duỗi tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng cười một tiếng

Giữa trưa phòng học vẫn ầm ĩ như cũ, Hứa tường đã ngồi ở bàn học, Niệm Sơ chào một tiếng lúc sau đeo tai nghe nằm trên bàn ngủ trưa

Đột nhiên xung quanh bắt đầu yên tĩnh lại, cô cứ như thế mà ngủ

Lúc Niệm Sơ tỉnh dậy, trên mặt cô có hai vết đỏ, rất bắt mắt trên da thịt trắng nõn nhưng cô lại không phát hiện ra

Đến buổi chiều học Toán, vì cô là lớp trưởng nên phải đi lấy sách luyện tập

Không khí vào chiều rất buồn, không có một ngọn gió nào lại còn cảm giác buồn ngủ chưa tan, Niệm Sơ uể oải, ỉu xìu ôm sách trở lại phòng học vừa đúng lúc lại gặp đám Âu Thông ở cửa.

Ngay lúc đi ngang qua, tóc đuôi ngựa như bị kéo một chút, không đau lắm nhưng làm người ta cảm thấy khó chịu

Niệm Sơ nhíu mày, buồn bực đưa mắt qua

“Lớp trưởng thật ưu tú nha”

Ba, bốn, năm cậu thiếu niên phía sau kéo dài âm thanh, cợt nhả nhìn cô

Niệm Sơ mím môi, đá Âu Thông một cái, tức giận nhưng không quan tâm cứ thế mà đi về phòng học, Âu Thông nhanh tay giữ chặt cổ áo cô lại, đột nhiên nói to

“Lớp trưởng, trên mặt cậu có vài dấu đỏ kìa”

Cơ thể đột nhiên dừng lại, Niệm Sơ lảo đảo hai lần rồi lại đứng vững, nghiêng đầu trừng cậu, “Liên quan gì tới cậu”

Nói xong, cô vội đem sách về phòng học rồi lập tức vọt vào nhà vệ sinh

Âu Thông nhét tay vào túi quần, cắn môi mỉm cười ở đằng sau

Trong nhà vệ sinh, chiếc gương phản chiếu rõ hình ảnh của Niệm Sơ, cô vặn vòi nước, vỗ vỗ trên mặt vài cái cho đến khi vết đỏ kia nhạt dần

Niệm Sơ thở dài một hơi, lấy khan giấy lau mặt rồi đi về phòng học

Vừa lúc tới cửa thì chuông vào học vang lên, lớp học bắt đầu ồn ào và náo nhiệt, có chút đau đầu, lát nữa giáo viên bộ môn sẽ vào lớp rồi.

Niệm Sơ lặng lẽ hít sâu một hơi, cất bước đi tới bục giảng

“Yên lặng”

Giọng nói của cô dễ nghe, sắc sảo và ngọt ngào, nhưng ngay lập tức chìm trong biển tiếng, Niệm Sơ nhìn quanh phía dưới một vòng, sắc mặt nghiêm túc dùng thước gõ trên bảng, lại nói to

“Tôi nói yên lặng”

Có vài người đã ngừng nói chuyện, bắt đầu nhìn cô

“Đã tới giờ vào học, tất cả mọi người yên lặng vì lát nữa giáo viên Toán sẽ vào lớp”, Niệm Sơ đứng thẳng tắp trên bục giảng, trên mặt không có ý cười, đáy mắt trầm tĩnh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc

Phía dưới yên lặng một hồi rồi trong chốc lát lại có âm thanh sột soạt vang lên, tuy rằng nhỏ hơn lúc nãy nhưng vẫn ồn ào

Niệm Sơ đau đầu thở dài, sắc mặt trầm xuống

Vừa đúng lúc này, trong góc phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét to, ngữ khí cà lơ phất phơ nhưng lại làm cho người khác chú ý, “Đều điếc tai sao, không nghe lớp trưởng nói yên lặng đi à?”

Âu Thông sắc mặt khó chịu dựa nghiêng trên ghế, tay quay quay bút, mái tóc dày giương nanh múa vuốt ở trên đỉnh đầu, dưới ánh nắng mặt trời có hơi chút vàng

Phía dưới hai hàng lông mày đen là đôi mắt đen nhánh sắc bén, khuôn mặt rất rõ ràng, đáy mắt mang theo ít sự khó chịu, làm người ta phải sợ hãi

Đúng lúc đó, lớp học lặng ngắt như tờ

Âu Thông giãn cơ mặt, đắc ý nhướng mày về phía Niệm Sơ cười cười, cô chỉ bất dắc dĩ nhấp môi cảm ơn cậu, trong mắt có chút cảm kích.

Buổi chiều khi tan học về nhà, Lý An Nhiên đã đứng ở dưới chờ cô, anh dựng xe đạp ở một góc vắng người, mặc đồng phục như bao người khác liền hòa nhập vào đám học sinh vừa ra

Nhưng cho dù vậy, vẫn không tránh được ánh mắt người khác trên người anh

Thiếu niên dáng người cao ráo, sắc mặt như ngọc, tựa như đang phát sáng nổi bật trong áo trắng quần xanh

Niệm Sơ tươi cười trên mặt, vui sướng chạy tới

“Anh!” Cô đột nhiên tiến lên ôm lấy eo Lý An Nhiên, mặt ở trên vai anh không ngừng cọ cọ

Thật thơm, mùi bồ kết cùng với ánh mặt trời, sạch sẽ và tươi mát, Niệm Sơ không nhịn được mà hít hít hai lần

Lý An Nhiên cười bất lực, xoa đầu cô nói nhỏ

“Niệm Niệm đã học trung học, em không thể tùy ý thân thiết với con trai như vậy được.”

“Anh Lý An Nhiên cũng không được sao?” Niệm Sơ trong lòng ngực ngẩng đầu nghi hoặc, ánh nhìn trong veo

“Ừ thì…” Anh nghiêng nghiêng đầu như tự hỏi một chút, rồi chậm rì nói, “Trừ anh ra thì tất cả người khác đều không được”

“Còn ba thì sao?”

“Niệm Niệm sẽ ôm ba làm nũng sao?”

“Ừ nhỉ, sẽ không đâu.” Cô vội lắc đầu không ngừng, lúc sau lại nói

“Eo của ba quá béo”

“Ôm anh Lý An Nhiên là thoải mái nhất”

“Ngoan.” Lý An Nhiên cười như một ngọn gió xuân, duỗi tay nhéo mặt cô một cái

Chạng vạng hoàng hôn dần buông xuống, cậu thiếu niên chở cô gái càng lúc càng xa, gió nhẹ thổi bay tóc cô trong không trung rồi dừng lại trên nụ cười của cô

Hai bóng người  đi qua con đường xanh tươi, có một chút xanh và trắng giữa các nhánh cây, cùng với cảm giác thoải mái và công khai.

Lý An Nhiên trực tiếp chở Niệm Sơ về đến cửa nhà, trong nhà đã tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức, đến lúc dừng xe lại, Niệm Sơ nhanh như chớp nhảy xuống

“Dì Thư, hôm nay có phải  dì làm món giò heo kho tàu không, thơm quá đi mất”, cô giang hai tay chạy vào nhà, cặp sách phía sau nhảy nhảy trên lưng.

Lý An Nhiên nhìn dáng vẻ kia không nhịn được lắc đầu, chậm rãi dựng xe vào nhà

Quả nhiên trên bàn ăn trắng giữa phòng có một mâm giò heo kho tàu, làm người ta phải muốn động tay động chân, Niệm Sơ vội bỏ cặp sách xuống, chạy vào bếp đi rửa tay

Đợi đến khi Lý An Nhiên đã ổn định chỗ ngồi, cô đã ôm một cái giò heo gặm đến vô cùng vui sướng

“…….”

“Niệm Niệm”

“Hửm?” Niệm Sơ thuận miệng đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên

“Chóp mũi của em dính mỡ rồi.”

“A…”

Cô dừng lại động tác, ngơ ngác tròn mắt nhìn anh, khóe miệng trên miệng lộ ra một lớp bóng mỡ, nhìn ngốc nghếch đáng yêu

Lý An Nhiên nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên, rút ra một tờ khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng xoa

Niệm Sơ phối hợp ngẩng đầu lên

Lau xong chóp mũi của cô rồi thuận tay lau luôn khóe miệng, mặt Niệm Sơ hơi nghiêng rồi nhỏ giọng lầm bầm

“Em còn chưa ăn xong kia mà..”

“Anh biết, lau khô rồi ăn tiếp”

“Vâng..”

Thư Giai bưng chén từ bếp đi ra, nhìn hai người lúc này cười lắc đầu, âm thầm cảm khái

Từ nhỏ đã thân thiết như vậy, nếu về sau Niệm Sơ có bạn trai không biết con trai bà còn nên dáng vẻ gì.

Ăn cơm ở nhà Lý An Nhiên xong, Niệm Sơ trở về tắm rửa rồi lại chạy qua lại, xông thẳng vào phòng của anh

Ngày hè nóng bức, cô gái nhỏ mặc quần thun ngắn, bộ đồ màu hồng nhạt, lộ ra bắp đùi trắng nõn, xương quai xanh mảnh khảnh, gương mặt nhỏ kia mềm mịn trơn bóng, trắng đến lóa mắt.

Cô lau sạch đầu, chạy đến đây không kịp sấy, có thể nhìn ra được là chỉ lau qua loa một chút vì tóc phía sau ướt thấm ra cả áo

Lý An Nhiên lấy máy sấy từ trong tủ ra, kéo người ra phía trước bật công tắc, âm thanh gầm rú vang lên, mái tóc ướt cũng khô từ từ

Thổi khô một nửa, Lý An Nhiên di chuyển máy sấy trong tay ra sau lưng rồi kiên nhẫn thổi vào khoảng áo ướt.

“Niệm Niệm, lần sau chưa sấy tóc mà chạy lại đây là anh đuổi em về đấy” Anh cúi đầu mở miệng

“Em không phải cố ý”, Niệm Sơ cục cựa thân mình trong lòng ngực anh, nheo mắt cười, giải thích một cách thuyết phục: “Máy sấy nhà em hỏng rồi!”

“Máy sấy nhà em hỏng từ ba tháng trước rồi mà vẫn chưa sửa sao?” Lý An Nhiên bình tĩnh vạch trần lời nói dối của cô

Niệm Sơ khi còn nhỏ mỗi khi tắm rửa xong đều là Lý An Nhiên giúp cô sấy tóc, dần dần trở thành thói quen, mỗi lần tắm xong đều không tự sấy tóc mà chạy lại đây

Tâm tư bị vạch trần, Niệm Sơ nhăn mũi lại, nhỏ giọng oán giận, âm thanh mềm mại, có chút trẻ con

“Ai da, nói nhiều quá đi..”

“Em nói ai?”

“Nói anh ấy”

“Vậy được, tự em sấy tóc đi”

Niệm Sơ lập tức lúng túng, lắc đầu liên tục xin tha

“Không phải không phải, anh, em sai rồi..”

“Anh đừng để ý những lời trước đó, em thích anh nhất mà”

Cô mở to hai mắt lấy lòng, Lý An Nhiên lắc đầu cười hừ một tiếng, tiếp tục giúp cô sấy tóc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN