Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân - Chương 15: Ăn đậu hũ, đậu hũ non!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân


Chương 15: Ăn đậu hũ, đậu hũ non!


“Sau một tháng gia nhập Lộc Sơn thư viện, sẽ có người thu xếp mọi chuyện rồi đón ngươi qua phủ.” Lịch trình có chút vượt quá dự tính của hắn, cũng may còn một tháng nữa, đủ để hoàn thành. Sau đó có thể tĩnh tâm một thời gian để nàng chữa trị cho, cũng coi như an dưỡng ở Ký Châu.

Mùi hương thanh mát đột ngột tới gần, thân ảnh cao lớn bao phủ nàng. Khương Viện lúc này mới nhận ra, người này vóc dáng thực cao, không chỉ khí chất không tầm thường, mà vóc người cũng cao lớn hoàn mỹ, chính là hình tượng mà nam tử luôn truy đuổi.

Bị một người xa lạ tới gần lại còn là nam nhân, theo bản năng Khương Viện liền né tránh.

không chờ nàng trốn thoát, Cố Diễn đã cầm cuốn sách trong tay nâng nhẹ cằm của nàng.

“Ngước mắt.”

không cho phép nàng trái ý, hắn đã cúi đầu xuống trước, tuấn nhan phóng đại trước mặt, không tới nửa thước.

* nửa thước là 0.2m nha.

Trong đông sương phòng, hai người có vẻ càng thân mật, ánh mặt trời phía tây ấm áp chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, hình bóng hai người gần như sít sao, dường như được một tầng ánh vàng bao phủ.

Khương Viện bị dọa cả kinh, nếu không phải nàng tuổi còn nhỏ, mà biểu hiện của hắn đoan chính bình thản, nàng đều cho rằng, mình bị người ta khinh bạc.

Ngừng thở, bất giác liền nghe theo mệnh lệnh của hắn, chậm rãi nâng mắt lên. Vừa nhìn, liền tiến vào đôi mắt đen sâu thẳm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không một tiếng vang, cực kỳ yên tĩnh. Thậm chí, nàng có thể thấy chính mình ở trong mắt hắn, một khuôn mặt trắng nhỏ có chút bất an.

Vì căng thẳng mà gò má kéo căng ra, hô hấp đều cố gắng thật nhẹ, chỉ sợ hành động của mình thất lễ.

Trong lòng khó chịu, thời gian càng lâu càng khó giữ được bình tĩnh. Cho tới khi trên trán nàng đều lấm tấm mồ hôi mỏng, hắn mới trầm giọng phá vỡ yên tĩnh, hỏi một câu không hề liên quan.

“Ngươi thích tô thêm hoa lên trán?”

Tầm mắt Cố Diễn dừng trên ấn đường nàng, chỉ thấy da thịt trắng sứ, không chút phấn son. Hai bên là mày liễu cong cong, cũng chỉ nhợt nhạt phác họa, rất thanh lệ.

Ngạc nhiên tới sững sờ, Khương Viện cũng không thể tưởng tượng nổi, người này chủ động tới gần như vậy, thế nhưng hắn lại hỏi một câu: Ngươi thích cài hoa ở trán không?

Hai má nóng lên, lần này là vì xấu hổ lẫn buồn bực. Quá là không giữ lễ! cô nương nhà người ta yêu thích như nào, ngươi chỉ là một ngoại nam, nào có thể tùy ý hỏi thăm như vậy?

Nghĩ tới hành vi lúc trước của hắn, tựa hồ không có việc gì khiến hắn phải kiêng kị. Khương Viện cứng cả cổ, lắc lắc đầu.

Nhìn ra nàng không được tự nhiên, Cố Diễn liền rõ, trong ánh mắt sợ run của nàng, liền thu hồi tay, thẳng eo lùi về phía sau. trên mặt tràn đầy chê cười nhìn nàng.

Biểu tình kia, dường như đang nói, Tiểu đậu nha của Khương gia ngươi lo lắng không đâu, cũng không biết tự lượng sức của bản thân.

* Tiểu đậu nha, ý chỉ hạt đậu mới nhú mầm ấy

Chờ tới hắn lùi xa một khoảng an toàn, Khương Viện mới lén lút hít một hơi thật sâu, cũng không còn tâm tư lo lắng hắn giễu cợt hay không, mượn chân váy che lấp, gót chân rụt về phía sau một chút.

Nhìn nàng phủ nhận, càng đúng với suy đoán của hắn. Nàng không thích nùng trang diễm mạt, càng không thích thiếp kim sắc hoa điền trên mặt.

* Nùng trang diễm mạt, ý chỉ người phụ nữ trang điểm mỹ lệ cầu kì.

* Kim sắc hoa điền, là loại hoa hoặc hình trang trí dán ở giữa trán.

Trong mắt nam tử có ánh sao xẹt qua, đây là biểu hiện muốn cáo lui a, bàn tay bên sườn khẽ khảy nhẹ một cái. Liền thấy tiểu cô nương bỗng kinh hô, xiêu xiêu vẹo vẹo, như ngã xuống.

Lời cáo lui đã tới bên miệng, không nghĩ tới cẳng chân bỗng tê dần, dường như bị rút gân vậy, toàn bộ người mất thăng bằng như muốn quỳ xuống.

Kinh hoảng bất chấp tất cả, theo bản năng đưa tay ra, gắt gao mà bắt lấy người trước mặt. Chất liệu may mặc trên người hắn quý báu, vừa mềm vừa mịn, tay áo không thôi sao có thể làm điểm tựa cho nàng ổn định?

Tay trái túm loạn giữa không trung, cuối cùng cũng bắt được một cái gì đó rắn chắc. Được hắn khom người đỡ bả vai, lúc này Khương Viện mới thoát hiểm tựa vào cánh tay hắn, miễn được cái cảnh quẫn bách ngã sấp mặt.

Trong khoảng khắc, kiều nhan của tiểu thất trắng bệch, lòng còn sợ hãi, tóc mai lung lay, bộ diêu trên búi tóc cũng lỏng lẻo muốn rớt.

Bàn tay to rộng của Cố Diễn nắm cánh tay nàng, nhìn thân thể nhỏ bé nửa dựa vào người, dưới cái nhìn của hắn, rõ ràng một đoạn gáy trắng tuyết lộ ra bên ngoài. Sợi tóc rối loạn sau lưng, phần dây buộc thõng xuống, phía sau tai ngọc lộ ra một nốt chu sa không lớn không nhỏ màu đỏ, tươi đẹp bắt mắt, không chút sai lầm.

Con ngươi Cố Diễn co rụt, lòng nghi ngờ bị dập tắt. Lại nhìn mặt nàng, trong mắt càng thêm thâm sâu.

* đoạn này, anh thấy chị muốn cáo lui, thế là tay khẽ động khiến c tê chân ấy, xong muốn kiểm tra lại cái nốt ruồi sau tai, xem đây là người thật hay giả. Hehe, mà thật hay giả thì cứ xem tiếp thoai.

“Ổn chứ?”

Khương Viện sợ hãi không thôi, hốt hoảng gật đầu, cắn răng mượn lực cánh tay hắn, chậm chạp. Trong lòng vẫn còn kinh hãi, giương mắt liền nhìn thấy áo gấm bị nàng nắm vặn chặt nhăn nhúm, thất cô nương ngây ngốc trừng trừng mắt, đầu óc trống rỗng.

Tay phải túm tay tay áo, vậy tay trái… Tầm mắt run rẩy dời xuống, nửa vạt áo sắc chàm trong tay, lại xuống chút nữa… Tay nhỏ trắng noãn đặt dưới bụng hắn, chính là đang nắm ngọc bội bên eo hắn.

Bá’ một cái, rút tay về, tay nắm chặt giấu ra phía sau. Khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch, lúc này lại dần dần hồng lên. Lông mi đang không ngừng chớp, đã bán đứng nội tâm hoảng loạn của chủ nhân nó.

Chưa có một khoảnh khắc nào, Khương Viện cảm thấy mất mặt như vậy.

Lúc trước nàng còn trộm oán trách hắn không tuân thủ lễ nghĩa, có nhiều mạo phạm với nàng. hiện giờ, lắc mình một cái, liền đổi người rồi, trình độ mạo phạm của nàng chỉ có nhiều hơn a, giá mà có cái lỗ ở đây nhỉ.

“không có việc gì chứ?” Thấy dáng vẻ chim cút của nàng, đầu nhỏ rụt lại, lén lút vặn vẹo cổ chân, thân mình mãi mới đứng im được. Cố Diễn giơ tay cầm cây trâm đang lung lay kia xuống, rất là hữu lễ đưa tới trước mặt nàng.

nhỏ nhẹ một tiếng cảm ơn, âm thanh đều nhỏ hơn so với tiếng muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy. Lại ngửng mặt nhìn hắn.

Tại chỗ mà nàng không nhìn thấy, Cố Diễn nhíu mày, đầu ngón tay dưới ống tay áo nhẹ nhàng nắn vuốt.

thật ra không nghĩ nàng thiển như vậy.

Khương Viện chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên chạm mặt với thế tử phủ Triệu quốc công lại chấm dứt bằng việc nàng chạy trối chết.

Trước khi tới trong lòng chỉ tràn đầy ủy khuất cầu toàn, rời đi lại xấu hổ không dám gặp người, e sợ hắn trách mình thất lễ. Nhớ tới người kia ý vị thâm trường lườm mình một cái, phủi phủi vạt áo, lại khẽ vuốt cổ tay áo, Khương Viện liền mặt đỏ tai hồng, nóng tới lợi hại a.

“Tiểu thư!” Xuân anh duỗi cái cổ thật dài, đang ngóng trông cô nương nhà mình hồi lâu. Từ lúc Chu đại nhân đưa tới cửa, vẫn luôn chờ mong nhìn về phía phòng nghỉ chính.

Chỉ có một mình cô nương bị gọi vào, trong lòng Xuân anh bất ổn không yên, vừa kinh vừa sợ. Lúc này thấy được người, liền an lòng rất nhiều.

“Đừng vội, về trước lại nói.”

Dẫn theo nàng hành lễ với kẻ mặt lạnh kia, cũng mặc kệ phản ứng của hắn, hai người liền vội vàng trở lại nội viện.

một đường không bóng người, tới tận Đào Hoa Ổ, hai người mới không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tóm lại, trên địa bàn của nhà mình, an tâm hơn rất nhiều. So với bên đông sương phòng kia, nàng luôn bị thất thố, Khương Viện cảm thấy vẫn là ở trong sân viện của mình, vừa an ổn lại vừa vui vẻ!

“cô nương đã trở về.” Thôi mẹ đang hướng dẫn người tu bổ cây cỏ trong sân. một trận mưa xuân rơi xuống, cuốn theo lá non và hoa. Lu trong đình chứa đầy nước mưa, hai con chép đuôi vàng đang thỏa thích kiếm ăn, cái đuôi quẫy quẫy lóe sáng, vui sướng tràn đầy.

Cả sân vườn đều lộ ra một cỗ hương vị tươi mát của bùn đất sau cơn mưa, làm tâm tình Khương Viện dần khoan khoái hơn. Gặp lại người kia, là việc của một tháng sau. Tạm thời, cứ ném hắn ra sau ót đã, không phiền não sẽ không có phiền phức tìm tới cửa đâu a.

“Dạo vườn ra một thân mồ hôi, chúng ta trở về rửa mặt chải đầu một phen thôi.” Cười cười kêu Lục Phù đi nấu nước, cũng không gọi Thôi mẹ đang bận việc, lưu lại một người Xuân anh hầu hạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN