Tiểu Thê Bảo
Chương 4: Ngươi muốn mua? Ai cho ngươi mua
“Hồi bẩm phu nhân, tiệm vải tơ lụa Vĩnh Tế phố ở đông hôm qua toàn bộ đã bán hết rồi!”
“Tơ lụa Tường Vũở phía tây nguyên liệu tốt cũng bán hết, thời điểm nô tài đi vừa vặn chạm mặt chưởng quầy nói với tiểu nhị, nguyệt vải dệt bán quá nhanh, muốn tìm người đi về phía nam bổ sung hàng hoá, một chuyến nghe nói ít nhất phải bảy ngày!”
“Phu nhân, tiểu nhân mang theo người chạy khắp tất cả các tiệm vải trong Hoàng thành, vải dệt phù hợp quy chế đều đã bán hết!”
“Sao có thể!” Hà thị thất kinh từ trêи giường ngồi dậy, trêи mặt là ngăn không được kinh ngạc, “Trong hoàng thành hơn mười tiệm vải sao có thể đến một nhà đều không có!”
Phía trước mấy cái gã chân sai vặt toàn vẻ mặt đau khổ, tên cầm đầu hướng về phía Hà thị căng gia đầu giải thích, “Tiểu nhân mơ hồ nghe những chưởng quầy nói, hình như trong hoàng cung hạ ý chỉ tuyển tú không lâu, thị tộc các gia liền sôi nổi đem tiệm vải cùng tơ lụa nguyên liệu tốt mua hết.”
Hà thị nghe vậy, ấn đường ẩn ẩn đau, ngực tràn đầy phiền muộn, rồi lại không thể không tiếp tục nghĩ cách: “Hoàng thành dưới chân bán xong rồi, các ngươi liền đi tới gần Hoàng thành phủ huyện, lấy roi thúc ngựa đi tìm.”
Gã sai vặt liếc nhau mấy cái, vẻ mặt đau khổ nói vâng dạ.
Lại không quá lâu, Lý thị mang theo mấy cái cơ thϊế͙p͙ tới cho nàng thỉnh an, mọi người vây quanh chuyện nguyên liệu quần áo, nói chút giống thật mà thật ra là nói giả, Hà thị rốt cuộc nhịn không được, vẫy lui hạ nhân, thân thủ xé rách một khối khăn.
“Ngọc Chi.”
Ngọc Chi tiểu tâm tiến lên thay Hà thị niết vai, nhỏ giọng ở bên tai Hà thị lo lắng nói: “Phu nhân, chúng ta hiện giờ phải làm sao bây giờ?”
Hà thị ở trong phủ đối đãi con cái đặc biệt bất công, không nói từ nhỏ hai vị thiếu gia bị hầu gia mang theo trêи người giáo dưỡng, chỉ luận công tử cùng cô nương, trừ bỏ Bạch Ý công tử, đại cô nương cùng đại công tử là đều không có phân lệ được phân nguyên liệu tốt.
Hơn nữa tiến cung tuyển tú gần trước mắt thấy không đủ năm ngày, danh sách tuyển tú hôm qua cũng đã nộp lên trong cung, đều thành định số, cho nên, nếu nội trong ba ngày còn không thấy vải dệt thích hợp, thì hầu phủ đến lúc đó sẽ gặp phiền toái lớn!
“Ngươi đi Hà phủ một chuyến, tìm mẫu thân ta.” Hà thị dù sao cũng là chủ mẫu hầu phủ, cho dù trong lòng có gấp như thế nào, cũng thực mau liền hoà hoãn tâm trí, trấn định nói, “Mẫu thân xưa nay tiết kiệm, nói vậy năm nay trong phủ nguyên liệu mới còn chưa dùng xong, ngươi đi trước mượn một con đi.”
Ngọc Chi vội nói vâng, chạy chậm mang theo mấy nha hoàn ra phủ.
Không đến nửa canh giờ, Ngọc Chi đầu đầy mồ hôi mỏng mà trở lại hầu phủ, quỳ gối trước mặt Hà thị: “Phu nhân, hữu thông chính phu nhân nói nguyên liệu trong phủ nàng sớm đã làm thành trang phục hết, hiện giờ chỉ còn mấy cái vải thô. Hữu, hữu thông chính phu nhân còn trộm nói cho nô tỳ, kỳ thật nguyên bản trong phủ vẫn là có nguyên liệu tốt, bất quá trong cung Huệ phi nương nương chi phí rất nhiều, dư ra tới hảo vật đều đưa vào trong cung……”
Hà thị nghe xong cơ hồ muốn lảo đảo.Thế mà toàn bộ đều đưa vào cung!
Còn một cách cuối, Hà thị nếu muốn đệ thẻ bài tiến cung cũng phải mấy ngày sau mới an bài, thì tính sao kịp?!
Hà thị cảm giác đầu muốn oanh tạc.
“Phu nhân, bốn ngày sau đại công tử liền phải tiến cung tuyển tú, không biết nguyên liệu tân xiêm y đã chuẩn bị tốt?”
Cơm trưa qua đi, Quế ma ma tới Hà thị thỉnh an, lại là một phen thúc giục.
Hà thị chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Phía dưới người làm việc chậm chút, nguyên liệu còn đang chọn mua trêи đường.”
“Làm phiền phu nhân để bụng.”
Quế ma ma lại cùng Hà thị nói vài câu, lúc sau lại đi phòng bếp lấy ra một lồng điểm tâm mới làm nóng hổi, mang về tiểu viện.
“Ma, ma ma đã trở lại.”
Trong viện, trong tay Bạch Quả cầm một mũi tên, đang cùng với Bình ma ma luyện tập ném thẻ vào bình rượu.
Cậu lần đầu nhắm không chuẩn, mười mũi tên đều không trúng một cái.
“Đại công tử lại thua rồi.” Bình ma ma đem mũi tên đầu như hồ trung, từ trêи bàn rót một ly rượu gạo cho cậu, là phạt.
Bạch Quả uống xong chén thanh thấu rượu, gương mặt trở nên thủy nộn hồng nhuận, hận không thể duỗi tay niết một phen, khẳng định thực mềm mại.
Uống qua rượu thân thể trở nên ấm dào dạt, Bạch Quả trong mắt hiện lên một trận mê mang chi sắc, phảng phất là say.
Bình ma ma gọi nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
Bạch Quả mờ mịt giương mắt, một đôi con ngươi trong trẻo như là hầm uông thanh tuyền, ôn nhuận mà mềm mại.
“Đại công tử mệt nhọc liền về phòng ngủ đi.”
Bình ma ma nắm tay thiếu niên, xưa nay đạm mạc mà mặt mày mơ hồ hiện lên nhàn nhạt từ ái.
“Sao một ly liền gục?” Quế ma ma đem hộp đồ ăn buông, thấy Bình ma ma từ trong phòng ra tới, trách cứ mà nói, “Ngươi lại trêu chọc đại công tử.”
“Đại công tử đã nhiều ngày luyện tập rất là dụng tâm, nên nghỉ ngơi một chút.” Bình ma ma sắc mặt nhàn nhạt, đem mũi tên nhặt trêи mặt đất thu hồi tốt, quay đầu hỏi Quế ma ma, “Phu nhân Xương Bình Hầu mua được nguyên liệu phù hợp quy chế không?”
Quế ma ma nở nụ cười, đè thấp thanh giọng nói: “Vị kia sao có thể để tiện nghi cho bà ta được, có khi còn có điều ác liệt hơn ở phía sau cũng nên.”
Ngày thứ hai, đi huyện kế bên chọn mua mấy cái gã sai vặt trở về hầu phủ, một đống người khuôn mặt mỏi mệt hai tay lại trống trơn, Hà thị tức giận chung quy nhịn không được, hung hăng ném chén trà nhỏ, nện ở trêи đầu của một gã sai vặt: “Hầu phủ dưỡng cái thứ phế vật như các ngươi có ích lợi gì! Có mấy cái thất vải dệt đều đặt mua không được!”
“Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng!” Gã sai vặt nhóm cảm thấy chính mình oan uổng cực kỳ, bên ngoài nguyên liệu tốt đều sớm bị người đoạt hết, bọn họ nào có thể có biện pháp?
Oan, thật oan.
Nhưng Hà thị khó thở, mắt thấy liền muốn đem mấy người bán đi hết.
Mấy cái gã sai vặt khóc than lên, toàn bộ hầu phủ hậu viện nô tài quỳ một mảng.
Xương Bình Hầu vào cửa liền thấy cái trường hợp như vậy, gắt gao cau mày hỏi: “Đây là làm sao vậy? Khóc nháo không thôi, đều còn thể thống gì!”
“Hầu gia!” Hà thị trong lòng giật mình, đứng lên nghênh đi ra ngoài, “Hầu gia hôm nay sao trở về sớm thế?”
Xương Bình Hầu bị mấy cái nô tài khóc đến đau đầu, phiền muộn mà đẩy Hà thị ra ngồi vào ghế chủ vị, trừng bà một cái nói, “Còn không phải chuyện tốt ngươi làm sao! Làm bản hầu hôm nay bị cả hoàng thành trêи dưới chê cười!”
Hà thị sắc mặt xanh trắng, làm chính thê của Xương Bình Hầu, bà vẫn là lần đầu bị chính phu quân mình quở trách như vậy.
“Đều lăn xuống đi.” Xương Bình Hầu đem hạ nhân vẫy lui, chỉ chừa một mình Hà thị.
“Thϊế͙p͙ thân đã làm sai ở chỗ nào khiến hầu gia phải hổ thẹn?” Hà thị đỏ hốc mắt hỏi Xương Bình Hầu.
“Làm sai chỗ nào?” Xương Bình Hầu lạnh lùng mà giương mắt nhìn bà, “Phái hạ nhân đi bốn phía hoàng thành chọn mua vật liệu may mặc quy chế tiến cung không phải là ngươi sao? Tuy nói ngày thường ngươi đối với lão đại lãnh đạm chút, nhưng bản hầu cũng không dám nói ngươi cái gì, chính là ngươi nhìn xem hiện tại ngươi đều làm cái gì! Toàn hoàng thành người người đều biết bản hầu phu nhân khắt khe với nguyên phối con vợ cả, khiến bản hầu đều bị những người bên ngoài đó nói ra nói vào mà chê cười!”
Hà thị chân cẳng đứng không vững, phe phẩy đầu nói: “Tại sao lại như vậy?”
Bất quá là kêu hạ nhân chọn mua vải dệt thôi, lần trước không phải các thị tộc khác đều sôi nổi đi tiệm vải đặt mua tơ lụa sao? Như thế nào đến phiên nàng, đại gia lại cảm thấy nàng chính là khắt khe với trưởng tử?
Nhưng điều mà Hà thị không biết là những thị tộc đặt mua vải dệt đều là một ít tiểu gia tộc chi nhánh, của cải cũng không thâm hậu, những nguyên liệu phù hợp tiến cung quy chế cũng không đủ nên những người này đặt mua, tự nhiên sẽ không có người nghị luận, nhưng Xương Bình Hầu phủ là loại thuộc dòng dõi thế gia làm như bọn họ sẽ bị mất mặt.
Ngươi nói ngươi là thế gia đại tộc, nhưng mà ngay cả một bộ quần áo hợp quy chế đều phải đi chọn mua, không phải chọc người chê cười là cái gì?
Công sức làm ra bộ mặt hiền lương thục đức suốt mười mấy năm cuối cùng bị xé nát, Hà thị hoàn toàn luống cuống.
Mà Xương Bình Hầu cũng bởi vậy ở bên ngoài mất hết mặt mũi, lúc này càng không muốn đối mặt với Hà thị, gương mặt đó làm hắn tâm phiền ý loạn.
Híp mắt nhìn Hà thị, Xương Bình Hầu phất tay áo nói: “Chờ lão đại vào cung, ngươi liền đi từ đường quỳ đi! Mấy năm trước chưa cho Vệ thị thắp được một nén nhang, lúc này hảo hảo ở trong từ đường cầu phúc cho nàng!” Nói xong, Xương Bình Hầu liền đứng dậy rời đi.
Hà thị không dám tin tưởng mà kinh thanh nói: “Hầu gia!”
Xương Bình Hầu bước chân không ngừng, chỉ quá nghiêng đầu lạnh mặt nói: “Đã nhiều ngày bản hầu sẽ nghỉ ở Cúc Viện, không có gì đại sự liền đừng tới tìm bản hầu. Mặt khác, gần nhất liền đừng kêu thế tử thỉnh an, bản hầu cho hắn tìm mấy cái phu tử vỡ lòng, ngươi không có việc gì không cần đi quấy rầy công khoá của hắn.”
Đây là… Hầu gia muốn ngăn cách thế tử với bà?
Hà thị sắc mặt trắng bệch, còn muốn nói thêm thì chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Xương Bình Hầu, cả người thê lương, như rơi xuống vực sâu.
“Phu nhân! Phu nhân ngài không sao chứ?”
Xương Bình Hầu chân trước đi ra hậu viện, Ngọc Chi chờ bên ngoài cùng nha hoàn sôi nổi, kinh hoảng thất thố mà chạy vào trong viện.
Hà thị đần độn nhìn về phía Xương Bình Hầu rời đi, trước mắt tối sầm, liền ngất đi.
“…Phảng phất là sinh bệnh, thế tới rào rạt, nằm trêи giường không dậy nổi.” Bình ma ma hầu hạ bên người Bạch Quả cách đó không xa, một bên xem Bạch Quả vụng về vẽ tranh, một bên cùng Quế ma ma thấp giọng nói, “Bất quá việc nguyên liệu kia nàng còn chưa có làm tốt, đến thúc giục.”
“Thúc giục cũng vô dụng.” Quế ma ma lắc đầu, “Đừng tưởng rằng nàng đổ, vị kia liền sẽ mềm lòng vài phần.”
Bình ma ma nhàn nhạt nhíu mày: “Nhưng cuộc sống này lại đi xuống, chỉ bằng mấy tú nương trong hầu phủ, sợ là không kịp.”
Quế ma ma như suy tư gì nói: “Có lẽ là vị kia còn có tính toán khác.”
Cách ngày Bạch Quả tiến cung tuyển tú còn có hai ngày, Hà thị tuy rằng triền miên trêи giường bệnh, nhưng việc nguyên liệu lại sẽ không bởi vì nàng ngã xuống mà từ trống rỗng biến ra một cục. Hai vị ma ma giáo dưỡng dường như không nhìn thấy bệnh của nàng, một ngày tới thúc giục ba lần, Xương Bình Hầu gọi người tới truyền lời cho nàng, lời nói có ý tứ đó là nếu đại công tử bởi vì không có quy chế xiêm y phù hợp để mặc, ngự tiền thất nghi làm liên luỵ hầu phủ, thì chức hầu phủ phu nhân của nàng cũng không cần làm nữa.
Hà thị được hạ nhân truyền đạt lời nói chấn kinh đến mức hôn mê bất tỉnh lần nữa, nhưng chờ bà tỉnh lại, vẫn là không thể không thúc giục hạ nhân đi khắp nơi tìm kiếm vật liệu may mặc thích hợp.
Mà hôm Bạch Quả sắp tiến cung trước một ngày, Hà thị cơ hồ đã đã bị buộc cho phát điên muốn từ bỏ,thì tiệm vải Vĩnh Tế phố đông lại có một đám tinh xảo tơ lụa mới.
“Nguyên liệu khẳng định phù hợp quy chế, hơn nữa là phía nam cũng lưu hành một thời nên bây giờ phóng phú hơn nhiều.” Nghe được tin tức, gã sai vặt kϊƈɦ động mà chạy tới hậu viện cùng Hà thị bẩm báo nói, “Chưởng quầy kia còn nói, bọn họ lần này còn mời tới tú nương phía nam, nghe nói tài nghệ lợi hại, bốn người hợp lực liền có thể đem quần áo suốt đêm gấp gáp chế tạo ra!”
Hà thị nằm ở trêи giường, mới vừa uống xong dược, miệng bà còn có một cổ dày đặc cay đắng.
Ngọc Chi cho đút cho bà một quả mứt hoa quả, Hà thị ăn xong, không rảnh lo huyệt Thái Dương đau, ngữ khí dồn dập: “Kia còn không mau mua tơ lụa, thỉnh tú nương tới làm!”
Gã sai vặt nghe xong, kϊƈɦ động biểu tình có hơi do dự.
“Còn thất thần làm gì!” Hà thị thúc giục hắn.
Gã sai vặt quỳ trêи mặt đất nói: “Phu nhân, kia chưởng quầy còn nói, như vậy một kiện quần áo chế tạo gấp gáp ra tới, chỉ sợ phải tốn không ít tiền bạc.”
Một kiện hợp quy chế mới đỉnh thiên có thể tốn nhiều ít ngân lượng? Hà thị không chút suy nghĩ liền nói: “Mặc kệ nhiều ít tiền bạc, cho bọn họ chạy làm nhanh! Trong phủ tiền bạc không đủ, liền từ tư khố bổn phu nhân mà lấy!”
Gã sai vặt được chuẩn, vội vàng lui ra.
Chính viện, Ngọc Chi hầu hạ ở bên người Hà thị, trêи mặt cười theo, lấy lòng Hà thị nói: “Quả nhiên là ông trời phù hộ, cái này phu nhân có thể yên tâm.”
Hà thị cũng rốt cuộc lộ ra nụ cười sau mười mấy ngày qua.
Ít nhất, vị trí hầu phủ phu nhân bà vẫn yên ổn ngồi.
Ngày kế sáng sớm, tiệm vải Vĩnh Tế đúng hạn đem bộ đồ mới đưa tới hầu phủ, đồng thời thái giám trong cung cũng nâng cỗ kiệu tới trước cửa hầu phủ.
Bạch Quả mặc tốt quần áo, được Quế ma ma tốt bụng cầm túi điểm tâm nhét vào trong tay.
“Nếu đại công tử đói bụng, liền ăn chút điểm tâm bên trong.” Quế ma ma dặn dò nói, “Trong cung không thể so với bên ngoài, mỗi tiếng nói cử động đều bị mọi người xem ở trong mắt, đại công tử cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có dễ tin người khác.”
Bạch Quả khẩn trương gật đầu: “Ma ma yên tâm, ta, ta sẽ cẩn thận.”
Bình ma ma chỉ thay cậu cẩn thận sửa sang lại búi tóc, không nói gì.
Vội vàng cáo biệt Hà thị lại xa xa đối với Xương Bình Hầu ở phương hướng nhất bái, người có chút co quắp xen lẫn tâm tình tò mò, Bạch Quả bước lên kiệu nhỏ màu xanh lá, ở sương mai ra hầu phủ.
Mà lúc này trong hầu phủ ——
Phòng thu chi quỳ trêи mặt đất ấp úng.
“Ngươi lặp lại lần nữa, kiện quần áo kia của đại công tử, tốn trong phủ nhiều ít tiền bạc?!” Thị cơ hồ thở không nổi hỏi.
Phòng thu chi vẻ mặt đau khổ, lắp bắp nói: “Tổng cộng là, hai mươi vạn lượng.”
“Hai mươi vạn lượng……”
Hà thị lẩm bẩm cường điệu lại câu nói, nghĩ đến hầu phủ một năm phí tổn thêm lên đều không có số lượng như vậy, đồng tử liền đột nhiên co rụt lại, lại là thẳng tắp phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, lại lần nữa ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ngất đi.
……….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!