***
Chương 51
Mộ Nam Kiều lẳng lặng cất tờ giấy nhỏ vào túi áo khoác, sau đó hắn lại đi xuống lầu mua một thứ mà bạn nhỏ Tiểu Lộc đã bỏ sót.
Sau khi vào thu, ban ngày dần dần ngắn lại, khi đi trên đường dưới ánh chiều tà sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo xuyên thấu qua lớp quần áo, thở ra cũng sẽ mang theo chút sương trắng.
Mộ Nam Kiều mua đồ xong thì đứng dưới lầu một lát, hắn suy nghĩ vẩn vơ: Có khi nào tấm giấy nhỏ này không phải của Lộc Kỳ hay không? Dù tầng cao nhất chỉ có một nhà bọn họ nhưng không loại trừ khả năng nhân viên quản lý sẽ đi thang máy nhân viên lên đó để bảo trì hằng ngày.
Hắn biết Lộc Kỳ còn hơi “sợ” hắn, mà hắn cũng không nhất định phải làm chuyện này với Lộc Kỳ, bọn họ còn có một đời rất dài, sẽ có càng nhiều chuyện thú vị hơn, tuy chuyện này quan trọng nhưng cũng không phải là quan trọng nhất, tóm lại là hắn không muốn Lộc Kỳ có cảm giác bị cưỡng ép trong chuyện này.
Lỡ như đây không phải là phiếu mua sắm của Lộc Kỳ, hắn lại nhắc tới, chẳng phải là xấu hổ lắm sao?
Ừm, Mộ Nam Kiều ngẩng đầu nhìn về phía nhà mình, ánh đèn sáng lên, ở gần cửa sổ sát đất có một ổ mèo được tạo thành hình con gà con, có thể thấy một bóng người mờ mờ đang cúi xuống gần ổ mèo, chắc là đang cho hai con mèo mập đó ăn tối.
Hắn vô thức nhếch môi, bỗng nhiên nghĩ ra một cách có thể kiểm tra xem phiếu mua sắm này có phải là của Lộc Kỳ hay không.
Hắn có thể nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, nếu có những thứ được liệt kê trong tờ giấy thì hắn đã đoán đúng.
Mộ Nam Kiều quyết tâm, hắn bước lên lầu.
Khi hắn mở cửa ra, nhóc heo đen đi tới đón hắn trước, nó kêu meow meow chạy tới cọ vào ống quần của Mộ Nam Kiều, Mộ Nam Kiều cứ để mặc cho nó cọ, hắn nhìn vào phòng, còn chưa nhìn thấy người đã cất cao giọng gọi: “Cục cưng ơi, anh về rồi nè.”
Trong phòng tràn ngập mùi thơm của đồ ăn và nhiệt độ ấm áp, hắn nghe tiếng Lộc Kỳ đáp lại mơ hồ từ nhà bếp, hắn thay dép rồi bước vào, chỉ thấy cậu đang quay lưng về phía hắn, cầm xẻng xào rau, còn đang vui vẻ khẽ ngân nga câu hát nào đó.
Cậu mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh nhạt có thắt nơ sau lưng, mặc dù gần đây Lộc Kỳ đã béo hơn một tí nhưng eo cậu vẫn còn gầy nhỏ, vị trí chiếc nơ kia không khác gì dây ruy băng gói quà, chờ người ta mở ra sẽ thấy được sự bất ngờ.
Người đứng sau lưng mãi mà chưa bước tới, Lộc Kỳ quay đầu lại nhìn, gần đây tóc cậu hơi dài, cậu lấy chiếc kẹp tóc hình trái dâu kẹp lên trước trán, vết bầm trên trán đã không còn nữa, khi thấy Mộ Nam Kiều, đôi mắt tròn xoe ươn ướt khe khẽ cong lên như thể trăng tròn biến thành trăng non vậy.
“Em nấu tôm xào tỏi và thịt bò hầm khoai tây, còn có củ mài xào và canh bắp cải non….” Lộc Kỳ huơ tay múa chân với đôi mắt sáng ngời, “Chúc mừng vết thương của em đã khỏi hẳn.”
Nói xong, cậu lấy một chiếc khăn nhỏ đậy lên nắp nồi, hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt hồ ly trở nên tối tăm sau khi nghe tên những món ăn.
Mộ Nam Kiều bước tới ôm lấy Lộc Kỳ từ phía sau, hắn cúi đầu hôn lên vành tai của cậu, “Sáng nay anh đã muốn nấu bánh khoai tây phô mai cho em rồi nhưng không tìm thấy khoai tây, hôm nay em đi siêu thị hả?”
Rõ ràng người trong lòng ngực hắn cứng đờ một chút, ngay cả tiếng cười khẽ cũng sắp tan vỡ, ý cười trong mắt Mộ Nam Kiều càng đậm hơn, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Đúng thế, em đi, đi siêu thị…..”Lộc Kỳ nhỏ giọng lắp bắp rồi quay người lại đẩy hồ ly to này ra ngoài, cậu thì thào chột dạ thấy rõ: “Anh đừng mặc áo sơ mi bước vào phòng bếp, mau thay quần áo ở nhà đi….”
Mộ Nam Kiều bị cậu đẩy ra khỏi nhà bếp, hắn đi tới cửa nhà, từ trong túi áo khoác được treo trên giá lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó hắn từ từ đi lên lầu, ném cái bình vào trong ngăn kéo rồi mới tới phòng quần áo để thay.
Bữa cơm tối cực kỳ thịnh soạn, hai chú mèo cũng có tôm và khoai tây không muối, thật ra, bàn ăn đá trong nhà đủ rộng cho tám người ngồi, mỗi lần hai người ăn cơm đều chỉ ngồi ở một góc, ngồi gần nhau mà ăn.
Mộ Nam Kiều đặt nồi lên tấm lót cách nhiệt, Lộc Kỳ cầm hai chiếc ly chân cao đi tới, còn có một chai rượu.
Chất lỏng màu vàng sẫm rực rỡ sóng sánh trong chai thủy tinh, Lộc Kỳ vừa nhìn thấy chai rượu này là lại ngứa răng, trước đó vì có vết thương nên cậu không thể uống rượu được, nhưng đổ đi thì phí, cuối cùng hôm nay cậu cũng đã có cơ hội tiêu diệt chai rượu này.
Hơn nữa, Lộc Kỳ cũng cần lấy can đảm cho bản thân, phải uống say mới được.
Hai người ôm nỗi niềm riêng mà ngồi xuống, Mộ Nam Kiều nhìn chất rượu vàng trong ly, hắn nhướng mày nhẹ nhàng hỏi, ” Bảo bối à, em có chắc là chúng ta uống thứ này không? Rượu này dễ say lắm đấy.”
Say mới tốt, say rồi mới loạn tính được!
Lộc Kỳ cầm cốc lên, kiên định nói: “Em phải uống cái này!”
Mộ Nam Kiều:…..
Nói như thế nào đây, ý đồ của bé nai con này đã quá rõ ràng rồi, cậu nhảy nhót tưng bừng vào cái bẫy, nếu hắn không chủ động thì có vẻ như không được thức thời lắm thì phải.
Hắn lột tôm cho Lộc Kỳ, xếp lên đĩa rồi đẩy đến trước mặt cậu, Lộc Kỳ còn đang uống rượu, rượu này không chỉ màu đẹp mà còn rất ngon nữa, không cay nồng, còn có mùi hoa quả nhàn nhạt, Mộ Nam Kiều lại lột tôm cho cậu, Lộc Kỳ không hề từ chối, cậu cúi đầu ăn hai miếng thịt bò nạm trong chén.
Lộc Kỳ nhìn Mộ Nam Kiều với ánh mắt lạ lùng: “Anh tự ăn đi, không cần phải gắp cho em mãi như thế.”
“Ừm….” Mộ Nam Kiều lại bắt đầu lột tôm, đầu ngón tay thon dài của hắn dính chút nước canh, hắn nghe xong cũng chỉ mỉm cười ám chỉ, “Em ăn cho no đi, đến tối mới có sức mà khóc.”
Chỉ nửa ly rượu đã khiến cho Lộc Kỳ, người hầu như không uống rượu bao giờ, bắt đầu mơ màng, cậu lấy tay chống cằm cắn con tôm, ngơ ngác nói: “Khóc…. Tại sao em phải khóc?”
Cậu vung nắm đấm, hung dữ đáp: “Lúc em bị người xấu bắt cóc, còn không khóc, em đấm cho mẹ gã cũng không nhận ra luôn.”
Mộ Nam Kiều bật cười túm lấy cổ tay cậu, sau đó cầm ly rượu còn dư của cậu uống hết, còn xoa đầu cậu, chọc cậu: “Em đừng chỉ uống rượu, phải ăn nữa.”
Không thể để Lộc Kỳ uống tiếp, nếu không lát nữa cậu vừa lên giường là ngủ luôn, chẳng phải cái hộp 001 Ultra-Thin cùng với cái bình mà hắn vừa mua không có cơ hội phát huy tác dụng sao?
Sau khi ăn cơm xong, Mộ Nam Kiều cho số đồ ăn còn lại vào hộp giữ tươi, cho chén bát vào máy rửa chén, lúc rửa tay hắn vẫn còn đang nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào? Một nụ hôn dịu dàng chắc chắn là một khởi đầu rất tốt, sau đó cứ từ từ tiến tới…..
Hắn quay đầu nhìn lại, Lộc Kỳ đang ôm chai rượu nằm gục trên sô pha, túm lấy Tiểu Tam Hoa nói gì đó, cô nàng nhiều lông kia hoảng sợ nhìn Mộ Nam Kiều mà kêu meow meow, nếu nói được tiếng người chắc nó sẽ gọi Mộ Nam Kiều tới cứu giá.
Hắn bước tới ôm Tiểu Tam Hoa và nhóc heo đen ra khỏi lồng ngực của Lộc Kỳ, hắn cầm chai rượu lên xem mới nhận ra là con sâu rượu này lại uống thêm vài hớp nữa rồi.
Mộ Nam Kiều còn chưa nói gì thì bỗng nhiên Lộc Kỳ lại thở dài, cậu giơ ngón tay ngoắc ngoắc Mộ Nam Kiều với ánh mắt mờ sương.
Mộ Nam Kiều:….
Lần này Lộc Kỳ say thật rồi.
Hắn ngồi xuống cạnh Lộc Kỳ, kéo con sâu rượu đang nghiêng ngả lảo đảo này vào lòng, Lộc Kỳ lại giãy giụa, Mộ Nam Kiều cứ tưởng là cậu không muốn ôm, ai ngờ con sâu rượu này lại đứng dậy, lắc lư mà nhấc chân lên, xoay lưng về phía hắn, rồi ngồi lên đùi hắn.
Mộ Nam Kiều nhìn cái gáy của Lộc Kỳ, hoang mang hỏi: “Bảo bối à?”
“Ủa? Không đúng….không thấy….” Lộc Kỳ lẩm bẩm, cậu lại quay người lại, lần này cuối cùng cậu cũng thấy gương mặt tuấn tú của Mộ Nam Kiều, cậu mỉm cười híp mắt, Lộc Kỳ giơ hai tay ôm lấy mặt của Mộ Nam Kiều, cúi đầu nghiêng người “chụt” một cái, hôn lên môi mỏng xinh đẹp ấy.
Một nụ hôn với mùi rượu trái cây thoang thoảng.
Mộ Nam Kiều ngửa đầu, hắn nuốt nước bọt, giơ tay giữ lấy eo của Lộc Kỳ rồi kéo cậu về phía trước, mãi đến khi Lộc Kỳ ngồi trên đùi hắn với khoảng cách mà hai bên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
” Детка,…..” Hắn khẽ hôn lên bờ môi của Lộc Kỳ, cười nhẹ rồi hỏi, “Em chủ động như vậy khiến anh vừa mừng vừa lo đấy……”
“Em phải dỗ dành anh mà….” Lộc Kỳ cười có chút ngốc, cậu nhéo vào vùng giữa h.ai chân mày của Mộ Nam Kiều, “Anh……anh có biết là…. sau khi em bị bắt cóc, đêm nào anh ngủ cũng nhíu mày, có lúc… anh còn giật mình tỉnh giấc khi gặp ác mộng….. sau đó anh sẽ ôm em càng chặt hơn….”
Mộ Nam Kiều giật mình.
Đúng là hắn đã nằm mơ thấy ác mộng mấy lần.
Hắn mơ thấy Lộc Kỳ không gặp hắn, cậu chỉ là một sinh viên bình thường, mơ thấy người nhảy xuống khỏi cửa sổ chính là Lộc Kỳ.
Lần nào thoát khỏi được cơn ác mộng ấy, Mộ Nam Kiều cũng sẽ xác nhận lại Lộc Kỳ vẫn đang nằm ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, khi hắn đến gần, cậu sẽ vô thức mà ôm lấy hắn.
“Anh cứ tưởng là em đã ngủ rồi, hóa ra là em giả bộ ngủ sao…..” Mộ Nam Kiều xoa xoa eo cậu, nhìn cậu với ánh mắt hối lỗi, “Xin lỗi em, đã để em phải lo lắng rồi, gần đầy đúng là anh có hơi….”
“Suỵt….” Lộc Kỳ che miệng hắn lại, cậu chớp mắt: “Anh không cần phải giải thích với em.”
Đầu lưỡi nhòn nhọn liếm qua lòng bàn tay của cậu, Lộc Kỳ như bị bỏng, cậu vội vàng rút tay lại.
“Vậy nên, em đã mua những thứ này để an ủi anh hả?” Mộ Nam Kiều lấy tờ biên lai từ túi áo ở nhà ra, quơ quơ trước mặt Lộc Kỳ, “Em rất có thành ý đấy, bảo bối.”
Lộc Kỳ say nên cứ nhìn chăm chú vào tờ giấy bằng ánh mắt ngây ngẩn, sau một lúc lâu cậu mới hoàn hồn lại, vốn dĩ gò má đã ửng đỏ giờ lại càng đỏ như quả cà chua chín, cậu tự tay giật lấy tờ giấy.
Mộ Nam Kiều để mặc cậu giật lấy nó, hắn chầm chậm nói: “Siêu lớn, mỏng…. ưm….”
Lộc Kỳ đưa tay lên che kín miệng hắn lại.
“Cái này… cái này….” Con sâu rượu nhìn lung tung khắp nơi, cuối cùng cậu cũng nói ra một câu mà lúc cậu tỉnh táo sẽ không bao giờ nói: “Đó là do em mua khoai tây nên người ta tặng kèm.”
Trái tim Mộ Nam Kiều sắp tan chảy vì sự đáng yêu này của cậu rồi, hắn kéo cậu xuống, rồi tiến lại gần hôn cậu, nhỏ giọng thì thào, “Anh thấy hình như là quà tặng kèm khi mua thịt nai mới đúng?.”
“Thịt nai….” Lộc Kỳ ngơ ngẩn ôm lấy cổ hắn, “Em không có mua thịt nai mà, anh muốn ăn hả?”
“Anh rất muốn ăn.” Mộ Nam Kiều cắn nhẹ lên vành tai của cậu, kề sát vào tai cậu rồi hỏi: “Em có cho anh ăn không?”
Con sâu rượu hoàn hồn, cậu ngập ngừng nhìn hồ ly to.
Nhưng hồ ly to chỉ nhẹ nhàng hôn cậu từng cái một.
Mộ Nam Kiều cảm thấy hắn thật sự là một thánh nhân, dù đã tới bước này rồi nhưng hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn không muốn Lộc Kỳ an ủi mình bằng cách này.
Nhưng hắn cũng là một người theo chủ nghĩa cơ hội, cũng không muốn buông tha cái cơ hội lần này, thế là hắn không khuyên, vẫn luôn im lặng chờ Lộc Kỳ trả lời.
“Ừm….” Lộc Kỳ mềm người dựa vào vai hắn, ” Cho, cho ăn…. Hồ ly gì mà ngốc ghê, không cho ăn thì em mua Ultra-Thin làm gì… à phải rồi….”
Cậu ngồi thẳng người, mỉm cười ngây ngô với đôi mắt trong veo lấp lánh, “Thứ này còn có size nữa đó, bên cạnh còn có một ghi chú nhắc nhở rất thú vị, nói là đừng vì sĩ diện mà mua cỡ lớn, nếu không nó sẽ bị tuột ra…..”
Mộ Nam Kiều:…..
“Sau đó em nghĩ ngợi một lát….” Lộc Kỳ bật cười khúc khích, giơ hai tay lên múa may trước mặt Mộ Nam Kiều: “A! Cỡ lớn nhất!”
Mộ Nam Kiều:…..
Hắn đã cho con sâu rượu này cơ hội để hối hận rồi, chỉ tại cậu không cần.