Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Chương 109
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Dư Lộ đi ra ngoài gặp Vu phu nhân, cô để Hương Lê ở lại và dẫn theo Thạch Lưu, Phúc Quất, Tào thị và Kiều thị.
Cô ngồi trong một chiếc xe ngựa, tay cầm khăn tay và ngân châm Kiều thị đưa, trong tay áo thì nhét cái bình ngọc nhỏ. Mấy thứ này đều là Kiều thị đi về rồi chế tạo khẩn cấp.
Hôm qua Thạch Lưu không thấy được sự lợi hại của những thứ này, nàng ngồi cách Dư Lộ rất gần, tò mò muốn đưa tay đi sờ thử xem, nhưng nhìn bộ dạng muốn tránh cũng không kịp của Phúc Quất, nàng vẫn không có lá gan đó.
Phúc Quất và nàng không quen biết, nhưng Phúc Quất dựa vào việc mình có võ công nên luôn coi thường những cô gái bình thường khác. Hôm qua coi thường Kiều thị khiến bị mất mặt trước Dư Lộ, lúc này thấy Thạch Lưu như vậy, giống như lớp ngụy trang thản nhiên của nàng bị xé rách, ánh mắt nhìn Thạch Lưu của nàng lập tức không tốt.
“Ngươi không tin thì thử xem, dùng khăn bịt miệng bịt mũi lại, nó có phản ứng ngay lập tức cho coi.” Nàng nói với vẻ không vui.
Thạch Lưu quay đầu nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng.
Tên nha hoàn mới tới này đột nhiên chiếm lấy vị trí đại nha hoàn thiếp thân bên người Dư chủ tử, phải biết rằng Dư chủ tử chỉ là thiếp thất, theo lý thì bên người chỉ có hai đại nha hoàn nhất đẳng, Hương Lê trầm ổn thạo đời nên không cần lo lắng gì, nàng thì không có bản lãnh gì lớn, có thể không lo lắng sao.
Cũng may hôm nay Dư chủ tử ra ngoài vẫn dẫn theo nàng, nếu không nàng sẽ phải không yên vì suy nghĩ có phải địa vị của mình khó giữ được hay không.
Thạch Lưu suy nghĩ như vậy, càng muốn đối chọi với Phúc Quất hơn, “Dư chủ tử, nếu nô tỳ bị hôn mê thì có thể tỉnh lại không? Ngài có mang thuốc giải không?”
Còn chưa hỏi Kiều thị thuốc này có hại gì đối với thân thể không, Dư Lộ không muốn lấy người bên cạnh mình ra làm thí nghiệm.
“Ngươi đừng có thử, thuốc này rất lợi hại. Hôm qua Phúc Quất và Tào ma ma còn không chịu được, chắc chắn một người không biết võ nghệ như ngươi càng không được.” Cô khuyên nhủ: “Thứ này có thể khiến người ta hôn mê, cũng không biết có hại với thân thể không nữa, với lại ta không mang thuốc giải ra ngoài.”
Thạch Lưu vừa nghe xong liền lộ vẻ mặt thất vọng.
Phúc Quất lơ đãng nói: “Kiều ma ma nói, dược tính của khăn tay này nhỏ hơn chút, không cần thuốc giải, chỉ cần uống hai chén nước lạnh là được rồi. Hôm qua ta bị cái khăn tay này làm hôn mê, hôm nay tỉnh dậy thấy trên người không có chỗ nào không khỏe. Ta thấy Tào ma ma cũng thế, nên chắc không có hại gì đâu.”
Nói xong, nàng dùng ánh mắt “ngươi chắc chắn không dám” nhìn Thạch Lưu.
Thạch Lưu bị nàng nói khích, xoay người nói với Dư Lộ, “Đến đây đi Dư chủ tử, ngài cho nô tỳ thử xem đi. Tuy hôm qua Phúc Quất và Tào ma ma bị thuốc này làm cho hôn mê nhưng nhỡ đâu thuốc này có công hiệu khác nhau với những người có thể chất khác nhau thì sao. Ngài phải thử nhiều mới có thể xác định được.”
Nhìn Thạch Lưu tỏ vẻ chưa đụng tường thì chưa quay đầu, Dư Lộ cũng thấy lời nàng nói có đạo lí, bèn nghe lời của nàng, giơ khăn tay lên.
Ai ngờ khăn tay còn chưa đụng tới Thạch Lưu, nàng đã nghẹo đầu ngã bịch xuống đất.
Phúc Quất bị giật mình, theo bản năng nhảy đến trước mặt Dư Lộ che cho cô. Nhưng nhìn Thạch Lưu té trên mặt đất, nàng nhịn không được phì cười.
“Dư chủ tử, xem ra Thạch Lưu nói đúng lắm.” Nàng chỉ vào Thạch Lưu nói: “Thuốc này của Kiều ma ma đúng là có công hiệu khác nhau với những người có thể chất khác nhau mà.”
Dư Lộ cũng có chút dở khóc dở cười. Đến cùng thì thân thể của Thạch Lưu bị sao vậy, hôm qua và hôm nay cô đều cách cái khăn này rất gần mà chẳng bị sao hết, trong khi Thạch Lưu lại chưa đụng tới cũng đã ngã xuống.
Cô dặn Phúc Quất: “Được rồi, đừng nói nữa, nàng ấy đến trước ngươi, về sau tuy ngươi hầu hạ ở bên cạnh ta nhưng không cho ngươi đối xử với nàng ấy giống như hôm nay nữa.”
Phúc Quất hơi sững sờ, sau đó không tình nguyện gật đầu.
Dư Lộ cũng không để ý đến nàng nữa, cô âm thầm nhìn Phúc Quất, trên quy củ kém một chút, tâm tính cũng có kiêu ngạo chút, giờ có Kiều thị như châu bảo ở phía trước, Dư Lộ cảm thấy vẫn cần quan sát xem, nếu nàng ấy vẫn như vậy, thà không cần còn hơn.
Cho Thạch Lưu uống hai chén nước lạnh, nhưng chờ giây lát mà vẫn không thấy nàng ấy tỉnh lại, Phúc Quất vội vàng lại đi rót thêm một chén, kết quả là nàng ấy vẫn không tỉnh.
Dư Lộ lập tức luống cuống, vội vàng cho xe dừng lại kêu Kiều thị qua đây.
Kiều thị vừa vào xe ngựa liền hiểu có chuyện gì xảy ra. Bà tiến lên kiểm tra Thạch Lưu một lần rồi lên tiếng: “Dư chủ tử không cần lo lắng, thể chất của Thạch Lưu cô nương quá kém nên khi uống nước lạnh xong cần phải đợi một lúc. Tính theo lộ trình này thì tầm lúc chúng ta đến Pháp Hoa Tự, nàng ấy có thể tỉnh lại.”
“Nàng ấy không sao chứ?” Dư Lộ nói: “Còn thuốc này của ngươi nữa, nó có hại gì với thân thể của con người không?”
Kiều thị nói: “Không có hại gì hết. Cùng lắm là người có thân thể yếu sang ngày thứ hai sẽ thấy có chút mệt mỏi, nhưng nghỉ ngơi hai ba ngày thì tốt rồi. Thuốc này của nô tỳ chủ yếu là khiến người khác hôn mê ngay lập tức nên nô tỳ sẽ không thêm vào đó những thành phần có hại với thân thể con người.”
Thật ra cũng có những thuốc không chỉ khiến người khác hôn mê mà còn khi người đó tỉnh lại, thân thể người ấy sẽ bị thương tổn lớn. Chẳng qua bà không dám lấy thuốc này ra, nhỡ làm chủ tử bị thương thì lại rắc rối.
Dư Lộ yên tâm, giúp Phúc Quất nâng Thạch Lưu lên nhuyễn tháp nằm rồi để Kiều thị trở về, xe ngựa lần nữa khởi hành.
Lúc xe ngựa dừng ở cửa chính của Pháp Hoa Tự, Thạch Lưu thực sự mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nàng dụi dụi hai mắt, tỉ mỉ nhớ lại một lát mới nói: “Dư chủ tử, nô tỳ đây là… ngủ suốt dọc đường?”
Phúc Quất hừ lạnh, đang muốn mở miệng châm chọc một hai câu, chợt nhớ đến lời lúc trước của Dư Lộ, đành phải ngậm miệng lại.
Dư Lộ kéo Thạch Lưu nói: “Đúng vậy, dược tính của thuốc kia rất lớn. Sau khi ngươi hôn mê, dù uống nước rồi nhưng vẫn không lập tức tỉnh lại, chắc là vì ngươi không biết võ công. Bây giờ ngươi thấy thế nào, trên người có chỗ nào khó chịu không?”
Thạch Lưu giật tay duỗi chân, lại lắc lắc đầu, lên tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy có phải vì ngủ quá nhiều hay không nên nó hơi mệt.”
Đúng là giống như lời Kiều thị nói.
Giờ cũng có Kiều thị Tào thị và Phúc Quất ở đây, Dư Lộ bèn nói: “Vậy ngươi chờ trong xe ngựa đi, chắc ta đi rất nhanh thôi.”
Thạch Lưu lại không chịu, chống tay đứng dậy nói: “Như vậy sao được, nô tỳ muốn đi bên cạnh ngài, nô tỳ không sao đâu, không phải nô tỳ tỉnh rồi sao.”
Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Dư Lộ thấy rất lo lắng. Cô lắc đầu, giọng nói cũng nặng hơn tí, “Ngươi ở trong xe ngựa đi, nếu lát nữa có chuyện gì thì ta kêu người đi gọi ngươi.”
Thạch Lưu thấy Dư Lộ mất hứng, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Dư Lộ vừa vào cửa của Pháp Hoa Tự, Vu phu nhân đã kêu hạ nhân tiến lên đón. Nhìn bà tầm bốn mươi tuổi, ở đuôi mày khóe mắt đều có dấu vết của tháng năm, mặc trên người chiếc áo ngoài thêu hoa màu chàm*. Thấy Dư Lộ không nói chuyện, bà cười trước.
*Mễ nghĩ chắc bà ấy mặc thế này:
Bà ấy là phu nhân có phẩm cấp, Dư Lộ là thiếp thất của Thành Vương, ai hành lễ cho ai đều không ổn. Nhưng Dư Lộ lại nghĩ, ý của Tiêu Duệ là muốn cô giả thành con gái của Vu gia, vậy vị Vu phu nhân này cũng coi như là mẹ nuôi của cô.
Thấy mẹ nuôi, đương nhiên con gái nuôi phải hành lễ.
Cô bước lên, cầm lấy tay của Vu phu nhân, hơi hơi khuỵu gối xuống nhưng vẫn không nói gì.
Tuổi Vu phu nhân đã cao, con dâu cũng có năm người, sao bà không hiểu ý của Dư Lộ được. Đây là lấy thân phận vãn bối để hành lễ, còn không nói gì là cho người ta thấy thân phận, không phải là chạy tới bợ đỡ phủ An Bình Hầu.
Vậy cũng đúng thôi, dù là thiếp nhưng đó cũng là thiếp của Thành Vương, không cần phải hạ thấp mình như thế. Hơn nữa, có cô con gái như vậy, biến thành nhà vợ của Thành Vương, tuy nói là vẹn toàn đôi bên nhưng rốt cuộc thì vẫn là Vu gia của họ chiếm tiện nghi.
Bà thuận thế cầm tay Dư Lộ, thân thiết nói: “Đứa bé ngoan, đi đến đây nóng lắm đúng không, nương mang con đến sương phòng phía sau uống nước, nghỉ ngơi chốc lát.”
Dư Lộ gật đầu, cũng kêu là nương.
Trong Thành Vương phủ, Tiêu Duệ đã vào cung tìm Thái Y lấy thuốc về. Thấy Hương Lê đang ở bên ngoài dọn dẹp, hắn thuận tay đưa tới.
“Đầu gối của Dư chủ tử ngươi bị thương, đây là thuốc cho nàng ấy.” Hắn phân phó: “Đừng quên cho nàng ấy dùng đúng hạn.”
Hương Lê cúi đầu nhận lấy.
Tiêu Duệ đi vào phòng trong.
Hắn sợ nhất là nóng. Bây giờ kinh thành đã đến giữa hè, đi ra ngoài xong, khi về hắn phải tắm cái đã, sau đó còn phải chạy đến Pháp Hoa Tự, cũng không biết buổi gặp mặt của Dư Lộ với Vu phu nhân thế nào rồi.
Tiêu Duệ nghĩ, lấy bộ đồ sạch sẽ trong tủ quần áo ra rồi vào tịnh phòng.
Thời gian Hương Lê hầu hạ cũng không ngắn, đương nhiên biết thói quen của Tiêu Duệ. Nàng đã đổ nước vào thùng gỗ trong tịnh phòng xong, lúc này đang đứng ở một bên.
Tiêu Duệ tiến vào, nàng chủ động tiến lên nhận y phục rồi đặt sang một bên, sau đó xoay người định cởi đồ cho Tiêu Duệ.
Lúc tay nàng sắp đụng đến ngực, Tiêu Duệ bỗng đưa tay ngăn nàng lại, “Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ.”
Lòng Hương Lê trầm xuống, biết rõ mình nên cúi đầu và đi ra ngoài nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ. Cũng may Tiêu Duệ không nhìn nàng, mà nàng cũng không thấy nét bất mãn trên mặt Tiêu Duệ.
Nàng thở phào, nhưng vẫn không cam lòng phải đi ra ngoài như vậy, bèn thấp giọng nói: “Nô tỳ hầu Vương gia thay đồ tắm rửa ạ?”
Chuyện này trước đây nàng và Thạch Lưu hay làm, nhưng từ lúc Dư chủ tử chạy trốn trở về, Vương gia không còn kêu các nàng đến hầu nữa.
Nếu Dư chủ tử không tiện, Vương gia sẽ tự mình tắm rửa. Nếu Dư chủ tử không sao, thường thì Dư chủ tử sẽ vào tịnh phòng hầu hạ. Hôm nay, khó khăn lắm mới có một hôm Dư chủ tử không ở, đây chính là thời cơ ngàn năm mới có.
Nàng nín thở, đầu cũng cúi thật sâu, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu.
“Đi ra ngoài!” Giọng Tiêu Duệ lạnh không chút nhiệt độ.
Đầu vai Hương Lê run lên, theo bản năng cong đầu gối xuống. Nhưng nhìn mặt đất trước mắt, nàng khắc chế bản thân không có quỳ xuống.
“Vâng… nô tỳ xin cáo lui.” Nàng run giọng, vội vàng ra cửa.
Đến bên ngoài, nàng va phải Anh Đào. Nàng lui lại một bước, cũng không để ý đến Anh Đào, vội lướt qua rồi chạy ra ngoài.
Về đến phòng của hạ nhân, nàng cầm cái gương giơ lên trước mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đúng là nàng không xinh đẹp bằng Dư chủ tử.
Nhưng lúc đầu Tạ chủ tử cũng rất đẹp mà Vương gia vẫn không đến phòng của Dư chủ tử đấy thôi, có thể thấy căn bản là Vương gia không phải người trọng tướng mạo.
Da thịt nàng trắng nõn, hai mắt cong cong, lúc cười lên rất đẹp mắt. Nàng còn dịu dàng săn sóc, có thể hầu hạ Vương gia rất tốt. Tính tình của nàng tốt hơn Dư chủ tử nghìn lần vạn lần, vì sao Vương gia không nhìn nàng chứ?
Nàng không muốn làm nha hoàn, nàng muốn làm chủ tử, nàng rất muốn làm chủ tử. Làm một chủ tử được sủng ái, được đối xử tử tế, muốn làm thế nào cũng được, mà không phải làm một tiểu nha hoàn, phải hầu hạ người khác, nghe lời người khác, chủ tử có phạm lỗi lầm, chủ tử không có việc gì, nàng thì suýt bị giết chết…
Hương Lê nhịn không được rơi nước mắt, trong lòng cũng rất sợ. Hôm nay Vương gia có biết không? Nếu Vương gia biết tâm tư của nàng thật thì… sẽ như thế nào?
Tiêu Duệ tức đến mức tắm rửa xong mà mặt vẫn còn đanh lại. Hắn không tức vì mình mà là tức vì Dư Lộ. Tên nha hoàn kia, Dư Lộ đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại dám có ý nghĩ như thế!
Nếu Tiểu Lộ Nhi biết thì sẽ đau lòng đến nhường nào chứ?
Đúng là chết tiệt mà!
Tiêu Duệ vào phòng trong mặc áo ngoài, sau đó đi ra gọi Anh Đào mang trà vào.
“Ngươi nhìn chằm chằm Hương Lê, tìm ra cái lỗi của nàng ta, thừa lúc gia có ở nhà rồi báo cáo cho Dư chủ tử của ngươi.” Hắn phân phó.
Lỗi? Hai mắt Anh Đào sáng lên, lập tức ngẩng đầu.
“Lý do này không được, đổi cái khác.” Lấy lý do này, nếu Tiểu Lộ Nhi biết thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Anh Đào cẩn thận nhìn Tiêu Duệ, thăm dò: “Nô tỳ cũng không biết. Xưa nay Hương Lê làm việc cẩn trọng, lại rất trung tâm, nô tỳ thực sự không tìm ra được lỗi của nàng ấy…”
“Cạch”, Tiêu Duệ đặt chén trà lên bàn, “Vậy sao? Ngươi cũng đừng quên, ngươi vì cái gì mới có thể ở lại đến giờ.”
Anh Đào giật mình, vội nói: “Vâng, nô tỳ chắc chắn, chắc chắn sẽ làm xong chuyện này trong vòng ba ngày!”
Tiêu Duệ đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cũng không cần gấp gáp như vậy, nhưng ngươi cũng phải tận lực, trong vòng mười ngày đi.”
Lúc Tiêu Duệ chạy tới Pháp Hoa Tự, Dư Lộ đang thân thiết đỡ Vu phu nhân xuống bậc thang. Vu phu nhân đang nói cười với Dư Lộ, nếu người không biết nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nghĩ đây đúng là một đôi mẹ con thật.
Mặc dù Vu phu nhân có năm con dâu nhưng dù sao con dâu vẫn khác với con gái. Hôm nay bà gặp Dư Lộ, lại biết nhận đứa con gái này không chỉ khiến lão gia vui vẻ mà còn có ích cho năm đứa con trai mình sinh ra, đương nhiên bà sẽ rất thích Dư Lộ.
Mà Dư Lộ cũng rất tôn kính với bà, gặp mặt hơn nửa ngày, hai người trò chuyện rất hợp duyên. Lúc ra Pháp Hoa Tự, Vu phu nhân thật sự cảm thấy, biết đâu con gái nhỏ không có duyên phận với mình mười mấy năm trước thật sự đầu thai thành Dư Lộ thật.
“Vương gia tới!” Dư Lộ phát hiện Tiêu Duệ trước.
Vu phu nhân ngẩng đầu, vội vàng kéo Dư Lộ nhanh tiến lên, lúc đến gần mới buông tay Dư Lộ ra rồi cung kính hành lễ, “Thiếp thân ra mắt Vương gia.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!