Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Chương 118
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Tiêu Văn nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt với vẻ hứng thú.
Lâm Thục thì hất cằm, khinh thường nhìn Dư Lộ, đồng thời cũng càng khinh thường Tiêu Duệ hơn.
Công chúa Ngu Văn lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút xấu hổ. Lúc nãy nàng chỉ lấy lí do là nương nương phân phó nàng đi gặp Dư Lộ thôi, chứ cũng không có muốn gặp Dư Lộ thật. Gặp một nữ nhân giống y như mình, rồi nói cái gì chứ?
“Miễn lễ.” Thấy Tiêu Văn và Lâm Thục đều không lên tiếng, nàng đành nói.
Dư Lộ ngồi dậy, thoải mái ngẩng đầu quan sát công chúa Ngu Văn. Trông nàng tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chắc nhìn nàng lớn hơn so với tuổi thực tế. Làn da hơi thô ráp, nhưng khí chất của cả người cũng khá tốt. Nàng ngồi thẳng ở trên ghế, tự dưng khiến người ta sinh ra kính ý trong lòng, không hổ là con gái của Hoàng gia.
Tướng mạo giống thật, chẳng qua niên kỷ không giống thôi.
Cô là bị gọi tới, thân phận lại là thấp nhất, loại thời điểm này đương nhiên là có thể không nói gì thì đừng nói. Thu tầm mắt lại, cô cúi đầu, bước sang hai bước, đứng vững.
Nét mặt không có chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm biết rồi vậy.
Tiêu Văn nhìn biểu tỷ, nhìn tẩu tử, cuối cùng mới nhìn Dư Lộ, “Dư di nương, sao ngươi lại phản ứng như thế vậy? Ngươi không thấy kinh ngạc sao, ngươi không thấy bất ngờ sao?”
Dư Lộ bỗng thấy may vì thân phận mình thấp.
Cô cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám.”
Tiêu Văn nghẹn một cái, nhìn không thấy biểu tình, giọng không chút gợn sóng, đây đúng là không có ý nghĩa.
Lâm Thục hừ lạnh, nói: “Không phải là không dám, là do tự ti mặc cảm đi? Cũng đúng thôi, mộng đẹp rốt cuộc bị phá vỡ, biết bản thân chẳng qua chỉ là một cái thế thân, biết mình có chút sủng ái này cũng hoàn toàn nhờ có biểu tỷ Ngu Văn mà thôi.”
“Lâm Thục!” Tiêu Văn đứng phắt dậy, chỉ vào Lâm Thục mắng: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Lâm Thục sửng sốt, cũng căm tức đứng dậy.
Tiêu Văn đã xông lại, giận dữ nói: “Mệt ngươi là Đại cô nương con Chính thê của Định Quốc Công phủ, ngươi chỉ có giáo dưỡng như vậy sao? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì không đáng nói, chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy ngươi sao?”
Tiêu Văn cảm thấy mình thân thiết với công chúa Ngu Văn, tên các nàng cũng giống nhau nên nàng có thể nói đùa về chuyện giữa công chúa Ngu Văn và Tiêu Duệ, nhưng Lâm Thục thì lại không được.
Lâm Thục lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người chỉ vào mũi nói không có giáo dưỡng, cho dù người này là em gái ruột của trượng phu mình, là Ngũ Công chúa của Thánh Thượng nhưng lửa giận trong lòng nàng vẫn không ngừng bốc lên, kiểu gì cũng không đè xuống được.
“Tiêu Văn! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!” Nàng cũng lạnh giọng mắng trở về, “Hôm nay ngươi mang biểu tỷ Ngu Văn đến là vì ý gì chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngay cả mẫu phi, bà ấy cũng kêu biểu tỷ Ngu Văn đến gặp mặt cái thứ không ra gì này, vậy không phải là cũng không coi biểu tỷ Ngu Văn là gì sao? Làm sao, chẳng lẽ cho các ngươi châu quan phóng hỏa mà không cho ta nói một lời à? Chẳng lẽ lời ta nói không đúng sự thật?”
Tiêu Văn tức đến sắc mặt đại biến, lại vội vàng quay sang nhìn công chúa Ngu Văn với vẻ lo lắng.
Công chúa Ngu Văn cũng không để bụng lắm, lúc nãy là nàng tự nói muốn gặp Dư Lộ chứ không phải do nương nương phân phó. Nhưng trong lòng nàng đúng là có chút tức giận, tức Tiêu Duệ làm ra chuyện hồ đồ như vậy, cũng tức tiểu nữ nhân trước mặt có khuôn mặt giống nàng như đúc.
Nàng liền lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Dư Lộ vốn tưởng rằng khi cô tới thì cô sẽ trở thành tiêu điểm, sẽ bị sỉ nhục gần chết, có khi còn bị công chúa Ngu Văn hống hách thu thập, cho nên cô mang theo Phúc Quất và khăn tay Kiều ma ma đặc chế. Nhưng cô lại không nghĩ rằng, khi cô đến, chuyện gì cũng chưa xảy ra mà Tiêu Văn và Lâm Thục đã cãi nhau trước.
Thấy công chúa Ngu Văn hỏi, cô thành thật trả lời: “Nô tỳ họ Dư, tên chỉ một chữ Lộ.”
“Họ Ngu*?” Sắc mặt công chúa Ngu Văn khó coi hơn.
*Trong tiếng Trung, Ngu và Dư đồng âm nhưng khác nghĩa, khác cách viết. Ngu là 虞, còn Dư là 余; cả hai đều phát âm là [yú].
Dư Lộ nói: “Dư trong Niên niên hữu dư.”
Lâm Thục cũng nghe ra sự không vui trong lời công chúa Ngu Văn. Nàng ngồi xuống ghế, hừ lạnh: “Đều là Ngu cả.”
Công chúa Ngu Văn còn chưa nói gì, nàng ta đã chen miệng vô trước. Dư Lộ vốn đang khó chịu trong lòng, lúc này liền không khách khí châm chọc nàng: “Chẳng lẽ Vương phi họ Lâm, những người khác liền không được mang họ Lâm?”
Tiêu Văn bật cười, vỗ tay khăn: “Nói hay lắm!”
Lâm Thục tức đỏ mặt, nhưng không nghĩ ra lời gì đáp trả ngay được. Nàng đứng phắt dậy, lúc định xông lên thì lại nhớ đến chuyện ở cửa cung Huệ Phi lần trước. Nàng bèn dừng chân lại, giương giọng gọi Minh Phương ở ngoài, “Minh Phương, ngươi vào đây!”
Hạ nhân ở Chính viện, đương nhiên nghe lời Lâm Thục nói, Minh Phương lập tức chạy vào.
Không đợi nàng xin chỉ thị, Lâm Thục đã chỉ Dư Lộ nói: “Vả miệng ả cho ta!”
Minh Phương quay đầu nhìn, do dự không dám tiến lên. Đương nhiên nàng không thích Dư Lộ, khổ nỗi Thành Vương thích, nâng vị này cao đến nỗi mang lên trời xanh hái sao. Nếu nàng dám đánh thật, chỉ sợ lúc sau Thành Vương sẽ lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Lâm Thục tức giận: “Hai vị công chúa đều ở đây, họ sẽ làm chứng cho ngươi. Dư di nương lại dám phạm thượng, dám đối nghịch với ta. Ngươi nghe lời ta đánh ả, đó là ả phải chịu, Vương gia sẽ không vì vậy mà trách tội ngươi.”
Cái này cũng khó mà nói. Minh Phương do do dự dự tiến lên, không có trực tiếp ra tay.
Tiêu Văn hừ một tiếng, không có ngăn cản. Tuy giữa Dư Lộ và Lâm Thục nàng ghét người sau hơn nhưng khi không ngăn lại, Thất ca biết thì tất nhiên sẽ nghiêm phạt Lâm Thục. Công chúa Ngu Văn nhíu mày, suy nghĩ một lát, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Lâm Thục càng nắm chắc trong lòng hơn, thúc giục: “Lo lắng cái gì, còn không mau lên!”
Minh Phương tiến lên, vừa nói “Đắc tội” và giương tay, Dư Lộ đã bắt cổ tay nàng lại, lắc đầu với nàng, “Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên làm vậy. Con người ta thù dai lắm đấy.”
Minh Phương lập tức nghĩ đến Hương Lê ở Tầm Phương viện. Không biết nàng ấy đã phạm phải lỗi gì mà lại lặn mất tăm không một tiếng động. Đến nay vẫn không có ai biết, nàng ấy rốt cuộc là bị đuổi ra phủ, bị bán cho bà đầm hay bị trực tiếp giết nữa.
Tay nàng có hơi run, khi Dư Lộ thả ra, tay nàng lập tức rũ xuống.
Tiêu Văn thấy thế nhíu mày, nữ nhân này thật là lợi hại.
Công chúa Ngu Văn lại càng không vui, Dư di nương này đúng là quá mức. Một cái thiếp thì nên có bộ dáng của một cái thiếp, đầu tiên là dám giằng co với Vương phi là Lâm Thục, sau thì dám đe dọa nha hoàn của Lâm Thục ngay trước mặt nàng và Tiêu Văn. Không thể không nói, Dư di nương này đúng là ỷ vào việc có tướng mạo giống mình, không biết trời cao đất rộng.
Lúc Lâm Thục nhìn qua, nàng gật nhẹ đầu.
Sủng thiếp diệt thê, đây cũng không phải lời tốt lành gì. Duệ Nhi bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn, có lời đồn như vậy truyền ra, nếu Thừa Nguyên Đế biết thì chắc chắn sẽ không vui. Không chỉ không thích Dư di nương này, chỉ sợ cũng sẽ không thích cả Duệ Nhi nữa.
Nàng đã trải qua nỗi khổ vừa không có hậu thuẫn vừa không được thích, nàng không hi vọng Tiêu Duệ sẽ giống nàng.
Lâm Thục thấy có người ủng hộ, lập tức có thêm sức mạnh. Nàng tiến lên đứng trước mặt Dư Lộ, vừa phân phó Minh Phương bắt Dư Lộ lại, vừa giơ tay đánh tới.
Trong phòng này còn có Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn, Dư Lộ không dám cho Lâm Thục cái khăn tay hoặc cái ngân châm, bèn vội vàng lui về sau một bước, đồng thời cao giọng kêu Phúc Quất ở ngoài. Có Phúc Quất ở, ai cũng không đụng vào cô được. Nếu Lâm Thục còn muốn ra tay, cô cũng không sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi.
Tính của Tiêu Văn cô biết, cô cũng không ngại thái độ của Ngu Văn.
Phúc Quất còn chưa vào cửa, Minh Nguyệt đã lôi Tiêu Dật vào.
“Cơn tức của Thành Vương phi đúng là lớn thật!” Nàng nói, kéo Tiêu Dật đến bên người Dư lộ, tiện tay kéo Dư Lộ ra phía sau.
Lâm Thục trợn tròn mắt nhìn nàng, “Sao, sao ngươi lại tới đây?”
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, cười nói: “Sao, ta không được tới à?”
Lâm Thục nhíu mày, “Ai cho ngươi lá gan tự xưng ta ở đây?”
“Ta cứ tự xưng ta, ngươi làm gì được ta chứ?” Minh Nguyệt nhướng mày, “Trời thì nóng, Thành Vương phi vẫn đốt lửa nhỏ thôi, miễn cho sơ sẩy một cái, đốt luôn bản thân mình giờ.”
Mấy ngày không gặp, Lâm Thục không nhận ra Minh Nguyệt trước mặt nữa.
Đây là Minh Nguyệt trước kia luôn trung thành và tận tâm vì chủ sao? Đây là Minh Nguyệt luôn cung kính, dù chịu trọng dụng nhưng không vượt qua giới hạn sao? Sao lại chỉ làm thiếp mấy ngày thôi mà đã biến thành bộ dáng này, cái bộ dáng đáng ghét y như ả ở Tầm Phương viện vậy?
Minh Nguyệt nhìn Lâm Thục có vẻ mặt như gặp quỷ, trong lòng có khoái ý, lại cũng có bi ai. Đúng, Lâm Thục không nghĩ tới nàng sẽ có ngày này là bởi vì cho tới giờ Lâm Thục luôn không coi nàng như con người. Dù nàng là nô tỳ hay là tỷ tỷ, trong mắt Lâm Thục, nàng luôn không phải con người.
Nàng đi thẳng lên, đụng Lâm Thục sang một bên, sau đó vấn an với Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn.
Thấy Tiêu Dật, Tiêu Văn và công chúa Ngu Văn đã sớm đứng lên.
Công chúa Ngu Văn gật đầu với Minh Nguyệt, Tiêu Văn thì ngạc nhiên nhìn nàng, sau lại nhìn Tiêu Dật, “Cửu ca, đây là Minh Nguyệt huynh cướp từ chỗ Thất ca sao?”
Mặt Tiêu Dật tối sầm lại, lập tức nghĩ đến việc mình bị Lâm Thục lừa rồi kể cho Tiêu Văn, sau lại quên giải thích. Chỉ là giờ có nhiều người như vậy, gã không tiện nói chuyện bí ẩn kiểu này. Gã cho Tiêu Văn một ánh mắt, chỉ hi vọng Tiêu Văn có thể hiểu.
Vậy mà Tiêu Văn lại cảm thấy, hai anh trai của mình thật là không bình thường, nữ nhân hai người thích người này càng lợi hại hơn người kia.
Nàng đi tới, quan sát Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, cười vỗ vai Minh Nguyệt, “Đúng là không nhìn ra, không ngờ ngươi lại lợi hại như thế. Theo Thất ca rồi lại theo Cửu ca, Cửu ca không chỉ không ngại mà còn cho ngươi chỗ dựa vững chắc như thế, giúp ngươi đánh tới Thành Vương phủ nữa! Chẳng qua, có phải ngươi tìm nhầm chỗ rồi không, hẳn ngươi phải đi tìm lão già Định Quốc Công kia mới đúng chứ?”
Tiêu Văn biết không đầy đủ, nhưng cũng biết thân phận thật của Minh Nguyệt.
Một nữ nhân, sợ nhất là cái gì? Sợ nhất là bị người khác chỉ trích mình lẳng lơ. Dư Lộ có linh hồn hiện đại, nhưng khi một mình chạy trốn với Trần Chiêu, cô vẫn thấy hổ thẹn với Tiêu Duệ, huống chi là Minh Nguyệt. Tuy nàng và Tiêu Duệ chưa làm qua việc gì nhưng cả hai đều đã cùng một phòng, lại còn bị hạ thuốc nữa.
Sắc mặt nàng lập tức trắng nhợt, hai mắt như cây kiếm sắc bén thẳng tắp đâm về phía Lâm Thục.
Tiêu Dật cũng bị tức. Gã đi qua kéo Minh Nguyệt về, sao đó không khách khí đẩy muội muội mình ra, “Tiểu nha đầu này, nói bậy nói bạ cái gì vậy! Đi sang một bên, đi sang một bên!”
Công chúa Ngu Văn chỉ thấy đại não của mình không đủ dùng. Rốt cuộc đây là chuyện gì, nàng chỉ rời kinh thành có mấy năm thôi mà sao giờ kinh thành lại loạn như vậy?
Lòng Lâm Thục sợ Tiêu Dật, nhưng lời Tiêu Văn lại cho nàng sự nhắc nhở, Minh Nguyệt chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không được thừa nhận, thân phận bây giờ lại chỉ là nô tỳ. Mặc dù được Tiêu Dật thích, chỉ cần phụ thân không nhận nàng ta về, chờ Tiêu Dật cưới Vương phi rồi, nàng ta cái gì cũng không phải.
Nếu Minh Nguyệt đã bất kính với nàng như vậy, lại phản bội chủ giúp Dư Lộ, vậy nàng cũng không cần hạ thủ lưu tình.
Nàng phụ họa lời Tiêu Văn, lạnh lùng nói: “Nếu nữ nhân này đã muốn lấy lòng ai thì đương nhiên là có thể lấy được. Chỉ tiếc có người quá dễ dãi, bị nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng chui chỗ trống!” Nàng quay đầu nhìn Tiêu Dật, nói: “Cửu đệ không biết chứ, trước đây Minh Nguyệt còn khóc nháo đòi làm thiếp của Vương gia chúng ta, sau thấy Vương gia chúng ta có nữ nhân sủng ái thì lại chết sống không muốn. Ta còn không hiểu sao nàng ta lại bỗng nhiên thay đổi, thì ra là đổi mục tiêu thành đệ.”
“Ngươi nói dối!” Minh Nguyệt tức giận, quát lớn.
Lâm Thục càng thản nhiên hơn, “Nhìn xem, thái độ thẹn quá thành giận này. Cửu đệ, đệ đừng có bị lớp ngụy trang của nàng ta lừa. Nàng ta và ả nữ nhân sau lưng nàng ta, rốt cuộc là mặt hàng gì, đệ biết rồi đấy!”
Cái mặt hàng gì?
Không phải là một cái bỏ trốn theo trai, một cái chuyên tâm muốn bò giường của nam nhân, dù nam nhân nào cũng được cả thôi.
Tiêu Văn cái gì cũng biết, thấy vẻ mặt công chúa Ngu Văn có vẻ mặt mờ mịt, bèn gật đầu với nàng ấy.
Minh Nguyệt tức đến toàn thân run rẩy. Dư Lộ hé mắt nhìn Lâm Thục, trách không được đời trước vị này cuối cùng xem như bị Minh Nguyệt gián tiếp giết chết, đây không phải là vội vàng đến tìm cái chết sao?
Người ở đây đều biết việc của cô, cô không cần phải nhảy ra nhất thiết không thừa nhận, nhưng cô phải khiến Lâm Thục ói ra máu vì chuyện của Minh Nguyệt mới được. Cô nhấc chân đá Tiêu Dật một cái, nháy mắt với gã.
Tiêu Dật vô cùng tinh ranh, lập tức hiểu ý của cô.
Tiêu Dật cười nói: “Thất tẩu nói xong chưa?”
Minh Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn qua. Tiêu Dật kéo tay nàng, nhéo nhẹ một cái.
Lâm Thục nhìn hai người tay kéo tay, chỉ cho là Tiêu Dật chưa hoàn toàn tin lời của mình, “Sao thế, Cửu đệ không tin sao? Nếu không tin, chỉ cần kêu người đến hỏi, Minh Phương Minh Tâm Minh Hà bên cạnh ta đều lớn lên cùng Minh Nguyệt, đều là nha hoàn phục vụ ta từ sớm. Minh Nguyệt có phẩm hạnh gì, các nàng ấy đều biết cả.”
Tiêu Dật cười ha ha, nói: “Tin, sao đệ lại không tin. Lời Thất tẩu nói, đương nhiên đệ tin rồi.”
Lâm Thục nói: “Vậy sao đệ còn…”
“Đệ không ngại.” Tiêu Dật cắt đứt lời nàng, kéo tay Minh Nguyệt đặt lên ngực, “Lời tẩu nói đệ đều tin, nhưng đệ không ngại, chỉ cần nàng ấy nguyện ý ở bên cạnh đệ là đệ thỏa mãn rồi.”
“Nàng ta như vậy ngươi lại không để ý?” Lâm Thục phát điên, sao trên đời lại có nam nhân như Tiêu Dật chứ.
Tiêu Dật gật đầu, nói: “Không sai! Giống như Thất ca, không phải cũng không để ý việc của tiểu Thất tẩu hay sao?”
Một cái Minh Nguyệt, một cái tiểu Thất tẩu, Lâm Thục tức đến đầu óc hồ đồ, hét lên như người điên: “Cút! Cút! Các ngươi cút ra Thành Vương phủ hết cho ta!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!