Tiểu thời đại 2.0
Chương 10
[Buổi sáng 10:00]
Tôi đã mơ một giấc mơ.
Sở dĩ tôi có thể vô cùng tỉnh táo mà
nhận thức được “đó chỉ là một giấc mơ mà thôi”, là vì những chuyện ấy trong
giấc mơ, nếu như xảy ra trong đời thật, tôi sẽ phải trực tiếp bảo Đường Uyển
Như đưa tôi đến bệnh viện tâm thần để điều trị gấp, hoặc trực tiếp viết xong di
chúc rồi ngậm nòng súng tự sát.
***
Chuyện thứ nhất trong mơ, Cố Ly thân
thiết khoác tay tôi, hai chúng tôi dạo tới dạo lui trong cửa hàng chuyên bán đồ
Lý Ninh, nó vô cùng hào hứng không ngừng cầm những chiếc giày đinh kiểu mới
kia, ướm thử chân; đồng thời trên gương mặt xinh đẹp như băng tuyết kia của nó,
còn luôn làm ra vẻ cường điệu hóa vừa ngạc nhiên vừa nhún nhảy, “Ái chà, thật
đáng kinh ngạc – đôi giày này sao đẹp vậy chứ!” Còn lúc này, di động của tôi
vang lên, mở máy ra, là điện thoại của nhân viên cửa hàng chuyên bán hàng
Giordano gọi đến, trong điện thoại cô ta lãnh đạm nói cho tôi biết, cửa hàng
của họ mới về một lô hàng mới, nếu ngài Cung Minh có cảm hứng, bọn họ sẽ để
dành, cho Cung tiên sinh chọn.
Chuyện thứ hai, Đường Uyển Như nhận
được lời mời quảng cáo của hãng Chanel, Nam Tương khi đi qua quảng trường Hằng
Long, đã phấn khích gọi điện nói cho tôi, trên bức tường pha lê sọc ca rô con
thoi màu trắng kinh điển kia của Chanel, là bức ảnh quảng cáo cỡ lớn mới nhất
của Đường Uyển Như vừa yểu điệu vừa kiêu kỳ, đúng là chụp
rất cừ, ánh mắt sắc sảo như một nữ vương băng tuyết mà nó thể hiện trong bức
ảnh chụp, thật khiến người ta xem xong nổi cả da gà – đúng, từ mà cô ấy dùng
trong điện thoại chính là từ này, “nổi cả da gà”, đặc biệt chính xác.
Chuyện thứ ba, buổi sáng khi tôi tỉnh
dậy, Giản Khê dịu dàng mà lặng thinh ngồi bên giường tôi, đúng vậy, anh ấy đã
quay về. Ánh mặt trời trong veo xuyên qua khung cửa sổ phản chiếu lên gương mặt
thanh xuân mà quyến rũ của anh, trông như nhân vật nam chính giữa khung cảnh
được phủ lên thứ ánh sáng êm dịu trên các trang bìa của tiểu thuyết tình cảm
lãng mạn vậy.
***
Tôi choàng mở mắt tỉnh giấc dưới sự
oanh tạc luân phiên của ba cảnh mơ như vậy. Cảnh trong mơ đều trái ngược với
thực tế, giữa căn phòng khách sạn rộng thênh thênh vẫn trống không chẳng có Cố
Ly, chẳng có Cung Minh, chẳng có Đường Uyển Như, càng chẳng có Giản Khê.
Trong không khí đầy ắp mùi rượu và
mùi nôn ói còn lưu lại từ đêm qua khi chúng tôi uống say, cơn say đã khiến đầu
tôi vang lên thứ âm thanh vo ve như bị người khổng lồ nện cho một đấm vậy. Tôi
ngọ nguậy ngồi dậy, nghe thấy trong toilet phát ra âm thanh gì đó, lát sau,
cánh cửa toilet mở ra, một chàng trai mặc chiếc T-shirt màu trắng trông vừa mềm
mại vừa thoải mái bước ra, tôi nhìn mặt anh ta, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh
hoàn toàn. Tôi thấy bóng dáng rắn rỏi của anh ta rảo bước đến trước giường tôi,
rồi ngồi xuống bên mép giường, nếp nhăn trên chiếc T-shirt màu trắng anh mặc
hiện ra dưới ánh nắng mềm mại. Tôi dụi dụi mắt mình, sau đó cố sức vỗ vỗ lên
trán, hình bóng trước mặt không biến mất, anh ta vẫn sờ sờ ngồi trước mặt tôi,
nét mặt vẫn dịu dàng thanh thoát như cái thời anh ta mười tám tuổi. Anh ta cầm
chiếc ly trong tay đưa đến trước mặt tôi, rồi nói với tôi bằng giọng vừa trầm
đục lại vừa cưng chiều: “Uống nước trước đi.” Đôi mắt to đen láy ấy của Giản
Khê lúc này đang đăm đắm nhìn tôi, giống như hồ nước mang màu đen bát ngát.
Còn trong một căn phòng khác cách chỗ
tôi mười bảy thước. Cố Ly cũng đang đắm mình trong thứ ánh sáng dịu dàng mà
thuần khiết, khẽ khàng choàng mở mắt. Nó ôm lấy thân thể tráng kiện đang tỏa ra
hơi thở thanh xuân, hai tay nhẹ nhàng di qua lướt lại trên ngực anh ta giống
như đang vuốt ve một chiếc lông vũ vậy. Nó áp sát mặt mình lên lồng ngực Cố
Nguyên, nhắm nghiền mắt lại: “Đã bao lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau? Em sắp
quên mùi hương trên ngực anh rồi.” Cố Ly lay lay thân người, trong không khí
mang đậm mùi thơm thanh khiết của dầu tắm tỏa ra từ trên ngực anh, “Gần đây anh
có khỏe không?”
Cố Nguyên chẳng nói chẳng rằng, bộ
dạng trông như đang còn ngủ sâu chưa tỉnh vậy, có điều Cố Ly cũng liền nghe
thấy lồng ngực anh ấy càng lúc càng rộn lên, nhịp đập của trái tim gấp gáp
giống như tiếng trống trận vậy. Khóe miệng của Cố Ly khẽ khàng cong lên: “Còn
giả vờ ngủ à.” Cố Ly đặt lòng bàn tay lên ngực anh ta, nhấc người lên, cắn một
miếng vào cổ anh ta, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt của Cố Nguyên,
giây phút ấy, không khí khắp căn phòng như đông đặc lại…
Lúc này nằm ngủ bên cạnh Cố Ly, hoàn
toàn không phải Cố Nguyên, mà là Vệ Hải với thân thể đang trần trụi, bộ ngực
săn chắc ửng lên màu tiểu mạch quyến rũ dưới ánh mặt trời. Con ngươi của anh ta
lúc này đang nhìn hau háu vào Cố Ly ở đối diện, đôi mắt long lanh nước giống
như hai quả nho, đang trên dưới trái phải rung lên bần bật giống như mô tơ điện
– cơ hồ như thứ anh ta trông thấy trước mắt không phải một mỹ nữ tuyệt thế, mà
là Chúa tể Voldemort vừa bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.
Còn Cố Ly cũng đang bất động dán mắt
vào anh ta, giống như một nhà khoa học đang cầm kim tiêm ân cần ngắm nhìn con
chuột bạch trước mặt… không khí như bị đông cứng thành băng, thậm chí còn
nghe thấy thanh âm khối băng nứt vỡ răng rắc răng rắc.
Sau ba mươi giây, Vệ Hải nuốt nước
bọt ừng ực ừng ực vào cổ họng, nói rằng: “Em hãy bình tĩnh chút đã…”
***
Tôi và Giản Khê một trước một sau
bước ra khỏi phòng, đầu tóc tôi bù xù, trên người vẫn mang bộ trang phục ngập
ngụa mùi rượu từ hôm qua, tôi bất giác nghĩ bộ dạng của mình hiện giờ trông
giống như một đống rơm được bỏ qua loa đại khái, hay giống một đống phân đang
bốc mùi nồng nặc. Những điều đó đều không quan trọng, vấn đề quan trọng ở chỗ,
Giản Khê đang đứng bên cạnh tôi, một người mà tôi không biết phải dùng hình
dung từ và câu văn thế nào để làm định ngữ cho anh ấy. Anh ấy và tôi cùng đứng
trên hành lang đợi thang máy, thậm chí anh ấy còn dịu dàng đưa bàn tay mình đặt
lên bờ eo tôi, dáng vẻ đặc biệt quan tâm. Còn trong đầu tôi, cứ cách khoảng ba
giây lại có một vụ nổ, tư duy đã bị tan tành tơi tả, hoàn toàn không thể suy
nghĩ, chỉ còn lưu lại những quầng mây nấm to to nhỏ nhỏ, hùng tráng vô cùng.
Chất cồn đã hủy hoại toàn bộ trí thông minh và tư duy logic của tôi, đầu óc tôi
hiện tại như đang có hàng trăm Đường Uyển Như vừa múa vừa hát.
Một lát sau, tôi thấy Cố Ly tóc tai
bù xù và Vệ Hải đỏ mặt tía tai, hai người đi ra cùng một hành lang, rồi đứng
cùng chúng tôi, đợi thang máy.
Ánh mắt tôi chẳng thể tập trung được,
trước một bức tranh kỳ dị được tạo thành từ bốn người như vậy, nó khiến đầu óc
tôi như biến thành trạng thái của máy tính khi bị treo. Tôi cố đằng hắng cho
sạch giọng: “Cố Ly…” Tôi vừa thốt ra cái tên đó, nó liền tao nhã hất tay lên
chặn cổ họng tôi, động tác như nước chảy mây bay cực kỳ nhanh nhạy, nó quay đầu
lại, điềm nhiên tươi cười rạng rỡ với tôi (cho dù đầu tóc nó dựng lên một cách
điên khùng giống như vừa mới bị buộc dưới cánh máy bay thổi suốt hai giờ đồng
hồ, xung quanh hốc mắt của nó là một quầng thâm đen, giống như Kitty xóa bỏ một
nửa lớp trang điểm vậy), nói: “Lâm Tiêu, im đi.” Nét biểu cảm trên gương mặt nó
quá mức nhu mì, đến nỗi ngữ khí của nó nghe ra cũng dịu dàng quyến rũ như đang
nói “Lâm Tiêu, anh yêu em” vậy. Chỉ là nó đang chặn tay trên cổ họng tôi, với
khí thế giống như Lâm Thanh Hà trong phim “Đông Phương bất bại”. Tôi bị chẹn
họng đến mức muốn nôn ói.
***
Thang máy vang lên một tiếng “ting”,
đã đến tầng của chúng tôi. Có điều, cánh cửa mở trước lại hoàn toàn không phải
là cửa thang máy, mà là cửa căn phòng thứ nhất nằm đối diện với hành lang thang
máy. Tôi và Cố Ly trông theo hai người bước ra, trong đầu cùng “ong…” lên một
tiếng, đồng thời nổ tung.
Trên gương mặt ngàn năm không đổi,
trắng bệch như mode trang bìa của Cung Minh kia, đang hiện ra chút sắc hồng,
đầu tóc anh ta xõa tung lộn xộn, tựa như mang một vẻ đẹp lạnh lùng. Không biết
là do uống say hay vì thẹn thùng, anh ta ngập ngừng nhìn tôi, tôi thậm chí còn
cảm thấy anh ta cười gượng với tôi nữa. Bước ra theo sau anh ta là Neil, vừa
cài cúc áo đang bật tung trước ngực, vừa quay người đóng cửa, sau đó, chẳng hề
gượng gạo vô tư kéo phéc-mơ-tuya lên đánh “roẹt” một cái. (…)
***
Sáu người bước vào thang máy, người
này kẻ kia tâm mang ý xấu nhưng lại lặng lẽ điềm nhiên cùng đi xuống sảnh chính
của khách sạn. Lúc này, tôi và Cố Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chắc chắn
đều cùng cảm giác: Ở trong cái không gian chật hẹp mà chúng tôi đứng lúc này,
chẳng khác nào một cỗ quan tài đang rơi vô định xuống mười tám tầng địa ngục.
Tất nhiên, hành trình thú vị như vậy,
làm sao có thể thiếu Nam Tương của chúng tôi được chứ? Vậy là khi xuống đến
tầng thứ 12, thang máy bỗng dừng lại giữa đường, đón Cố Nguyên và Nam Tương
cũng đang đỏ mặt tía tai, quần áo xộc xệch cùng bước vào tham gia hành trình
xuống địa ngục với bọn tôi.
Nhưng giây phút hai người họ bước vào
thang máy đó, mắt tôi nhắm nghiền, lòng thầm cầu nguyện; “Cầu mong chiếc thang
máy này rơi nát tanh bành đi.”
***
[18 giờ trước]
Tôi bước vào từ cửa sau hội trường,
khi ngồi xuống vị trí, quay đầu xoay người nhìn khắp một lượt, không thấy Cố Ly
đâu, Nam Tương cũng chẳng có mặt. Tôi không biết hai đứa nó đã đi đâu. Tôi cúi
đầu xuống nhìn di động, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Đường Uyển Như. Tôi bật
điện thoại lên, âm thanh “tút tút” vừa vang lên – thậm chí tiếng “tút tút” còn
chưa kịp vang lên – thì trong điện thoại đã ngân vang giọng điệu đầy sức sống
của Đường Uyển Như: “Lâm Tiêu. Tớ ở hậu trường. Tớ có một bí mật lớn động trời
muốn nói cho cậu biết.”
Nói thực tình, tôi hoàn toàn không hề
bị kích động. Trong lòng tôi, Đường Uyển Như vốn chẳng giấu được bất cứ bí mật
nào. Âm mưu động trời mà nó nói, cùng lắm cũng chỉ là những sự kiện đại loại
như kế hoạch đăng ký lớp học Yoga nhằm giảm béo mà thôi. Với tôi, nó giống như chiếc
túi chất dẻo trong suốt, bên trong chứa cái gì chẳng cần nhìn cũng thấy hết, từ
xưa đến nay nó chẳng che giấu nổi chuyện gì. Cho nên tôi mới có thể ngồi im như
phỗng để nghe những lời léo nhéo trong điện thoại của nó như thế. Còn nếu đổi
lại là Cố Ly, tôi sớm đã bật khỏi chỗ rồi. Trong lòng tôi, Cố Ly giống như ngân
khố tiền bảo hiểm cực lớn không cách nào chọc thủng được đang nằm sâu dưới lòng
đất của trụ sở chính Ngân hàng Ngoại Than kia. Nếu trong người nó cất giấu bí
mật, chỉ cần nó không thổ lộ với bạn, thì dù bạn đem nó nổ thành trăm mảnh cũng
chẳng có tác dụng gì. Cho nên dù Cố Ly mỉm cười nói với tôi rằng “có chuyện
phiền cậu một lát”, tôi cũng phải vừa chuẩn bị sẵn sàng tâm thế ấn chặt vào
huyệt nhân trung của mình, vừa vểnh tai nghe nó nói hết câu chuyện, đề phòng
bản thân có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Còn Nam Tương thì khỏi phải nói. Nó
đơn giản chỉ là chiếc hộp ma thuật Pandora. Bề ngoài có vẻ chạm trổ tinh xảo
dát vàng nạm ngọc, nhưng nếu mở ra thì đó chính là ngày tận thế của thế giới,
yêu ma quỷ quái gì cũng đều từ trong chiếc hộp đó bước ra trên những đôi cà
kheo đi khắp nơi phất cờ huyên náo, Tuyết Sơn Phi Hồ hay là Thần Điêu Đại Hiệp,
Bá Vương Long hay là Thảo Nê Mã, có đủ mọi thứ.
Đến như bản thân tôi, cũng chẳng khác
nào chiếc hộp giấy. Trông có vẻ cũng chắc chắn, nhưng kỳ thực chẳng bọc được
lửa, cũng chẳng chứa nổi nước, còn gió vẫn cứ phần phật lọt qua.
***
Nhưng Đường Uyển Như đã nhanh như cắt
nói một câu đủ để hoàn toàn thuyết phục tôi, nó thều thào: “Cậu mau đến hậu
trường tìm tớ, tớ gặp nạn rồi.”
Tôi ngay tức khắc đứng phắt dậy. Thật
sự phải cảm ơn bà cô này. Vừa nghe thấy hai chữ “gặp nạn”, thì trước mắt tôi
như lóe lên ánh nhìn ấm áp mà ân cần toát ra từ đôi mắt lạnh lùng như hai viên
pha lê kia của Cung Minh, mỗi khi liếc nhìn thì chẳng khác nào cắm một nhát dao
lên đỉnh đầu tôi vậy.
Tôi đang đeo đôi giày cao gót 12
centimet, mà lao như bay về phía hành lang trông như đang đi giày đệm khí của
Nike vậy. Khi lướt qua khúc rẽ đầu tiên, tôi thuận tay kéo Nam Tương đang lúng
túng sợ hãi đi cùng đến phía sau hậu trường tới chỗ tai nạn do Đường Uyển Như
gây ra. Tất nhiên, trong cái liếc mắt khi ấy của tôi vẫn liếc qua Vệ Hải trong
bộ vest phẳng phiu, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn không ý thức được bản thân đang
đối mặt với một bí mật động trời đến mức nào. Tôi chỉ đơn giản gật đầu ra hiệu
chào hỏi Vệ Hải, rồi kéo Nam Tương chạy về phía hậu trường.
Đúng như người ta thường nói đời có
lắm chuyện ngẫu nhiên, lại lần nữa tôi vượt qua bí mật không thể để người khác
biết. Khi tôi đang tiếp tục rảo bước như bay qua chỗ Cố Ly và Cố Hoài, liền
thuận tay túm lấy Cố Ly, nếu phải tìm một người có thể giải quyết phiền phức
một cách hiệu quả và đơn giản nhất, đó chắc chắn là nữ máy tính đang đứng trước
mặt tôi đây. Cũng như thế, tôi chỉ cười híp mắt gật gật về phía Cố Hoài đang
nổi bật trong lễ phục màu đen.
Tôi lôi hai cô gái mà trong lòng đang
âm mưu chuyện mờ ám này, phóng như bay về phía hậu trường.
Ở cuối hành lang vọng lại tiếng ồn ào
náo động của Đường Uyển Như.
***
Khi chúng tôi đẩy cánh cửa phòng nghỉ
giải lao phía sau hậu trường ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tất nhiên chính là
cảnh tượng Đường Uyển Như đang ôm ngực, đôi gò má của nó đỏ au trông như hai
quả táo lớn.
“Đường Uyển Như, cho dù có ngày tớ
phải rũ bỏ hồng trần một lòng xuất gia lên Kim Đỉnh núi Nga My chuyên tâm tu
hành,” Cố Ly đảo mắt quanh một vòng, rồi bình tĩnh nói, “Tớ cũng chẳng chút
nghi ngờ, khi mình đang ngồi quay mặt về hướng biển mây cuồn cuộn kia mà tụng
kinh niệm Phật, thì vẫn có thể nghe thấy phía tận cùng của đất trời mây che
sương phủ kia vọng lại tiếng kêu gào của cậu đấy.”
Đường Uyển Như quay đầu lại nhìn Cố
Ly rồi suy tư một thoáng, rõ ràng nó hoàn toàn không hiểu Cố Ly đang nói gì.
Cho nên nó khoát tay cái soạt, giống như muốn xua hết những lời của Cố Ly tránh
xa đi vậy, nói: “Lúc này là lúc nào rồi, mà còn nói những thứ suy nghĩ vớ vẩn
thế hả? (Cố Ly: …) Cố Ly, tớ gặp họa rồi, làm sao bây giờ?”
Bọn tôi đảo mắt theo vũ điệu ngón tay
đang vểnh lên như cánh hoa lan của nó, lập tức trông thấy một đống váy lễ phục
hoa văn màu sắc lòe loẹt.
Trong số đó, trên một chiếc váy ngắn
trông như váy dạ hội màu trắng lộng lẫy sang trọng, lúc này đã bị vấy đủ thứ
màu sắc nào là màu bóng mắt, phấn má hồng, phấn nền, sơn móng tay…
Còn nhà thiết kế, nữ sinh trẻ trung
sinh viên đại học năm thứ ba kia, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh,
khóc nấc lên từng tiếng.
“Khi ấy tớ chỉ chăm chăm chạy đến hậu
trường tìm cậu thôi”, Đường Uyển Như phân bua, “Tớ chỉ đẩy nhẹ cửa, tớ đâu biết
sau cửa có hộp hóa trang đâu, tớ đâu biết sau hộp hóa trang có treo bộ váy lễ
phục chứ, tớ đâu biết chiếc váy lễ phục này là thiết kế áp chót kia chứ…” Sau
khi nó xổ ra một tràng “tớ đâu biết”, thì nhà thiết kế nữ đang ngồi bên nó kia,
đã ngay tức khắc chuyển từ “nức nở” sang “giãy đành đạch”…
Tôi và Nam Tương đều day day huyệt
thái dương của mình. Bọn tôi dù nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được Đường
Uyển Như đã “đẩy nhẹ” cái cửa kia như thế nào.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!