Tiểu thời đại 2.0
Chương 16
Trên đường nước mưa chảy thành dòng,
cuốn tất cả rác rưởi, đổ xuống lòng thành phố.
Nước mưa ngầu đục, xối xả kéo đến ra
sức bào mòn từng tấc bề mặt của đất đai, gắng sức khoét sâu con tim của mỗi
người.
Bạn không nhìn thấy, bạn nhất định sẽ
nghe thấy.
Bạn không nghe thấy, bạn nhất định sẽ
cảm nhận được.
Hơi thở rét mướt băng giá, đang dần
áp sát cận kề kia.
***
Trước đây khoảng một năm, cuộc sống
của chúng tôi còn chẳng khác nào tình tiết trong các cuốn tiểu thuyết kiểu Hàn
Quốc đầy ấu trĩ giống như tự mình trực tiếp viết ra từ thứ mực đen của máy in
chứ hoàn toàn không qua máy tính, đầy ắp các tình tiết lãng mạn, ngây thơ, nhẹ
nhàng, vui vẻ… Tất nhiên, sự miêu tả của Nam Tương còn sinh động hơn cả những
cuốn tiểu thuyết có trang bìa xanh xanh đỏ đỏ ấy, “Khi bạn lật các trang cuốn
tiểu thuyết ấy ra, đặt những hàng chữ hoa hòe hoa sói ấy ra xa mà nhìn, đúng,
chính là nhìn từ khoảng cách mười mét, thì những chữ lít nha lít nhít ấy sẽ sắp
thành bốn hình vẽ, ‘Tác, Giả, X, Ngốc’.”
Tôi nhớ có lần chẳng biết Đường Uyển
Như vì cớ gì đã mượn ở thư viện một cuốn tiểu thuyết với bìa ngoài là hình họa
vắt ngang của hai thiếu nữ Mỹ trẻ trung, Nam Tương và Cố Ly vừa mới liếc nhìn
thấy dòng tít chấn động “Đưa bạn đến nơi tận cùng nỗi đau của tuổi trẻ” in trên
bìa cuốn sách đó, thì hai đứa nó đã như hai con yêu tinh lườm lườm nguýt nguýt không
nói một lời rồi chạy biến đi, Cố Ly dùng hình bóng cực kỳ trầm mặc bày tỏ với
Đường Uyển Như sự khinh miệt và coi thường của nó, còn Nam Tương đã bồi thêm
một câu cuối trước khi rời đi “Như Như, cậu mau tìm một anh chàng đi, để anh ta
đưa cậu đến nơi tận cùng của nỗi đau – chí ít, kẻ đưa cậu đến chỗ đó còn là
người, chứ không phải thứ mơ hồ này (ngúng nguẩy ngón tay chỉ vào cuốn sách
trên tay nó).
***
Vào thời điểm này của một năm trước,
nếu bạn lái một chiếc Porsche – hoặc một chiếc Cadillac cũng được – chạy đè lên
thảm cỏ của trường, nhất định bạn sẽ bắt gặp ba thiếu nữ xinh đẹp và một thiếu
nữ (…) đổ dồn ánh mắt tràn ngập vẻ lẳng lơ về phía bạn, giống như bốn đóa hoa
kiều diễm, một đóa là hoa nhài nhà bên thuần khiết mà tươi mát (đó chính là tôi),
một đóa sơn trà chốn thâm sơn hiếm thấy phảng phất mùi hương thần bí, một đóa
tuy líp của Pháp cao quý kiêu sa vô giá, một là cây thiết mộc lan vươn lên khỏe
khoắn. Nếu bạn đang tuổi niên thiếu nhất định sẽ bị những ánh mắt ấy hấp dẫn
đến mức suýt tông vào cây ngô đồng Pháp bên đường.
Đúng vậy, đó chính là chúng tôi.
Nếu bạn tiếp tục lái về phía trước,
bạn sẽ thấy mấy chàng trai trẻ đang tay trần đẫm mồ hôi như tắm trên sân quần
vợt lộ thiên, ánh mặt trời chiếu rọi lên bộ ngực trần trụi đẫm mồ hôi của họ, cơ
bụng màu tiểu mạch dưới ánh nắng toát lên nét quyến rũ của tuổi thanh xuân, họ
cố ý mặc quần đùi thể thao thật thấp, để lộ ra những múi cơ bắp đùi mà họ đã
tốn rất nhiều thời gian luyện tập mới có được – đó cũng giống như cái lý do mà
chúng tôi sẵn lòng tốn nửa tiếng đồng hồ chỉ để nhét cái bra vào chiếc áo ngực
của chúng tôi trước khi ra khỏi cửa. Các chàng trai thích ngắm ngực của chúng
tôi, còn chúng tôi thích ngắm thắt lưng của họ (những múi cơ bụng lộ ra ở bên
trên). Họ cười đùa vui vẻ, giọng nói hào sảng, như những con sư tử đực vừa
trưởng thành đang chạy nhảy giữa ngày hè vậy. Những con sư tử đang vươn vai ưỡn
ngực, dùng mồ hôi để phát tán hoóc-môn pha lẫn trong mùi nước hoa cao cấp. Đúng thế,
đó chính là các bạn trai của chúng tôi. Khi bạn lái xe đi qua bên họ, chắc chắn
bạn sẽ ghen tị.
***
Nhưng một năm sau, cuộc sống của
chúng tôi đột chuyển từ tiểu thuyết tình yêu của thời chẳng có máy tính biến
thành hồi hộp đáng sợ như trong tiểu thuyết của Edogawa Rampo [1]. Hoặc điên
khùng hơn một chút, đã biến thành tiểu thuyết Tước Tích nơi
người và thú, ác quỷ và quái nhân giết nhau đến đen trời tối đất mà Quách Kính
Minh đang điên cuồng cho đăng liên tục. Gần như trong cuộc sống hằng ngày của
chúng tôi, đều ngập tràn cảnh tàn sát thảm khốc muôn hình vạn trạng. Hôm nay,
Trương Tiểu Hồng dùng chổi lông gà đánh cho tên Vương Nhị Ma máu chảy thành
sông tan xương nát thịt, ngày mai anh em Lưu Đại tay trần chân đất moi ruột
Diệp Nhị Nương treo lên cây, ngày kia người dùng dụng cụ thu hồn cắt chân ta
thành ba đoạn, ngày kìa chính tay ta sẽ thả Ayakashi ra cắn phập vào mông
người, vô cùng ngoạn mục, vả lại vẫn chưa kết thúc.
[1] Edogawa Rampo là bút danh của
Hirai Taro, là một tiểu thuyết gia và nhà phê bình Nhật Bản, người đã có đóng
góp to lớn cho sự phát triển của dòng tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản.
***
Cũng như hôm nay, một đám người đang
ngồi thinh lặng hai bên chiếc bàn ăn dài, ai cũng cầm bộ dao bạc trắng sáng
loáng, mặt không chút biểu cảm cắt miếng bít tết trong đĩa của mình, cả gian
phòng ngoài tiếng dao kỳ dị quét lên nền đĩa sứ ra, tất cả đều im phăng phắc.
Cảnh ấy tình này, chúng tôi như một đám bác sĩ phẫu thuật biến thái đang vây
quanh phòng xác chờ mở party mà lòng đầy lo lắng – sự khác biệt duy nhất là
chúng tôi không khoác lên người chiếc áo blouse trắng chỉnh tề.
***
Tôi cắt một miếng bít tết còn đỏ máu,
nhét vào miệng mình.
Từ khi mẹ của Cố Ly – Lâm Y Lan bấm
chuông cửa đến giờ, đã tròn mười phút trôi qua.
Mọi người trong nhà chẳng ai nói câu
nào.
Ngoài Cố Hoài và Lâm Y Lan ra, mọi
người đều thầm lặng cúi đầu chăm chú xử lý miếng bít tết trong đĩa của mình,
còn hai người họ, lặng thinh rồi nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh thấu xương.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, vừa đúng lúc
phát hiện Cố Ly và Nam Tương cũng ngẩng đầu lên lén đưa mắt ra hiệu với nhau.
Dựa vào sự ngầm hiểu bấy lâu nay, chúng tôi dùng ánh mắt phức tạp và nét mặt
méo mó, để tiến hành giao lưu suy nghĩ. Tôi mang nét mặt như mắc táo bón để
“nói” với Cố Ly: “Làm sao bây giờ? Trước giờ cậu chưa từng cho bọn tớ biết mẹ
cậu còn có một đứa con trai riêng!”
Cố Ly hấp háy cặp mắt sáng quắc hầu
như không nếp nhăn vừa phát tín hiệu điện từ của nó, đôi mắt như có đuôi “nói”:
“Mẹ già cũng chưa từng nói đến, bà ấy còn chưa chắc về thân phận của Cố Hoài
nữa kìa! Các người căng thẳng cái nỗi gì chứ!”
Nam Tương lại nhếch mép ra chiều
khinh miệt “nói” thẳng với Cố Ly: “Phải rồi, cái gương mặt của Cố Hoài kia, đội
thêm bộ tóc giả nữa là giống như khuôn đúc với cậu rồi. Mẹ cậu không mù, chẳng
lẽ không nhìn ra sao.”
Tôi trợn mắt thở dài một hơi “nói”:
“Phải thu dao nĩa của họ lại trước đã… để thế sớm muộn cũng trở thành hung
khí.”
Khi ba đứa đang trao đổi bằng những
ánh nhìn phức tạp, ba người Vệ Hải, Cố Nguyên, Giản Khê lại thỉnh thoảng ngước
nhìn bọn tôi, và bọn tôi đều cùng dùng ánh mắt hung dữ để chặn đứng việc nhìn
trộm của họ: “Ăn cơm của các anh đi! Không phải chuyện của các anh!” Thế rồi ba
người họ như ba con chó săn lông vàng vừa bị dạy dỗ và quở trách xong, cúi đầu
ngoan ngoãn tiếp tục ăn. Lúc này, biểu hiện của họ chính xác là hình ảnh của
đám bạn trai theo đúng mô phạm.
Còn từ đầu đến cuối, Đường Uyển Như
luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trông chẳng khác nào một lão phu nhân tao nhã,
xắt miếng thịt trong đĩa của mình ra thành từng miếng từng miếng nhỏ, sau đó
dùng chiếc thìa lớn xúc toàn bộ cho vào miệng (…). Nó hoàn toàn không hề nhận
ra Cố Hoài đang ngồi bên cạnh và Lâm Y Lan ngồi đối diện, hai người đó chẳng
khác nào hai con mèo hoang đã áp sát địa bàn của nhau, nhe nanh giương vuốt,
lông dựng đứng lên trông như luồng điện vừa chạy qua.
Nó là kẻ đui mù.
Nó hời hợt nói với Cố Hoài: “Trông
cậu rất giống Cố Ly, là bạn trai mới của cô ta hả? Rất có tướng phu thê đấy.”
Cố Hoài để lộ ra hàm răng trắng tinh,
cười lễ phép: “Vâng ạ, được thế này phải cám ơn mẹ cháu, mọi người đều nói cháu
rất giống mẹ, mẹ cháu rất đẹp.” Nói xong lại liếc nhìn Lâm Y Lan một cái, “vẫn
còn trẻ”.
Tôi liếc nhìn Cố Ly tỏ vẻ đồng tình,
nét mặt nó lúc này trông chẳng khác nào khi nó uống cái thứ nước chống lão hóa
có mùi vị như được khuấy tan từ cóc ghẻ với thịt dơi vậy, nhưng bên trong lại
ẩn chứa điều gì đó cực kỳ sâu sắc vô cùng khảng khái. Tôi rất hiểu nó, bên trái
là một người lạ hoắc nhưng lại mang huyết thống với DNA gần như cùng một mẫu
với mình, còn bên phải là một người hoàn toàn không có huyết thống, nhưng nó
phải gọi bằng một tiếng “mẹ”.
Lâm Y Lan bị Cố Hoài làm cho mắc
nghẹn, mặt mày biến sắc, lại hậm hực quay sang đổ lửa lên người Cố Ly, “Sao
không giới thiệu chút đi, Cố Ly?”
Cố Ly hít một hơi thật sâu, đặt dao
nĩa xuống, chậm rãi sau khoảng năm giây, ngẩng đầu lên, can đảm liều mình trước
sự sống và cái chết nói với Lâm Y Lan: “Mẹ, đây là em trai con, Cố Hoài.”
Khi nghe thấy câu này, tôi như bị
Đường Uyển Như ném bốp quả bóng lên đầu.
Câu đó nghe như tiếng Campuchia vậy.
Tôi không tài nào nghĩ ra được khắp
Trung Quốc này ngoài người nhà họ Cố ra, thì liệu có gia đình nào còn có thể
kịch tính hóa đến mức tạo ra mẩu đối thoại khó tưởng tượng đến mức “Mẹ, đây là
em trai của con” như vậy.
Cung Minh là người từng trải nhất
liền tỏ ra biết điều đẩy ghế đứng lên, “Có ai cần rượu vang không, tôi đi lấy.”
Lam Quyết cũng làm theo đứng lên, nói: “Anh Cung, tôi đi cùng anh, tôi giúp
anh.” Sau đó hai người họ lập tức rời khỏi cục diện bối rối khó xử giống như đã
cắm dày kim thép này.
Tôi và Nam Tương đưa mắt nhìn nhau,
nét mặt cực kỳ đau khổ. Tôi nghĩ, nếu lúc này nói “ai muốn đi chết không, tôi
muốn đi chết”, Nam Tương nhất định sẽ ngay tức khắc đứng lên nói: “Lâm tiểu
thư, tôi đi cùng cô, tôi giúp cô.”
Cả tôi và Nam Tương đều quá hiểu Cố
Ly và mẹ của nó, nếu trên thế giới này còn có tai họa nào đáng sợ hơn việc phải
đối mặt với cơn điên của Cố Ly, thì đó chính là cùng lúc đối mặt với cơn điên
của Cố Ly và mẹ nó. Năm ấy khi cha nó Cố Diên Thịnh qua đời, ngày nào chúng tôi
cũng được xem Mẹ con ân thù ký tầm tám giờ”.
Sau ba phút Cố Nguyên đứng lên, lấy
cớ muốn xuống bếp lấy đồ ăn, anh chàng Giản Khê thông minh này, cũng lập tức
níu vai của Cố Nguyên “mình cậu lấy không hết đâu”, rồi nhân tiện chạy xuống
bếp luôn. Năm phút sau, Neil cũng chịu không nổi, hắn đứng lên, nói: “Trong nhà
có Champagne không, tôi đi lấy.” Tôi lập tức bật dậy, như cùng hòa điệu với
Neil nói: “Có đấy, để tôi đưa anh vào bếp lấy nhé, anh không biết chỗ nào đâu,
tôi biết.” Tôi vừa đẩy ghế ra, Nam Tương cũng đon đả đứng lên, dịu dàng nắm tay
tôi, cười nói: “Lâm Tiêu, cậu không biết sao, chiều nay tớ mới chuyển Champagne
sang chỗ khác rồi, mọi người không tìm thấy đâu. Tớ đưa mọi người đi lấy nhé.”
Nói xong, ba đứa “con gái” chúng tôi nhấc váy lên mau lẹ lượn khỏi hiện trường.
Giản Khê mặc kệ sự sống chết của tôi, cùng với nhân ngãi Cố Nguyên đã thoát
thân từ sớm, tương tự Nam Tương cũng bỏ mặc Vệ Hải, kéo tôi theo, chuồn mất
dạng.
Còn Vệ Hải nét mặt cực kỳ bối rối và
Đường Uyển Như chăm chú thưởng thức mùi vị tuyệt vời của đồ ăn, cùng với ba
bông hoa quý hiếm nhà họ Cố, như đang hừng hừng khí thế bên bàn ăn, khoe dáng
đọ sắc.
Vệ Hải thấy da đầu ngứa ran, bèn đứng
dậy, lắp bắp: “Tôi… tôi đi toilet…” sau đó cũng đứng lên tháo chạy về phía
nhà bếp. Vừa đi được mấy bước, lập tức bị Đường Uyển Như gọi giật lại ngay tại
trận: “Anh vào nhà bếp làm gì thế, toilet bên kia mà.” Vệ Hải khựng lại, sau đó
nhắm nghiền hai mắt, chẳng quản được nhiều chuyện đến thế, tiếp tục xộc thẳng
về phía nhà bếp.
Vừa chạy đến phòng bếp, anh ta trông
thấy tất cả chúng tôi đang lặng thinh túm tụm trong không gian chật hẹp của
gian bếp, anh ta quệt quệt mồ hôi trán, nói: “Mọi người đều đi như vậy, thực sự
không có chuyện gì chứ? Trên tay họ đều đang cầm dao thế kia…”
Nam Tương nhìn Vệ Hải cao lớn bị dọa
cho chết khiếp kia, thật không đành lòng. Với một sinh viên thể dục đơn thuần
như nước khoáng Ivian là anh ta kia, thì cảnh tượng phức tạp này, quả là đã
vượt quá sức lực mà anh ta có thể ứng phó. Nó bước qua vươn tay ra ôm lấy anh
ta, dịu dàng mà quyến rũ như một thiếu nữ xinh đẹp đang an ủi con chó săn lông
vàng của mình vừa mới bị ba con chuột chũi kia hù cho phát khiếp.
… Nói thực lòng, đừng nói là chó
săn lông vàng, dù hôm nay là một con chó ngao Tây Tạng, cũng sẽ bị hù cho chết
trân: Một con chuột cái răng nanh sắc bén đang đi giày cao gót nhọn hoắt hiệu
Gucci kết hợp với con chuột đực luôn u ám kỳ dị mặc sơ mi hiệu Prada đã đủ hù
chết người ta rồi, huống hồ bên cạnh còn có con chuột mẹ mắc chứng hysteria
đang choàng khăn hiệu Hermes.
***
Nam Tương gục đầu vào vầng ngực rắn
chắc của Vệ Hải, nó đang đắm mình trong mùi sữa tắm tươi mới lan tỏa trên ngực
Vệ Hải, chợt nghe thấy tiếng của Đường Uyển Như: “Cậu đang làm gì thế?”
Tôi và Giản Khê ngay tức khắc quay
đầu nhìn về phía cánh cửa sổ của phòng bếp, lũ chúng tôi đang tìm cách tháo
thân lần thứ hai.
***
Nam Tương bối rối ngóc đầu ra khỏi
ngực Vệ Hải, gượng gạo bước qua chỗ Đường Uyển Như, “Uyển Như, không phải như
cậu nghĩ đâu…”
Sắc mặt Đường Uyển Như đỏ gay, nó run
rẩy, bộ dạng đó khiến người ta sợ hãi giống như công chúa Shera trước khi chuẩn
bị biến hình, nó cố kìm nén hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không kìm được mà
xông lên gào thẳng vào mặt Nam Tương: “Vì thế Cố Ly mới nói cậu là đồ đê tiện!”
Nam Tương vốn định vung tay níu lấy
cổ tay áo của Đường Uyển Như, nhưng khi nghe thấy câu nói này, đột nhiên khựng
lại, dường như nó chưa kịp nhận ra câu nói vừa rồi của Đường Uyển Như mang ý
gì, chỉ một giây sau Đường Uyển Như đã vô cùng kích động vung tay lên, như muốn
đẩy mạnh Nam Tương ra, nhưng Như Như quên rằng trên tay nó đang cầm dao, còn
tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ, thì một thứ mùi như máu tanh đã xộc thẳng vào mũi.
Neil ở phía sau tôi quay người úp mặt lên bồn rửa nôn thốc, hắn đang bị choáng.
Nhưng thứ bị dao cứa trúng là cánh
tay của Vệ Hải, không phải tay của Nam Tương. Khi lưỡi dao lia gần đến Nam Tương,
Vệ Hải đã nhanh tay kéo Nam Tương về phía mình.
Con dao trên tay Đường Uyển Như rơi
đánh “cạch” một tiếng xuống nền đá trắng như tuyết của nhà bếp, hai mắt nó mở
trừng trừng miệng há hốc, và hai giọt lệ giống như hai viên pha lê tuôn trào.
***
Vết thương của Vệ Hải không nghiêm
trọng lắm, nên anh ta khoát tay, nói không cần đi bệnh viện, chỉ lấy một tấm
gạc dày rịt lên vết thương, máu đỏ tươi loang một khoảng rộng trên miếng gạc
trắng tinh.
Nam Tương cúi đầu, không nói lời nào,
chỉ lặng lẽ đứng bên Vệ Hải nhưng e rằng cho dù chỉ là động tác lặng thinh như
vậy, cũng đủ thể hiện sự quyết tâm của nó: nó đang dùng hành động để tuyên
chiến với Đường Uyển Như.
Đúng vậy, nó đứng bất động cạnh Vệ
Hải, tuy không giải thích, nhưng cũng chẳng chùn bước. Nó chẳng khác nào một
cành lan kiên cường mà kiều diễm trong hang sâu tối tăm, đang tỏa ra một thứ
sắc đẹp diễm lệ và quý phái khiến người ta không cách nào phá hủy. Bao trùm lên
cơ thể nó là ánh mắt nóng bỏng mà mãnh liệt của Vệ Hải, chúng tôi dù là người
ngoài cuộc, cũng đều cảm nhận được ánh mắt đó chất chứa niềm yêu thương cháy
bỏng tựa nham thạch. Anh ta một tay bịt vết thương trên cánh tay, cúi đầu nhìn
đỉnh đầu bất động của Nam Tương đang gục trên vai mình, rồi khẽ an ủi nó: “Nam
Tương, anh không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” “Em khóc à?” “Anh thật không
sao mà.” Ánh mắt thẳng thắn của anh ta tựa như nhựa thông trong suốt, bao bọc
Nam Tương thành một khối hổ phách rực rỡ và lộng lẫy nhất.
Đường Uyển Như đứng đối mặt với họ,
nước mắt lăn dài từ hốc mắt đỏ hoe rơi xuống. Nó biết mình đã thua. Dù chỉ là
một cô gái bình thường, chắc chắn nó cũng không phải là đối thủ. Huống hồ đây
là Nam Tương mà toàn bộ nam sinh đại học đều muốn theo đuổi. Nó lập cập, nhặt
lấy con dao lăn lóc trên sàn, đặt lên bồn rửa tay, rồi lặng lẽ quay người đi
ra.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!