Tiểu thời đại 2.0
Chương 21
“Sao anh lại nói vậy?” Nam Tương hỏi Vệ Hải đang cúi đầu, tỏ vẻ tự ti trước mặt, trong lòng giống như dòng suối nhỏ chảy quá dữ dội, “Lẽ nào anh không biết sức hấp dẫn của chính mình sao?”
Vệ Hải nhoẻn miệng, để lộ hàm răng trắng ngay ngắn: “Nam Tương, em đừng đùa để làm anh vui nữa, sinh viên thể dục bọn anh, đầu óc khá đơn giản, em càng đùa, trông anh sẽ càng ngốc hơn.”
Nam Tương nhảy xuống khỏi ghế dài, bước mấy bước về phía cô gái trẻ cách đó không xa, nó chỉ vào Vệ Hải, rồi thì thầm mấy câu với cô gái kia, sau đó lấy di động ra bấm bấm mấy cái, rồi quay lại.
“Anh xem.” Nó giơ di động ra, đặt trước mặt Vệ Hải. “Xem gì chứ?” Vệ Hải lắc đầu ngờ vực.
“Đây là số di động của cô gái kia. Em chỉ cần chỉ vào anh, nói anh muốn làm quen với cô ấy, cô ấy đã ngay tức khắc cho anh số điện thoại. Vệ Hải, anh tin em đi, con gái khắp quảng trường này đều mong làm bạn gái của anh, chỉ cần anh thích.” Nam Tương nhìn Vệ Hải cao lớn tuấn tú trước mặt, nói vẻ quan tâm.
“Nhưng anh không thích”. Vệ Hải chau mày, đưa mắt nhìn về phía Nam Tương, ánh nhìn rực sáng nóng bỏng, “Anh chỉ thích em”.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Nam Tương nhìn Vệ Hải trước mặt, bóng hình cao lớn của anh đang bao trùm bóng nó.
Nó thấy xúc động, rướn người lên trước, cắn lấy đôi môi của Vệ Hải. Mùi vị nồng nàn tựa biển cả trong khoang miệng của anh ta, giống như những con sóng biển muốn nuốt chửng nó, cuốn lấy thân thể nó. Nó mở rộng miệng, luồn hơi thở phảng phất mùi anh đào êm dịu của mình, thấm sâu vào cơ thể anh ta.
***
Khi nhận được điện thoại của Cố Ly, trời đã về chiều. Nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng vẫn đang không ngừng chiếu rọi xuống mặt đất. Tôi và Neil đã chia tay nhau một giờ trước, hắn lái xe chở đống quần áo vừa mới mua, nhân tiện chuẩn bị một chuyến về thăm nhà. Còn tôi một mình tiếp tục bước đi trong vô định, đang định đi ăn chút gì đó trên đường Ngô Giang trước khi nó bị phá bỏ và di dời sạch sẽ, thì chuông điện thoại vang lên.
Thượng Hải bị hàng vạn ống dẫn khí lạnh bao bọc, giống như một nhà kho đông lạnh cực lớn, vô số người ăn mặc gọn gàng bị đông cứng qua hết gian phòng pha lê này đến gian phòng pha lê khác, ba hoa khoác lác, tận hưởng cao lương mỹ vị, chẳng khác nào những tiêu bản thi thể có thể cử động.
Tôi đẩy cánh cửa bằng kính lớn của quán ăn Pháp trên lầu hai khách sạn Portman, thì trông thấy Cố Ly và Cố Nguyên đang ngồi bên bàn ăn. Hai người họ đều mặc trang phục hãng Dior, vô cùng xứng đôi. Cố Ly gọi phục vụ kê thêm chỗ ngồi và dụng cụ ăn, còn Cố Nguyên đang cầm một cuốn menu toàn tiếng Anh chuẩn bị gọi rượu. Dưới ánh hào quang của đèn pha lê, trông anh ta giống như một quý tộc trẻ tuổi người Anh.
Tôi thấy trong ánh mắt Cố Ly nhìn Cố Nguyên, lửa yêu lại lần nữa cháy lên. Hai ngọn lửa này khiến thần sắc của nó long lanh, như một con chim cú mèo vừa tỉnh giấc.
Tôi ngập ngừng ngồi xuống, đưa mắt như hỏi Cố Ly: “Chuyện gì thế này?”
“Chỉ là bữa tối, để chúc mừng tớ.” Cố Ly ngước cặp mắt đã bị lửa tình thiêu đốt đến nóng bỏng của nó lên, nhìn qua Cố Nguyên, sau đó quét trở lại trên mặt tôi, “Chúc mừng tớ, đã thăng chức.”
Sau ba phút nhìn vào đôi mắt tưởng như đã uống quá nhiều đến mức phát đỏ của nó, cuối cùng tôi đã hiểu, nó không hề nói đùa.
***
Mấy tiếng trước đó, nó ở trong phòng Cung Minh, kề vai sát cánh chiến đấu cùng Cố Nguyên, và đã thuận lợi giành lại được vị trí Giám đốc điều hành bộ phận quảng cáo, vị trí quyền thế nhất trong công ty, đồng thời, Cố Nguyên thay thế chức vụ trước đây của Cố Ly, đảm nhiệm giám đốc tài vụ. Còn vở kịch liên quan đến chuyện cho Cố Ly từ chức trước đó, đến lúc này đã hai năm rõ mười – đó chẳng qua là cái cớ mà Cố Nguyên tạo ra để bước chân vào M.E, xuất phát điểm cũng là vì để Cố Ly nắm được quyền lực thực tế hơn – ai cũng biết bộ phận quảng cáo quyết định đến sự thịnh suy của cả tạp chí. Nói ra cũng là sự trùng hợp kỳ lạ, dự án trong gia đình mà Cố Nguyên phụ trách, cũng vừa đúng là dự án hợp tác với M.E, hơn nữa, cha ruột Cố Nguyên cũng có ý đầu tư vào “M.E”. Cho nên, với tư cách con trai nhà họ Cố, tham gia vào “M.E” trở thành nước cờ kỳ diệu trong đàm phán, Cố Nguyên cũng không ngại cởi mở hơn chút, nếu Cung Minh đã biết quan hệ giữa mình với Cố Ly, vậy thì, hãy đem tất cả đặt lên bàn đàm phán – chúng tôi cho anh dự án hợp tác, đầu tư vốn cho anh, nhưng anh phải cho tôi quyền lực, đồng thời cũng phải cho bạn gái của tôi quyền lực.
Nghe chừng là một cuộc mua bán tốt, đơn giản rõ ràng.
***
Nếu nói còn có chỗ nào đó chưa hoàn mỹ, ấy chính là toàn bộ sự việc này trên thực tế đã quá hoàn mỹ rồi. Với một người có tâm tư sâu biển như Cung Minh mà nói, cục diện để cho Cố Ly, Cố Nguyên cùng nắm giữ hai bộ phận quan trọng nhất của “M.E” như vậy, thì sự đồng ý của anh ta rõ ràng có phần hơi khinh suất.
Nhưng dù nói thế nào, đây cũng là chiến dịch thành công mỹ mãn.
Trong suốt quá trình đàm phán, sự lạnh lùng sắc sảo mà Cố Nguyên thể hiện, giống như anh ta đang cầm một con dao găm sáng loáng, và nó có sức hấp dẫn khó tả với Cố Ly. Nó nhìn Cố Nguyên và Cung Minh đang thầm tính toán, người lui kẻ tiến, bụng dạ nham hiểm, thì tình yêu sâu thẳm trong lòng đối với Cố Nguyên giống như bị cơn bão lớn cuốn tung lên, quay cuồng bao vây nó. Thậm chí có khoảnh khắc, nó cam tâm lùi về sau Cố Nguyên làm một người phụ nữ nhỏ bé, nó cầm bình trà hiệu Hermes lên, châm thêm trà vào ly cho hai người. Khi ấy, nó đã biến thành một tấm vải nhung mềm mại, cam tâm tình nguyện lau chùi thanh bảo kiếm sắc bén này của Cố Nguyên.
***
Tôi nghe xong tự thuật của Cố Ly, những con số trong đầu bắt đầu nhảy tới nhảy lui lộn tùng phèo hết cả. Những việc như chuyển quyền sở hữu cổ phần, dự toán biểu đồ giá trị tăng trưởng, chuyển đổi giá trị năng lực bộ phận… mà nó vừa nói đến, khiến đầu óc tôi chẳng khác nào một gói mì tôm bị người ta một tay bóp nát vậy, “răng rắc răng rắc” tất cả đều nát vụn. Đột nhiên tôi cảm thấy thật may khi mình chỉ là một trợ lý quèn lấy giúp đồng đồ đeo tay cho Cung Minh từ cửa hiệu Hermes. Cái cảm giác may mắn này vừa mới xuất hiện trong đại não của tôi chưa lâu, thì cửa phòng đã nhè nhẹ bị đẩy ra.
Neil, Nam Tương còn cả Cố Hoài nữa bước vào cùng lúc. Lông măng sau lưng tôi đột nhiên dựng đứng lên.
Không hiểu tại sao, tôi sợ cảnh tượng tất cả mọi người đều tề tựu như vậy, bởi trong ký ức của tôi dường như mỗi lần tụ họp, nhất định sẽ có ai đó ném lựu đạn, rồi trước sự kích động của một vài câu, sẽ nổ đánh rầm một tiếng rách toạc da đầu của từng người.
Mà ba phút sau, quả bom này đã thực sự nổ tung.
Cố Ly khẽ khàng đứng dậy, tiến đến bên cạnh Neil, mái tóc tinh tế của nó vuốt về phía sau, chẳng khác nào Lâm Chí Linh sau khi đã trang điểm xong. Hai tay nó đặt trên vai Neil, nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Hoài em trai nó, cuối cùng đổ dồn ánh mắt lên người Cố Nguyên, nói: “Thực ra, kế hoạch chỉ mới bắt đầu. Cố Nguyên, em hoàn toàn không chỉ vì anh giành được vị trí giám đốc tài vụ, em có được ghế giám đốc bộ phận quảng cáo mà vui. Điều khiến em vui là ở chỗ, cục diện như vậy một khi được xác lập, chúng ta có thể lợi dụng quy định quản lý cấp cao của công ty nắm giữ cổ phần, thuyết phục các đại cổ đông của công ty, an toàn chuyển một phần quyền cổ phần của công ty vào tay anh, đây là quy định của công ty Cung Minh không thể chối từ.”
Cố Hoài tiếp lời Cố Ly, nói: “Cộng thêm số cổ phần trong tay em và cổ phần mà chị còn bảo lưu trước đây nữa, số cổ phần trong tay chúng ta, có thể tiến hành chống chọi ở mức độ nhất định với cổ phần mà tập đoàn Constanly đang nắm giữ.”
Ánh mắt Neil lóe lên, nhìn Cố Nguyên, nghiêm túc nói: “Còn lúc này, Lily sẽ chuyển một khoản vốn không phải nhiều nhưng vừa đủ, để ba tôi ra mặt, với danh nghĩa công ty truyền thông văn hóa từ nước ngoài có tên gọi là SONIA tiến hành bơm vốn đầu tư và mua lại quyền sở hữu cổ phần đối với “M.E”, từ đó sẽ tiến thêm một bước làm loãng cổ phần của Cung Minh cũng như cổ phần mà chúng ta đang nắm giữ trong tay, xem ra việc thu mua của SONIA với M.E là cân bằng, trong cục diện kiểm soát thì Cung Minh vẫn chiếm phần lớn, nhưng…”
“Nhưng, một khi việc mua bán quyền sở hữu cổ phần hoàn thành, mọi người đều sẽ hiểu, người nắm giữ cổ phần thực tế của công ty văn hóa SONIA kia, chính là tôi, Cố Ly.” Cuối cùng nó khẽ khàng tổng kết, sau đó dùng nụ cười xao động hồn người, trông sang phía Cố Nguyên.
***
Đột nhiên tôi thấy thầm hoảng sợ, giống như có một lưỡi hái tử thần cực lớn đang xoay quanh đỉnh đầu chúng tôi, lúc này chẳng biết lưỡi hái khổng lồ ấy đang bổ xuống đầu ai, có thể là Cố Nguyên, có thể là Cố Ly, cũng có thể là tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Cố Nguyên đang ngồi đối diện, sắc mặt anh ta trắng bệch giống tôi. Thực ra, khi vừa bước vào căn phòng này, tôi đã nhìn ra được con quái thú đang ẩn nấp trong tim thông qua nét mặt của Cố Ly, còn lúc này, con quái thú đó cuối cùng cũng phá toang trái tim của nó, hú vang khắp không trung.
Cố Nguyên thân yêu, đã nhiều năm trôi qua, lẽ nào anh luôn cho rằng Lily vẫn là cô gái đơn thuần tự cao ngạo nghễ, coi trời bằng vung như xưa sao? Vào cái ngày cha nó qua đời, nó đã chôn vùi con người Lily trong quá khứ. Chỉ là các người không biết mà thôi.
Chỉ có tôi biết rõ.
***
Rõ ràng Cố Nguyên không ngờ tới chuyện Cố Ly thuận theo kế hoạch nho nhỏ của anh ta, âm thầm thiết lập nên chiếc bẫy to lớn khác kinh khủng hơn. Còn con thú bị săn đuổi đang từng bước từng bước tiến đến chiếc bẫy này, là cấp trên của tôi – Cung Minh.
Cố Nguyên nhìn về phía Cố Ly, trong mắt thấp thoáng ẩn hiện nỗi sợ hãi, “Em biết anh muốn vào M.E từ khi nào vậy?”
“Từ khi trên bàn em xuất hiện kế hoạch báo giá dự án của công ty ba anh gửi cho ‘M.E’, anh yêu. Chắc khoảng hai tháng trước nhỉ.” Cố Ly mỉm cười, ánh sáng cầu vồng phản xạ từ ánh đèn chùm, chiếu sáng lên khuôn mặt tinh tế hoàn mỹ của nó.
“One step at a time, tớ thích câu nói này nhất.” Cố Ly nâng ly rượu vang lên, “Nói mới hay làm sao, từng bước, từng bước một nào.”
Cố Nguyên thân yêu, người hiểu nó nhất, phải là anh rồi. Anh phải sớm biết, đây mới là Cố Ly.
Nếu nói bốn con cừu nhỏ phải tập hợp lại để đối phó với sói xám, trong lòng tôi chắc chắn chỉ nở nụ cười lạnh.
Còn hiện tại xuất hiện trước mặt tôi, là bốn con sói với nanh vuốt sắc lẹm, chúng tập hợp lại với nhau, đang từ từ áp sát một con sư tử dường như đang ngủ say.
Đối với Cố Ly mà nói, ngay từ thời sinh viên, nó đã đơn thương độc mã sinh tồn trong hệ thống của những con số mô phỏng giá trị của tổ chức học viện tài chính, với số vốn ảo hai trăm vạn, cuối cùng đã đạt đến số tài sản ảo trị giá 470 triệu; đồng thời cũng trong quãng thời gian này, nó không chút nể nang khi khiến cho năm đối thủ cạnh tranh cùng học viện thua đến không thu hồi được vốn gốc. Trong thế giới ảo, nó đã tiêu diệt đối thủ không còn manh giáp, buộc đối thủ phải cuốn chiếu vào thế giới thực, từ đầu đến chân nó, giống như một nữ thần trên chiến trường sát khí đằng đằng, tôi cảm thấy dung nhan của nó, thi thoảng lại mang dáng dấp của Cate Blanchett, đúng, chính là nữ hoàng Elise mang dung nhan trắng phau như tuyết trong thời đại hoàng kim kia – Nó là nữ thần ma quái đang kêu gào thảm thiết ai oán bi thương sắm vai trong Chúa tể của những chiếc nhẫn kia, từng bắt đầu cơn ác mộng của tôi.
Còn Neil, với vẻ ngoài công tử hào hoa mỹ lệ, tôi được biết, khi cậu ta là nghiên cứu sinh Luật học ở đại học, từng dùng thân phận luật sư, lợi dụng lỗ hổng tài vụ của một công ty và luật pháp đơn giản nhất của giới tài chính Mỹ, khiến một người mười ba ngày trước còn sở hữu khối tài sản trị giá đến bảy trăm triệu đô la, trong nháy mắt khuynh gia bại sản.
Còn Cố Hoài, càng giống một hồ nước màu đen thẫm sâu thẳm không thấy đáy. Tôi không hiểu cậu ta. Cậu ta là một màn sương đen đặc.
Nhưng dù là như vậy, tôi vẫn chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Vì Cung Minh mà họ đang đối mặt, là người mà khi Cố Ly, Cố Nguyên còn đang lặng lẽ học trước hàm số cao cấp của bậc đại học, anh ta đã đệ trình luận văn “Lý luận diện tích giao thoa đồ thị trước khủng hoảng tài chính” ở Princeton rồi.
Tôi nhìn sắc mặt Cố Nguyên trắng bệch ở đối diện, anh ta nãy giờ luôn nhìn Cố Ly, cuối cùng, anh ta khẽ thở dài một hơi giống như vừa buông bỏ thứ gì đó, nói: “Em đã lên kế hoạch xong rồi, thì anh nghe theo em vậy.”
***
Bầu trời vụt chốc tối sầm.
Cả Thượng Hải giống như một dòng ngân hà đang không ngừng cuồn cuộn, chớp mắt chi chít ánh đèn đã được bật lên.
Đường Uyển Như nằm trên giường, một luồng ánh sáng màu trắng ngọc lành lạnh lướt qua đỉnh đầu chiếu lên mặt nó.
Nó chăm chú hồi lâu nhìn chiếc di động trên tay, cuối cùng cẩn thận bấm “110”, “Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, tôi biết một vài chuyện liên quan đến một người bạn của tôi…”
***
Máy lạnh để nhiệt độ quá thấp, tôi thấy mình như sắp bị cảm lạnh đến nơi.
Tôi nhìn sang Nam Tương bên cạnh, nó đang lặng lẽ ăn cơm, thi thoảng lại lén gửi tin nhắn dưới bàn ăn. Tôi không biết nó gửi tin nhắn cho ai, nhưng tôi biết nó là người thông minh. Nó làm như chẳng nghe thấy gì, phạm trù mà bữa cơm này thảo luận, tôi và nó đều không thể tham gia sâu hơn được.
Tôi cũng muốn giả bộ như chẳng nghe thấy gì, nhưng khuôn mặt Cung Minh lại cứ chập chờn trước mặt tôi, thật kỳ lạ, khuôn mặt ấy đang mỉm cười ấm áp với tôi.
“À đúng rồi, đợi chút nữa Giản Khê cũng ghé qua. Tớ gọi điện thoại bảo anh ấy đến, lúc trước tớ đã hiểu nhầm anh ấy. Anh ấy không hề có lỗi với cậu, anh ấy rất yêu cậu.” Cố Ly nhìn bộ dạng giống như hồn vía lên mây của tôi, thì trông sang nhìn Cố Nguyên, sau đó nói với tôi.
Tôi gật đầu theo quán tính, chẳng biết tại sao, tôi nghe xong mà chẳng có cảm giác gì, khuôn mặt của Cung Minh đang quay cuồng trong đầu tôi, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại rất mực dịu dàng cuốn hút của anh ta, đôi môi mềm mại của anh ta tỏa hương thơm như đóa hoa thuần khiết.
Lúc này, cửa đã mở, khuôn mặt của Giản Khê xuất hiện phía sau cánh cửa kính, nhưng nét mặt của anh ấy lại như đang một bầy quái vật theo sau vậy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, mấy cảnh sát mặc quân phục, từ phía sau anh ta, tiến vào trong vây quanh cửa nhà chúng tôi.
Mọi người vội vàng đứng dậy.
Một cảnh sát nhìn chúng tôi, lạnh lùng nói: “Dừng tay lại, có chuyện muốn hỏi các người.”
Cố Ly sắc mặt xám ngắt đứng bật dậy, nó và Neil liếc mắt nhìn nhau, chẳng nói lời nào.
Viên cảnh sát ấy nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Các người ai là Nam Tương, đứng ra đây.”
Tôi quay đầu sang nhìn, Nam Tương đang ngồi cúi đầu, không động đậy, tay nó vẫn tiếp tục động tác cắt miếng bò bíp tết, sau khi nghe thấy tiếng viên cảnh sát thì dao trên tay nó ngừng lại.
Tựa như có một đầm lầy khổng lồ màu nước đen kịt, ào thẳng về phía tôi.
Mùi tanh tưởi hôi thối dữ dội, cái rét mướt thối rữa nhớp nháp, ngay tức khắc nuốt chửng tôi trong tích tắc.
Chiếc còng số tám bằng thép sáng loáng “lạch cạch” vang lên hai tiếng, bập vào cổ tay thon thả trắng như ngọc của Nam Tương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!