Tiểu thời đại 2.0 - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Tiểu thời đại 2.0


Chương 33


Thì ra, việc vẫn luôn quấy nhiễu Neil, là chuyện sau khi hai người họ xem hết phim cùng vào toilet. Kết quả, vốn dĩ hai người sẽ đứng sóng đôi trước máng tiểu chuẩn bị kéo khóa quần, nhưng vào giây phút cuối cùng, Lam Quyết lại tỏ ra bối rối e thẹn rồi bước vào gian buồng. “Tôi vốn chẳng suy nghĩ gì, thậm chí ngay cả nhìn tôi còn chẳng nhìn anh ta!”

Xem ra, việc này đã khiến Neil hoàn toàn khó xử.

Chúng tôi cùng nhìn Neil với ánh mắt đồng tình. Cố Ly di chuyển đến bên hắn, rồi ôm lấy bờ vai hắn như cái ôm tràn đầy tình thương của người mẹ, an ủi, “Không sao đâu, việc này bình thường mà. Nam nữ khác nhau, nếu Cố Nguyên đi tiểu đứng bên chị, chị cũng sẽ đi vào trong buồng thôi. Nhưng dù chị không muốn đứng tiểu sóng đôi cùng Cố Nguyên, thì cũng không có nghĩa chị không yêu anh ấy.”

Những lời của nó khiến ai cũng tâm phục khẩu phục, không còn gì nói thêm nữa. Tôi nghĩ nếu nó tham gia dẫn chương trình đón giao thừa, thì không bao giờ lẫn được với Triệu Bản Sơn hay Tống Đan Đan.

Nam Tương ngước lên nhìn Cố Ly, rồi nói ra chiều tán thưởng: “Cố Ly, cậu nhất định phải xuất bản một cuốn tự truyện, cuộc đời cậu quá ư ngoạn mục.”

Cố Ly mỉm cười đắc ý, ánh mắt hấp háy, “Đừng nói vậy mà.”

Nam Tương chạy xộc tới thè lưỡi rắn độc máu me đằm đìa ra, “Tên là ‘Đường Uyển Như mặc Prada’.”

***

Trong tiếng cười chế giễu của mọi người trước nỗi đau thương vô bờ bến của Neil, tiếng chuông gọi cửa vang lên.

Nam Tương vừa ôm chiếc đệm tựa lưng trên sofa, vừa dịch chuyển thân hình mềm mại như con rắn nhỏ đi ra mở cửa, mái tóc nó trước sự chuyển động mềm mại giống như bản năng phát ra từ thân thể, đang lay động uyển chuyển như những sợi rong tảo trong nước biển, Cố Nguyên và Cố Ly mê mẩn ngắm nhìn, tôi đã bảo rồi mà, mái tóc đen ánh ấy của Nam Tương, đối với đàn ông mà nói chính là một tấm phướn chiêu hồn màu đen.

Có điều, sau khi mở cửa, cơ thể Nam Tương chầm chậm chầm chậm cứng lại, ngay cả mái tóc vốn mềm mại cũng như bị đông cứng, lặng lẽ rủ xuống, thậm chí tôi còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh răng rắc răng rắc giống như đông đá trên cơ thể nó.

Một lúc sau, người ở ngoài nhẹ nhàng bước vào, trước mặt mọi người là, Đường Uyển Như đi giày Nike đang đứng lặng lẽ đối diện chúng tôi.

***

Thượng Hải giữa đêm hè, hơi nóng đang dần tiêu tan, hàng ngô đồng Pháp cao lớn nằm dọc hai bên đường Nam Kinh dưới màn đêm, đang khẽ lay động vô cùng phong tình chỉ Thượng Hải mới có. Vô số cô gái trang điểm rất đậm, gấm lụa thướt tha bước đi trong đêm, dạo qua cửa hàng xa xỉ phẩm thâu đêm sáng đèn. Đường Uyển Như đã về, khi đi nó nhìn tôi như muốn nói điều gì rồi lại thôi, nét mặt ngốc nghếch kia của nó khiến tim tôi vỡ nát. Cố Ly ngồi trước mặt tôi, nó hỏi tôi mà mặt không nét biểu cảm: “Sao cậu không hỏi tớ câu nào, đã đưa thiệp mời nó đến tham dự tiệc sinh nhật của tớ vậy?”

Tôi nhìn Cố Ly, chẳng chút sợ hãi, tôi biết thực ra lúc này gương mặt không chút cảm xúc kia của nó chính là sự ngụy trang của con hổ giấy. Sự xuất hiện của Đường Uyển Như đã làm chấn động trái tim nó. Tôi nói: “Nếu không cậu muốn thế nào? Bạn bè nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cách ly nó ra khỏi thế giới của chúng mình?” Nam Tương ngồi bên cạnh tôi, chẳng nói chẳng rằng. Thực ra trong vụ việc trước đây, Nam Tương không phải là người tức giận nhất, người tức giận nhất là Cố Ly. Điều này xuất phát từ tính cách của nó, trào dâng tham vọng kiểm soát, đã ghét thì tất cả biến thành thù và chỉ mình ta là nhất. Nó không thể chịu đựng được cảnh Đường Uyển Như từ trước đến giờ luôn bị chúng tôi bắt nạt rồi đột nhiên có ngày quật khởi đứng lên như nữ thần báo thù. Việc này đã vượt khỏi khả năng kiểm soát của nó – bất cứ chuyện gì nó không kiểm soát được, đều có thể dễ dàng chọc giận nó.

“Tớ chẳng muốn sao cả.” Cố Ly nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhưng vô cùng sắc sảo, “Nhưng tớ phải cảnh báo trước, tiệc sinh nhật lần này là Cung Minh sắp xếp, sẽ có rất nhiều khách mời của “M.E”, cậu cũng biết Đường Uyển Như, nó chính là một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Tớ không phải chú ý tới nó, tớ cần gì phải chú ý tới nó? Chẳng qua là tớ muốn bảo cậu hãy chuẩn bị tâm lý trước thôi.”

***

Trong phòng khách trống trải chỉ còn mình tôi. Cố Ly và Nam Tương đều đã đi ngủ. Giản Khê đã về nhà. Thi thoảng anh ấy mới tá túc ở đây, còn phần lớn thời gian anh ấy đều trở về nhà.

Neil trốn trong phòng tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn chán. Được nửa chừng hắn rời khỏi phòng chạy vào toilet, trên người chỉ mặc độc chiếc quần lót, còn lộ ra cả tấm thân trần, những múi cơ trên cơ thể hắn cực kỳ săn chắc quyến rũ dưới ánh đèn vàng ấm áp. Nhưng dù là cảnh tượng bổ mắt như vậy, cũng chẳng khiến tôi bận tâm.

Tâm trạng tôi cũng như hắn, vô cùng chán nản.

***

Tôi thu mình trên ghế sofa, tay cầm bản kế hoạch tiệc sinh nhật của Cố Ly mà chẳng còn tâm trí đoái hoài đến. Sự xuất hiện của Đường Uyển Như vừa rồi khiến con tim tôi như bị xối một bát nước cốt chanh, chua xót khó chịu vô cùng. Thời gian gần đây, thực tình ngày nào tôi cũng nhớ đến nó. Tuy sâu thẳm tâm can tôi luôn thấy nó bây giờ quá kỳ lạ, đúng như lời Cố Ly nói, nó chính là khối thuốc nổ di động, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt lý trí tôi thành tro bụi. Nhưng tôi nhớ nó. Tình cảm của tôi đối với nó giống như của người mẹ đối với đứa con gái bất trị của mình, tuy tôi sỉ nhục nó, trách mắng nó, nhưng tôi cũng chỉ dám cho mình làm đến như vậy mà thôi. Tôi sợ nó mất mặt, sợ nó bị người ta nhạo báng, sợ nó bị người khác khinh thường.

Thực ra đây cũng là những điều mà Cố Ly đối với chúng tôi, tôi luôn cảm thấy như vậy.

Nhưng điều đang quấy nhiễu tôi, lại hoàn toàn không phải những thứ này, tôi hiểu rất rõ, tình bạn của bốn đứa chúng tôi, dù dằn vặt đến mức nào, dù cãi nhau đến trời long đất lở, cũng sẽ có một ngày mọi thứ lành lặn trở lại. Còn cái cây sinh trưởng điên cuồng trong tim tôi như sắp quấn chặt tôi đến mức không thở được nữa đó xứng đáng gọi là “tình yêu hỗn loạn”.

Trong phòng khách yên tĩnh, di động của tôi đột nhiên vang tiếng bíp bíp, tôi nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình, biết rằng, thời khắc mình ra quyết định đã đến.

Tin nhắn trên màn hình vẫn đang nhấp nháy, “Anh đang ở cửa tiểu khu của bọn em, ra gặp anh một lát.”

***

Tôi đi đến cửa tiểu khu, nhìn thấy Sùng Quang đang ngồi trong chiếc Benz S350, trông anh vô cùng khôi ngô, vóc dáng vốn đẹp khác người bình thường, sau khi trải qua phẫu thuật chỉnh hình, càng hoàn mỹ đến mức siêu phàm thoát tục, anh ấy từ một chàng trai trưởng thành với chút thần sắc non nớt còn sót lại trước đây, đã biến thành một người đàn ông chín chắn và quyến rũ. Về mặt nào đó, anh ấy bây giờ so với Cung Minh chẳng có gì khác nhau. Chỉ là trong mắt anh ấy mãi mãi chất chứa thứ tình cảm mà Cung Minh không bao giờ có được: kỳ vọng mãnh liệt nhưng chan chứa khổ đau.

Ánh mắt này giống như mũi tên bay, từng mũi từng mũi liên tục xuyên thủng trái tim tôi.

Tôi đứng trước cửa xe, cúi đầu xuống nhìn, Sùng Quang mở cửa xe, ngồi nhích qua một bên, sau đó đưa tay vỗ vỗ xuống chỗ mà anh ấy vừa để trống bên cạnh, “Em đến đây. Vào đi.” Trong màn đêm tĩnh lặng giọng nói của anh toát lên sự dịu dàng như sirô cây thích, lặng lẽ rưới lên thân xác tôi. Tôi không biết anh lấy từ đâu nhiều khổ đau khiến người ta phải nghẹt thở đến vậy, thân thể anh cơ hồ chất đầy mây xám thê lương nhất trên bầu trời, lúc này cơ thể ấy đang tỏa ra thứ mùi như thể hoàng hôn khiến người ta không thể kháng cự, một thứ sức mạnh khiến khóe mắt người ta bất giác ửng đỏ. Ừm, có lẽ, đến từ thân thể đang bị tế bào ung thư gặm nhấm chăng? Hay là đến từ sự che giấu và lừa dối của anh ấy với tôi bằng lý do tử vong.

Tôi ngồi vào xe, đóng cửa lại.

Chiếc xe quay đầu, chạy về hướng công viên Tĩnh An. Nếu lúc này nhìn vào gương chiếu hậu, tôi sẽ thấy Giản Khê đang xách túi siêu thị, đứng trước cửa tiểu khu, lặng im chẳng nói lời nào dõi theo bóng tôi mất hút trong dòng xe chớp lóe ánh đèn điện. Nếu lúc này lôi di động ra nhìn, tôi sẽ thấy tin nhắn của anh: “Về đến nhà chợt nhớ em nhiều. Anh sang tìm em, hôm nay anh ở lại chỗ em nhé.”

***

Hàng cây ngô đồng cao vút trong công viên Tĩnh An, đang đứng trầm lặng giữa đêm khuya mùa hạ, hòa cùng âm thanh dìu dịu từ tốn giống như sa mạc đang chuyển động. Bốn phía xung quanh là năm tòa nhà chọc trời đang trong quá trình xây dựng, trước đây hằng ngày báo chí Thượng Hải đều đưa tin về sự mọc lên bất ngờ của “Năm ngôi sao vàng” này, toàn bộ trung tâm thành phố Thượng Hải cũng vì năm tòa cao ốc chọc trời với tiêu chuẩn cực kỳ xa xỉ này mà phải di chuyển về phía Tây 500 mét. Bản đồ Thượng Hải lấy Hằng Long làm trung tâm nhô lên võng xuống giống như bàn tay Thượng đế đang nhẹ nhàng đong đưa.

Tôi và Sùng Quang ngồi xuống một chiếc ghế dài ven hồ. Trong đêm, bãi cỏ xung quanh như đang tỏa ra luồng khí trong lành hòa với hương cỏ ngào ngạt. Tiếng dế mèn và tiếng ve sầu vang lên không ngớt bốn phía, tất cả càng khiến ánh trăng thêm phần tĩnh lặng.

Sùng Quang cởi áo vest ra, rồi hỏi tôi: “Cần khoác lên không? Bên hồ hơi lạnh.”

Tôi lắc đầu, “Không cần.”

Sùng Quang chẳng nghe tôi, vươn tay đưa chiếc áo vest đen hiệu Dior khoác lên vai tôi.

Tôi vung tay đẩy ra, âm lượng đột nhiên đẩy cao, “Em nói không cần mà!”

Tay của Sùng Quang chợt dừng lại đơ cứng trên vai tôi, rất lâu sau anh chẳng nói gì, cầm chiếc áo nhẹ nhàng đặt lên đùi mình. Anh quay qua nhìn tôi, trước sự phản chiếu của nước hồ, ánh mắt càng thêm lung linh lấp lánh. Tôi không chịu nổi ánh nhìn như vậy, liền quay mặt đi, giọng anh bất giác vang lên bên tai tôi, giống như chất chứa cả sương đêm lành lạnh, ướt át, “Có phải em đang trách anh không? Trách anh lừa dối em rằng anh… đã chết…”

“Đâu có.” Tôi lắc đầu.

“Anh biết chắc chắn em trách anh,” anh ấy chuyển chân mình một chút, đổi sang tư thế khác, “nhưng anh không còn cách nào cả. Em tin không? Thực sự anh đã hết cách. Em hãy tin anh, trên thế giới này, chẳng ai không muốn chết hơn một người mắc bệnh ung thư, chẳng ai muốn tiếp tục sống hơn anh. Dù có nằm mơ anh cũng muốn sống thêm một ngày…”

Vô số mũi tên bay vun vút, bắn xối xả về phía tôi, khiến sức lực trong thân xác tôi theo những vết thương ấy, ào ạt trôi đi.

“Bạn trai em vừa ăn cơm ở nhà chúng em,” tôi dốc mọi sức lực còn lại trong cơ thể, nói, “hôm nay, anh ấy còn đến công ty tìm em.”

Sùng Quang lặng thinh, chẳng nói lời nào.

Tôi quay qua nhìn anh. Nước hồ phản chiếu trong ánh mắt anh, bầu trời đêm phản chiếu vào trong mắt anh, bãi cỏ đang hít thở không ngừng kia cũng phản chiếu trong mắt anh, đáy mắt sâu thẳm của anh như chứa bát xúp bột giấy màu đen đang bốc khói.

Tôi quay đầu, nhìn từng gợn sóng trên mặt hồ, tiếp tục nói: “Sau khi… anh… đi rồi, anh ấy đã quay lại. Em không biết phải làm sao. Tại sao anh không nói cho em biết, anh dùng một tang lễ trần trụi để đá em ra khỏi cuộc sống của anh, giống như đá một bình nước nóng dưới chân vậy. Anh đã chọn cái chết, chọn cách rời bỏ khiến em ngay cả chờ đợi cũng không thể, anh nói đi, em phải làm sao?”

Sùng Quang vẫn lặng thinh, chẳng nói gì, trong mắt anh giống như một con thú thuần dưỡng giữa đêm khuya, đang tỏa ra nhiệt lượng, toát lên vẻ ngang bướng, nhưng cũng bừng lên sự kỳ vọng mãnh liệt mà chan chứa khổ đau.

“Không sai, em quyết định đi,” giọng anh ấy khàn khàn, “Anh nghe theo em.”

Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt lóe sáng khiến lồng ngực tôi đau nhói, giống như đuôi của một con cá đang bơi lội đột nhiên biến mất dưới làn nước đen ngòm. Đôi mắt thu hút của anh giống như ngọn đèn bị tắt, bỗng nhiên tối sầm.

***

Khi về đến nhà, tôi đã rất sửng sốt khi thấy Giản Khê đang ngồi trong phòng khách: “Sao anh lại quay lại?”

Anh đang bật một bóng đèn, ngồi trên sofa đọc tạp chí. Ngẩng lên nhìn tôi, anh mỉm cười dịu dàng rồi đưa hai tay thẳng về phía tôi: “Em đã đi đâu vậy?”

Tôi bước đến bên anh, ngồi xuống, rồi thả cả cơ thể vào vòng tay nóng bỏng của anh, “Vừa xem bản kế hoạch sinh nhật của Cố Ly, đau hết cả đầu, ra ngoài đi dạo một vòng, cho thoải mái.” Tôi đang lắng nghe nhịp tim của Giản Khê, trong thoáng chốc sự mệt mỏi ghê gớm đã phá tan. “Ngủ thôi?”

“Ừ”. Tôi nhắm mắt lại, rồi rúc trong lồng ngực anh trả lời ậm ừ.

Tôi cuốn mình trong chăn, mặc cho hơi lạnh như của mùa đông từ chiếc điều hòa thổi ra. Tôi ôm chầm cơ thể nóng bỏng của Giản Khê, rồi dần chìm vào giấc ngủ. Tôi đã mơ rất nhiều thứ. Có thể vì nhiệt độ nóng bừng của cơ thể Giản Khê và hơi nóng tỏa ra từ chiếc chăn, trong mơ chúng tôi ngồi quây quần quanh lò sưởi mùa đông, phòng khách mang một màu u ám, chỉ có ánh lửa hồng lay động trong lò sưởi hắt lên khuôn mặt của từng người, tôi, Giản Khê, Cố Nguyên, Cố Ly, Nam Tương, Đường Uyển Như, Neil, trông ai cũng có vẻ hạnh phúc vui vẻ, tương thân tương ái. Chúng tôi thầm lặng che chở bao bọc nhau, cùng uống cà phê, cuộn mình trong tấm thảm lông cừu, mưa tuyết bay ngoài cửa vậy mà trông như tràn ngập sự ấm áp màu vàng cam. Tôi nhìn ra bên ngoài, trông thấy Sùng Quang đứng ngoài cửa sổ đang chăm chú nhìn về phía tôi.

Cũng giống như trong giấc mơ năm ngoái, anh ấy mặc áo khoác lớn màu đen, mái tóc nhuốm màu hoa tuyết trắng xám, khi đó anh còn chưa biến thành anh chàng ngoại quốc điển trai tóc vàng mắt xanh, con ngươi vẫn đen láy và đôi chân mày vẫn đen bóng, mái tóc dày dặn, đôi mi mềm mại, anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt lay động điểm sáng giống như ánh lập lòe của đom đóm, hình như anh ấy đang nói chuyện với tôi, nhưng dường như lại không phải, anh ấy chỉ chăm chú nhìn tôi, dùng ánh mắt vừa khổ đau vừa ấm áp trước đây, giống như đang ngắm nhìn sự tàn phai của mùa thu, anh ấy không mở ô che, trong mưa tuyết lạnh lẽo vô cùng, anh ấy cứ đứng lặng ngoài cửa sổ, rất lâu rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi đưa tay lên, ngập ngừng vẻ không nỡ khẽ khoát tay với tôi, tôi không nghe thấy tiếng anh ấy, nhưng có thể thấy khẩu hình miệng, anh ấy đang nói với tôi, BYE BYE.

Trong mơ tôi đang tựa vào vầng ngực Giản Khê, tấm thảm len quấn chặt lấy tôi, trong khi tôi đang nhìn Sùng Quang trong mưa tuyết ngoài cửa sổ, chẳng hiểu tại sao, tôi không thấy chút đau thương nào, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng rồi khẽ đưa tay lên, rồi cũng khoát hai cái với anh ấy đang ngoài cửa sổ, có một vài bông tuyết nhẹ vương trên mi anh ấy, hóa thành nước mưa ướt nhòe, anh ấy gật gật đầu với tôi, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay người bước vào bóng tối vô cùng vô tận, bóng hình anh ấy mất hút ở cuối đường mịt mờ gió tuyết, giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình, kéo vào bóng tối.

Lại một lần nữa anh ấy mất hút ở nơi tận cùng thế giới của tôi.

***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN