Tiểu thời đại 2.0 - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tiểu thời đại 2.0


Chương 6


Tôi nói sơ qua về vấn đề mà hiện tại tôi và Nam Tương đang phải đối mặt cho Cố Ly:

Nam Tương vì không có tiền đóng học phí, nên đã làm bồi bàn trong quán đêm (Cố Ly: Khốn kiếp, các cậu đang đóng kịch hả?), kết quả đúng lúc có một anh chàng mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, mở túi công văn của mình ra, khoe từng xếp từng xếp tiền bên trong, nhưng trên thực tế, khoản tiền này căn bản không phải của anh ta, mà là món tiền lưu động của công ty bảo hiểm nơi anh ta làm việc dùng để chi trả bảo hiểm, sáng hôm sau cần phải chuyển về cho công ty. Mà theo định luật mèo mù gặp cá rán, anh chàng này đã gặp Nam Tương, chẳng gì khác hơn là muốn đưa nó ra ngoài ăn khuya. Vậy là, khi Nam Tương và anh ta rời khỏi quán, lúc đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ chuẩn bị qua đường, anh chàng này bỗng ọe một tiếng rồi nôn mửa, sau đó say lăn ra đất. Khi đó trước mặt Nam Tương là hình ảnh một anh chàng say đến bất tỉnh nhân sự, cùng túi tiền của anh ta, nói thực tình, chẳng ai vượt qua được sự cám dỗ ấy. Cũng giống Đường Uyển Như dù đã bị cha ruột giáo huấn đến rã rời gân cốt rồi mà đột nhiên trông thấy chiếc nệm King Size mềm mại của người khác, thì sao nỡ chỉ trích Đường Uyển Như khi nó đang đổ sầm người xuống giường của người khác chứ? Đó hoàn toàn là bản năng.

“Thế là cậu ấy đẩy anh chàng kia rơi từ trên cầu vượt xuống đất giết người diệt khẩu rồi sau đó ôm tiền chạy trốn?” Cố Ly hạ thấp giọng trong điện thoại, lén dò hỏi tôi.

“Cảm ơn bà chị, chị đang diễn kịch đấy hả? Chúng ta đang nói về Nam Tương, không phải Đường Uyển Như! Cậu cảm thấy một cô gái yểu điệu như vậy có thể làm ra chuyện này sao?” Tôi bực tức đáp lại.

“Tớ đương nhiên là đang nói Nam Tương, nếu là Đường Uyển Như, tớ sẽ hỏi cậu xem có phải cậu ấy sau khi hiếp dâm anh chàng đó đã dùng axít tưới cho cháy thành than rồi chôn anh ta trong một ruộng ngô ngoài lối ra của một đường cao tốc ở Tùng Giang.”

“Cậu nói cũng có lý”, tôi ngước mắt lên suy tư giây lát, rồi khẽ gật gật đầu, “Nam Tương chỉ móc di động của người đó ra rồi ném đi, sau đó lấy tiền của người đó bỏ trốn thôi – tất nhiên, là đã chạy đến tìm tớ, ngay việc cậu ấy quăng di động của anh chàng đó đi, cũng được xem là thông minh, là tay có mưu. Có điều, sau khi anh chàng đó tỉnh lại vẫn tìm được bốt điện thoại công cộng để báo cảnh sát, đúng rồi, tớ cũng thấy lạ, thời buổi này mà còn tìm được điện thoại công cộng trên phố ở Thượng Hải thì đúng là thần kỳ, hơn nữa làm gì có sự trùng hợp đến mức anh ta còn tiền xu để dùng, được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ không chừng vô số cảnh sát Thượng Hải đang lùng sục Nam Tương. Điện thoại của cậu ấy cũng không dám mở máy, tớ cũng rút sim điện thoại của tớ ra rồi. Cảnh sát chắc chắn sẽ tìm cậu và Đường Uyển Như, Cố Ly, cậu nghĩ cách đi.”

“Cậu muốn nói nghĩ cách ngăn cảnh sát tìm Đường Uyển Như sao?”

“… Cố Ly, tớ mang nhân cách của tớ ra bảo đảm, vào thời khắc cậu nằm trong quan tài kia, có lẽ cậu vẫn sẽ tập trung tinh thần mà chanh chua cay nghiệt sỉ nhục người đóng quan tài cho mình như thế đấy?”

“Tất nhiên, chẳng phải có bộ tiểu thuyết, tên ‘Mãi đến câu nói cuối cùng’ gì đó. Đổi lại là tớ, nó sẽ trở thành mãi đến cây đinh sau cùng đóng xuống. Phải rồi, cậu và Nam Tương trước hết cứ đợi ở Nam Kinh đi, mọi chuyện còn lại để tớ xử lý. Tớ phải đi tìm anh chàng đó trước, có Cố Ly tớ ở đây, chẳng có việc gì làm không xong. Cướp tiền đã là gì, chỉ cần chưa giết anh ta là được.”

Ngắt điện thoại, Cố Ly đứng trong phòng khách, nhìn đám người cơ hồ sắp rưng rưng ngấn lệ đến nơi ở xung quanh, nét mặt rất đỗi ngờ vực. Còn Đường Uyển Như yếu ớt ngã trên ghế sofa, tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch, điệu bộ giống như khi nó phát hiện ra mình béo thêm hai kilogram lúc kiểm tra sức khỏe lần trước vậy. Nhưng xem chừng cùng lúc sắp hấp hối ấy, nó vẫn không ngừng nốc rượu vang, cách uống có vẻ cũng rất sảng khoái, chẳng mất giọt nào.

Cố Ly nhíu chân mày: “Làm gì mà nhìn tớ khiếp thế? Bọn Lâm Tiêu chỉ cướp mười mấy vạn tiền mặt chạy trốn đến Nam Kinh, chẳng phải chuyện gì lớn lắm, các cậu làm gì mà nghiêm trọng thế?”

Cặp mắt to của Sùng Quang trừng lên như sắp rớt ra ngoài.

Cố Ly liếc xéo anh ta một cái, “Mắt anh không to hơn được nữa hả, định dọa ai đấy.”

Nếu nói, vào thời khắc này, bầu không khí còn chưa được xem là kỳ lạ, thì ở giây kế tiếp, bầu không khí trong toàn bộ căn phòng, giống như bị Harry Potter niệm thần chú “Hãy mau mê hoặc vào cõi chết đi”, bởi vì, cha của Cung Minh, đúng, chính là Cung Huân lấy cái họ Constanly kia làm lẽ sống, từ cửa chính bình tĩnh mà thản nhiên bước vào.

Trong lúc chầm chậm tiến từ cửa chính qua phòng khách rồi vào đến phòng ngủ này, ông ta vừa phe phẩy tập văn kiện trong tay, vừa ngước mắt lên, ánh mắt chậm rãi ra bộ như không có chuyện gì quét một lượt qua những khuôn mặt mà ông ta chưa từng gặp như Cố Ly, Cố Nguyên, Neil, Lam Quyết, đồng thời còn nói với ba người vừa giống bảo vệ vừa giống trợ lý mặc vest màu đen đang theo sát bên cạnh “Bản kế hoạch này ngày mai đem cho người của bộ phận quảng cáo xem, sau đó hủy cuộc họp sáng mai, đặt vé tối mai bay đến Hồng Kông, chờ chút, cậu gọi Rocky đem bản phụ lục hợp đồng cần ký vào ngày mai từ công ty chuyển đến phòng tôi, còn nữa, mau đuổi hết những người nhàn rỗi ăn không ngồi rồi này ra ngoài.”

Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy lưu loát, mặt không chút biểu cảm, sau bảy phút ông ta đã ở cuối hành lang rồi quay người tiến vào phòng riêng, mất hút.

Cố Nguyên và Cố Ly, hai người chỉ biết há hốc miệng, nhìn nhau không cảm xúc.

Còn Cung Minh và Sùng Quang, cúi đầu xuống, bối rối đứng bất động giữa phòng khách.

Khi Cố Ly ngồi vào xe Cố Nguyên, nó dùng hết sức kéo mạnh cửa xe đánh sầm một tiếng: “Em chưa từng thấy người nào kiêu ngạo càn quấy như vậy! Em vốn cho rằng mẹ anh Diệp Truyền Bình đã đủ khiến người ta chịu không nổi rồi, so với Cung Huân, mẹ anh quả là một tiểu thư hữu nghị quốc tế – hơn nữa trên cổ còn đang đeo vòng hoa!” Nói đến nửa chừng, quay đầu trông về phía Cố Nguyên đang nắm chặt tay lái bất động, đang trừng mắt nhìn về phía mình, nó nói tiếp: “Anh trợn mắt cái gì, em đâu nói mẹ anh, em đang nói Cung Huân!”

Cố Nguyên làm bầm hai tiếng rồi nói: “Được rồi đấy, Cố Ly, khi Cung Huân bước vào phòng hai mắt em chẳng phải đã sáng bừng lên đó sao, hình tượng mà em luôn mơ mộng đạt đến chẳng phải là trở thành người như ông ta sao, ngày ngày ngồi trên máy bay riêng tung hoành khắp thế giới, buổi sáng ở Nhật Bản uống rượu sake, buổi chiều lại đến Ai Cập phơi nắng, có thể luân phiên trò chuyện bằng tiếng Anh và tiếng Pháp như gió trong các khách sạn cao cấp, mọi người gọi điện thoại vào máy di động của em luôn bị chuyển tiếp đến hộp thư ghi âm, đồng thời bên cạnh lúc nào cũng có trợ lý mặc vest, đi giày da giúp em hoàn thành các mệnh lệnh hà khắc chua chát khó bề tưởng tượng hoặc là giúp em tranh lấy chiếc túi hiệu Birkin trong cửa hàng Hermes… Em còn nhớ bài văn có tên gọi “Lý tưởng của tôi” mà em đã viết hồi cấp ba không? Câu kết bài văn của em là: Tôi cảm thấy Buffett là người giàu nhất thế giới – nhưng tôi yêu ông ấy!”

Cố Ly hít một hơi thật sâu, bực tức quay sang hướng Cố Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói đúng lắm!”

Cố Nguyên tỏ vẻ “chịu không nổi”, hếch mặt qua một bên, chuẩn bị nhấn chân ga phóng vút đi.

Trang viên Thế Mậu là một cơn ác mộng.

“Nếu có thể trở thành Cung Huân thứ hai, em bằng lòng vĩnh viễn không mua Prada!” Cố Ly bồi thêm một câu.

Cố Nguyên vừa quay vô lăng, vừa nói: “Cho dù không mua Prada, em cũng không thể trở thành Cung Huân. Đổi lại là anh, nếu có thể trở thành Cung Huân, anh bằng lòng sống ít đi mười năm. Vì anh có thể bất chấp tính mạng liều lĩnh giống ông ta, anh thật sự có thể trở thành như ông ta. Còn em không mua Prada thì chẳng khác nào Đường Uyển Như vì muốn gầy như các siêu mẫu Âu Mỹ mà thề cô ấy không dùng điện thoại của Nokia nữa vậy… chuyện nào ra chuyện đó!”

Cố Ly quay đầu sang nhìn Cố Nguyên, trên mặt như đang viết “ngọn lửa tình yêu”. Nó luôn thích khuôn mặt vào những lúc lý trí thế này của anh, như thể mọi thứ trên thế giới đều có thể biến thành các quả cân đánh số gam rồi quăng lên bàn cân để cân vậy, bất cứ tình cảm nào, đều có thể dùng thước cặp có du xích đo đạc đến vị trí thứ ba sau điểm chỉ vạch nhỏ nhất.

Cố Ly còn nhớ hồi học cấp ba, lần đầu tiên cãi nhau với Cố Nguyên, buổi tối hôm đó, Cố Nguyên đập rầm rầm vào cửa nhà Cố Ly, Cố Ly mở cửa ra, trước cửa là một Cố Nguyên đã uống đến say bí tỉ. Sau một loạt quy trình giằng co, giận dỗi, mắng nhau, ôm nhau, hôn nhau thường thấy có phần dung tục ở các cặp tình nhân kết thúc thuận lợi hai người họ anh anh em em cùng tựa vào nhau rồi ngả lên ghế sofa nhỏ. Cố Ly đau lòng sờ lên khuôn mặt đỏ lựng của Cố Nguyên, nói: “Anh uống đến mức này, sáng mai tỉnh dậy đầu sẽ đau lắm.” Còn Cố Nguyên lắc đầu, nói: “Em yên tâm đi, anh uống rượu vang đỏ, hơn nữa rượu ngọt nồng độ thấp lại mới lên men một nửa, trước khi uống anh đã uống thuốc giải rượu và thuốc bảo vệ dạ dày rồi, yên tâm đi.” Lúc đó, Cố Ly thấy Cố Nguyên cho dù là mượn rượu giải sầu nhưng lý trí vẫn vô cùng tỉnh táo, trong chốc lát mê man đến hồn phách điên đảo, đã chui đầu vào thì mãi đến nay cũng chưa thể thoát ra.

***

Neil và Đường Uyển Như, còn cả Lam Quyết, ba người đứng trước chiếc xe con của Neil mà phát sầu.

Chỉ hai chỗ ngồi, mà có những ba người.

Lam Quyết cho tay vào túi áo, nhún nhún hai vai, anh ta mặc một chiếc áo khoác nhung màu cà phê, trên vành mũ có đính một vòng nhung màu đen mềm mại, làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn, như một vị hoàng tử bị biến thành thiên nga đen trong chuyện cổ tích vậy. Anh ta vừa thở ra những làn hơi trắng trong bầu không khí lạnh giá, vừa nhìn gương mặt con lai trong đêm đen sâu thẳm kia của Neil, nói: “Hay là cậu đưa Đường Uyển Như về đi, cô ấy là con gái. Tớ, đợi chút, xem có thể gọi một chiếc taxi đến hay không.”

Trang viên Thế Mậu Dư Sơn vào đêm khuya, có rất ít taxi qua lại. Người có thể ở đây, trong gara thông thường đều có mấy chiếc xe con bóng lộn, trong xe luôn có tài xế tay đeo găng trắng túc trực sẵn hai mươi tư giờ trong ngày.

Lam Quyết rút di dộng ra, chuẩn bị tìm số máy gọi taxi, Đường Uyển Như nhìn Neil, trong lòng lo lắng bồn chồn hỏi: “Anh nói xem chúng ta cô nam quả nữ… tôi ngồi xe anh không có chuyện gì chứ? Người ta còn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới…”

Neil nhìn Đường Uyển Như, rồi giơ tay lên: “Chị gái à, chỉ để chị ngồi trên xe tôi một chút thôi.”

Đường Uyển Như ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Neil: “Vậy anh bảo đảm không hãm hiếp người ta chứ?”

Neil quay đầu qua hỏi Lam Quyết: “Hãm hiếp là gì?” Lam Quyết đáp rõ ràng mạch lạc: “Rape her!”

Neil liền khoát tay mặt đỏ ửng nói: “No! Are you crazy?”

Khuôn mặt khôi ngô của Lam Quyết chợt chùng xuống, nét mặt anh ta như vừa ăn phải một quả chanh, “Ý của tớ là nói cho cậu biết, ý nghĩa của từ hãm hiếp, là rape.”

Neil thở phào một tiếng, sau đó quay đầu qua nhìn Đường Uyển Như hồi lâu, rồi lắc đầu thành thực: “Sorry, I can’t.”

Cảnh tiếp sau, Lam Quyết đã ngồi vào vị trí phụ lái của Neil.

Vì khi Đường Uyển Như trông thấy Sùng Quang từ trong nhà bước ra lái xe trở về nội thành, ánh mắt nó ánh lên long lanh như một con sói vàng đã đói ba ngày trời nhìn một con bạch trảm kê [2] đang nghêu ngao tản bộ trên phố vậy, đến nỗi Lam Quyết cười ngất sau lưng nó vì câu ‘Vậy anh bảo đảm không hãm hiếp người ta chứ” mà nó cũng hoàn toàn chẳng nghe thấy. Neil hỏi Sùng Quang sao không ở trong nhà, Sùng Quang cười cười, nói: “Tớ gần như chưa từng ở đây, đây không phải là nhà tớ. Nhà tớ ở trong nội thành.”

[2] Bạch trảm kê: là món ăn Quảng Đông rất được yêu thích. Thực ra là món gà luộc, phương pháp làm đơn giản, thịt chín vừa không nát, thêm nhiều vật liệu phối hợp mà vẫn bảo đảm nguyên vị. Thịt gà trống da trơn thịt mềm, thanh đạm ngon miệng, ở đây dùng hình ảnh bạch trảm kê để nổi bật vẻ thèm thuồng, ham muốn khó cưỡng của con sói vàng kia. Một cách hoán dụ rất thú vị.

Còn sau khi xe của Neil chạy đi khỏi khoảng mười lăm phút, Lam Quyết đã không cười nổi nữa.

Hai bên quốc lộ là rừng cây tùng đỏ lá rụng rậm rạp, còn khoảng một tiếng nữa mới tới nội thành, giữa vùng núi tựa như rừng rậm nguyên sinh này, xe của Neil đột nhiên trở chứng.

Neil quay sang Lam Quyết đang trừng mắt nhìn mình, đưa tay lên khoát khoát, rồi cười nói gượng gạo: “Không phải tôi cố ý đâu.” Sau đó thấy nét mặt miễn cưỡng của Lam Quyết, Neil lại an ủi anh ta rằng: “Để tôi xuống xem xem nhé, chắc là vấn đề nhỏ thôi, xe của tôi cũng mua chưa được bao lâu.”

Kết quả là khi Neil có ý mở cửa xe bước ra, chính anh ta cũng không thể cười nổi nữa. Không biết là hệ thống điện của xe hay do nguyên nhân quỷ quái gì, mà cửa xe và cửa sổ xe, toàn bộ đều chết cứng. Neil nhìn đi nhìn lại chiếc di động trên tay mình, tín hiệu là số 0.

Bầu không khí trong xe vụt chốc trở nên bối rối. Không gian trong xe oi bức, chật chội, khiến toàn thân Neil nóng ran. Anh ta cởi chiếc áo nhung lông dê trên người ra, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, nghĩ ngợi thoáng chốc lại đem chiếc áo vừa cởi ra khoác trở lại. Anh ta quay đầu qua, muốn nhân tiện nói gì đó với Lam Quyết đang lặng thinh bên cạnh, kết quả vừa mới quay sang, đã bắt gặp Lam Quyết mặt mày đỏ gay, anh ta cúi đầu xuống, xem chừng vừa sốt ruột vừa bực tức, cặp chân mày thon dài trang trí cho đôi mắt của anh ta rất đỗi cuốn hút. Yết hầu của Neil chợt rung động, tay giằng giằng cà vạt, nới lỏng cổ áo một chút, vừa định nói, thì bắt gặp Lam Quyết quay đầu lại, gương mặt đỏ như trái cà chua chín, ngập ngừng mà thì thào nói: “Tôi… cần đi vệ sinh…”

***

Lúc Cung Minh bước vào phòng, Cung Huân ngẩng đầu lên khỏi đống văn bản.

Ông ta ra hiệu cho Cung Minh ngồi xuống trước bàn, sau đó lấy ra một văn bản, đưa cho Cung Minh, rồi nói bình thản: “Văn bản này, Kitty đã đưa cho con xem rồi chứ, chính là văn bản mà cô ấy phát hiện trong hệ thống công ty, khiến cô ấy hoang mang lúng túng đấy.”

Tim của Cung Minh đột nhiên như bị một tấm lưới tàn bạo vô hình siết chặt.

“Bệnh của Sùng Quang đã thật sự đỡ hơn rồi chứ?” Cung Huân đột nhiên chuyển đề tài.

“Sau khi phẫu thuật xong, đã ổn định rồi, nhưng bác sĩ nói cần phải theo dõi thêm, nếu không tái phát thì chắc chắn có thể sống khỏe mạnh nhiều năm.” Cung Minh không biết tại sao ông lại nhắc đến bệnh tình của Sùng Quang.

“Vậy cũng tức là, còn có khả năng chết vì bệnh tình tái phát?” Cung Huân đứng dậy, mắt dán vào Cung Minh, hỏi.

“Vâng… cũng có thể.”

“Vậy có cách nào để cậu ta chết không, hơn nữa xem ra cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, giống như đột nhiên chết vì chứng ung thư dạ dày mà cậu ấy mắc phải?”

Chồi non từ trong bóng tối đã phá bung mặt đất mà chui lên, khoảnh khắc đâm phá mặt đất, phát ra âm thanh nhẹ nhàng giống như vỏ trứng nứt vỡ.

Cung Minh nhìn cha nghiêm nghị lạnh lùng giữa luồng sáng của ánh đèn, ngậm miệng không đáp gì.

“Có cách gì không?” Cung Huân vẫn lạnh lùng nhìn anh, hỏi vặn.

Mãi hồi lâu, Cung Minh mới chầm chậm gật đầu: “Có.”

***

Văn minh nhân loại điên cuồng, đã sáng tạo ra sự tồn tại của những thứ tanh mùi máu kiểu như mê cung, ma trận, cạm bẫy, đấu trường.

Hơi thở chẳng kiêng dè trong bóng tối, khuấy động cả thế giới thành một mớ vẩn đục.

Thi hài dưới đại dương mênh mông, bị ánh trăng sáng trắng chiếu rọi toát lên nét nhợt nhạt mà u ám.

“Nếu đã có cách” Cung Huân ném văn bản vào tay Cung Minh, “Vậy để nó chết đi.”

***

[Một tháng sau]

Đường Nam Kinh Tây vào đêm giống như một dòng sông phát sáng. Vô số chú cá rong chơi có bộ vảy lấp lánh, đang bơi lội giữa dòng sông sâu thẳm ấy.

Dòng sông này vắt ngang qua khu vực Tĩnh An cao cấp nhất Thượng Hải, gột rửa tất cả mùi vị xa hoa lãng phí của cuộc sống phồn hoa tươi đẹp đang xộc vào mũi.

Tay bảo vệ nơi cửa vào của tiểu khu biệt thự đang ngồi trong cái chòi nhỏ nằm ngay cửa ra vào đọc báo. Quảng trường Hằng Long cách nơi anh ta ngồi một con phố, lúc này đang được những chiếc đèn giáng sinh rất lớn trang hoàng cao chẳng thể nào với tới. Phía trên đài phun nước ở cửa ngõ quảng trường, là bảy tám con tuần lộc sừng dài được kết từ những chiếc đèn màu lam, chúng kéo ông già tuyết cưỡi trên cỗ xe, bay về hướng một rừng biển hiệu logo.

Từng hồi âm thanh va đập vào cửa sổ khiến anh ta ngẩng đầu lên, trông thấy một chàng trai trẻ đang đứng ngoài cửa, áng chừng sinh viên đại học, dung mạo xuất chúng, hay nói một cách chính xác là nét mặt u uất, chiếc áo khoác ngoài bằng nhung dê phủ lên thân hình một màu đen tuyền khiến cậu ta trông giống như một tử thần thời hiện đại. Cậu ta nhếch mép, khẽ cười để lộ hàm răng trắng đều đặn, xem như đã chào hỏi.

Bảo vệ đẩy cửa sổ ra, hỏi cậu ta tìm ai?

Anh chàng dùng một giọng nói trầm thấp mang đầy vẻ mê hoặc nói: “Em tìm Cố Ly, nhưng hình như trong nhà không có người.”

“Bọn họ ra ngoài rồi”.

“À. Vậy đợi chị ấy về, phiền anh nói cho chị ấy biết, em trai chị ấy đến tìm.”

Bảo vệ lầm bầm vài tiếng, nói: “Em trai cô ấy? Tôi chưa từng nghe nói cô ấy có em trai. Cậu có tìm nhầm người không đấy.”

Chàng trai trẻ cười, nói: “Đừng nói là anh chưa từng nghe thấy, ngay cả bản thân chị ấy cũng chưa từng biết chị ấy có một người em trai ruột. Anh cứ nói với chị ấy như vậy là được, còn nữa”, cậu ta chớp mắt, đôi đồng tử đen láy như mực nước phát sáng, “Tên của em là Cố Hoài”. Nói xong cậu ta vẫy vẫy tay chào, rồi quay người ra khỏi tiểu khu.

***

Trái đất xoay chuyển không ngừng, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, đều đang chuyển dời biến hóa đến những góc độ khác nhau.

Khi ánh mặt trời từ đường chân trời phía đông chiếu xuyên qua, chúng ta từ từ tỉnh mộng, sau đó từng chút từng chút, nhìn rõ thế giới đang ngủ say trong tăm tối này.

Hay nói cách khác, còn chưa kịp mở rộng đôi mắt, sẽ lại rơi vào cơn ác mộng nhớp nháp vẩn đục khác.

Âm thanh tích tắc tích tắc, như sắp nổ tung.

Bạn nói xem có phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN