Tiểu Thư Băng Giá
Tiểu Thư Băng Giá - Chương 48
CHAP 48:
Bên trong nhà lúc này, Zan, Gin và Sam vẫn đứng trong phòng nó. Zan trên tay vẫn cầm tấm ảnh của mẹ nó mà nức nở. Gin nhìn thấy Zan như vậy ko khỏi đau lòng cho dù cậu cũng ko biết đang có chuyện gì diễn ra, liền tiến đến ôm Zan vào lòng an ủi. Sam vẫn đứng đó, khuôn mặt tuy khóc lóc nức nở nhưng trong lòng ko khỏi hậm hực. Nó có cần làm quá như vậy ko? Chỉ là một tấm ảnh thôi mà , ko có gì to tác cả. Lại còn dám đánh nhỏ nữa chứ. Thù này nhỏ nhất định trả.
-” Mình… Xin lỗi…tất cả là lô….”.
-” Cô im đi! Ko cần nói nhiều… Tất cả mọi chuyện điều tại cô mà ra hết. Nhanh chóng biến mất khỏi nhà của tôi đi! “.
Zan cắt ngang lời nói của Sam, vùng ra khỏi người Gin mà lớn tiếng nói. Lúc này đây đều Zan muốn làm nhất chính là giết chết Sam- người đã gây đau khổ cho nó.
Gin thấy Zan kích động như vậy liền nhanh chõng ngăn cản Zan lại. Thật sự cậu muốn biết tất cả mọi chuyện. Nhưng nếu hỏi lúc này chắc sẽ ko được đâu. Nghĩ vậy cậu liền quay sang Sam:
-” Anh nghĩ là em nên về trước đi! Mọi chuyện cứ để mọi người lo.”.
-” Em…”. Sam ấp úng định nói gì đó nhưng lại thôi. Nhỏ biết nếu ở đây một lát nữa chắc nhỏ ko chỉ bị nó đánh thôi đâu. Mà còn bị bưởi con gái kia đánh nữa nên rút lui là thượng sách.
********
Bên ngoài sân
Nó bị đèn xe làm cho chói mắt ko đi được nữa, vì vậy hắn nhanh chóng chạy đến giữ tay nó lại. Chỉ mới nắm nhẹ tay nó hắn đã cảm thấy được sự dính ướt do máu. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngước mặt lên nhìn nó, hắn ko hề nhìn thấy một tia nào gọi là đau đớn do bị thương , nhưng hắn lại nhìn thấy sự tức giận và câm thù từ sâu trong đôi mắt nó. Chỉ có một tấm ảnh mà nó đã kích động như vậy sao? Chắc người trong ảnh rất quan trọng với nó. Chiếc xe trước cổng thấy người đứng trước đầu xe thì liền nhanh chóng đạp phanh. Ý định chạy vào sân cũng từ đó tắt đi, khi nhìn thấy hai người đư ứng trước xe mình. Tắt chìa khoá, người ngồi trong xe dựa lưng vào ghế, như đang thưởng thức một bộ phim, nhưng vẻ mặt thì lại đang muốn xem chuyện gì đang diễn ra ở đây mà lại khiến hai người họ có vẻ nghiêm trọng như vậy. Và cũng vì mãi chú ý đến hai người mà người trong xe ko hề phát hiện ra vết thương của cô gái cho đến khi…
-” Cậu bị thương rồi , mà còn muốn đi đâu nữa? Vào nhà băng bó đi. Những chuyện lúc nãy mình xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu. Nhưng sao chỉ vì một tấm ảnh mà….”.
-” Tránh ra! Chuyện của tôi ko liên quan đến các người. Cậu có tư cách gì mà xen vào. “.
Nó lạnh lùng hất tay của hắn ra khỏi người mình mà cắt ngang lời hắn. Một tấm ảnh? Phải đối với hắn thì đây chỉ là một tấm ảnh bình thường, nhưng với nó thì đó là một báo vật mà nó ghét người nào đụng vào. Ngoài nó và người thân. Nhưng hôm nay , cô ta lại có thể chà đạp lên di ảnh của mẹ nó như vậy, nó nhất định ko tha cho cô ta. Những chuyện trước kia cô ta đối xử với nó , nó có thể bỏ qua. Ngay cả hắn nó cũng sẽ ko tranh dành với cô ta. Nhưng hôm nay nó tuyệt-đối sẽ ko bỏ qua.
-” Cậu…” Hăn ú ớ ko biết nói gì cho đến khi tiếng cửa xe bật mở từ sau lưng vang lên mới kéo sự chú ý của nó và hắn.
Người trong xe bước ra, dáng đi khoan thai. Hai tay cho vào túi quần, bước đến cạnh nó. Điều này khiến nó và hắn ngạc nhiên đây ko phải là Jen sao? Người đã biến mất cả tuần nay, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Ko phải chuyện lạ à.
Bỏ qua sự ngạc nhiên của hắn , thứ khiến Jen chú ý chính là bàn tay đầy máu của nó cả chân cũng vậy. Jen ko ngờ, cậu mới vắng mặt một tuần mà lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Cả tuần nay cậu tất bật lo chuyện cty của ba mình ở bên Nga, do đi gấp quá nên ko kịp thông báo cho nó. Nhưng ko ngờ khi cậu trở về lại đọc được tin tức trên báo là nó và hắn đang quen nha. Điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu, đang định đến tìm nó hỏi rõ lại thấy nó và hắn ở đây, ko khỏi ngạc nhiên. Nhưng cậu muốn xem chuyện gì đang diễn ra nên mới ngồi lại trong xe. Ko ngờ lại nghe được là nó đang bị thương, nên liền lập tức xuống xe mà đến cạnh nó. Ko ngừa nó lại bị thương nặng như thế này.
-” Tại sao cậu lại bị như vậy?”. Jen lo lắng hỏi.
Nó ko hề có ý định trả lời. Hắn đứng đó, nhìn Jen liền hỏi:
-” Cậu ở đâu ra vậy?”.
-” Tôi ở đâu ra thì Liên quan đến cậu à? Nhưng có phải cậu là người khiến Yun ra nông nỗi này ko?”. Jen ko trả lời mà tức giận hỏi lại.
-” ko phải chuyện của cậu!”. Hắn lạnh nhạt bác bỏ Jen mà tập trung sang nó.-” Vào nhà đi! Trời đang lạnh cậu lại đang bị thương. Có gì chúng ta sẽ nói sau.”
Nó ko trả lời , suy nghĩ gì đó rồi quay sang Jen.
-” Tôi nhờ cậu một chuyện!”. Có vẻ như đang nhờ vả nhưng thực chất người được nhờ vả ko thể nào từ chối được.
-” Được cậu nói đi! Miễn là cậu thì chuyện gì tớ cũng đồng ý!”. Jen vui vẻ nói.
-” Đưa tôi đi khỏi đây!”. Nó nói rồi ko cần sự đồng ý đã đi lại xe và mở cửa ngồi vào trong ghế phụ lái. Jen thấy vậy liền nhanh chóng theo nó lên xe. Khởi đồng xe, lùi xe ra khỏi cổng , sau đó là đạp ga rời khỏi nhà nó. Hắn vẫn còn đứng đó, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn ko biết phải làm gì. Có phải hắn đã phạm một sai lầm ko thể sửa chữa ko?
Sam bước ra khỏi cửa trông thấy hắn đang đứng đó thì vui vẻ chạy lại. Tuy mặt vẫn còn đau vì do nó đáng nhưng nhỏ lại có thể khiến nó biến mất như thế này thì cũng đủ bù lại rồi. Đến cạnh hắn nhỏ lại trở lại vẻ mặt đáng thương:
-” Anh! Yun đâu rồi? Em muốn xin lỗi bạn ấy! Chuyện lúc nãy thật sự ko phải em cố ý , chỉ là em sơ ý thôi!”.
-” Thôi ko cần đâu! Cũng trể rồi anh đưa em về.” Hắn quay lại hiện tại vẻ mặt vô cùng chán chường. Nhưng thấy Sam cũng ko có lỗi nên ko thể trách nhỏ được nên đưa Sam về.
-” Dạ!”. Nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.
********
Trên xe nó vẫn ngồi đó mắt thì lun nhìn ra bên ngoài. Jen lái xe, lâu lâu lại quay sang nhìn nó. Hình như vừa có đều gì khủng khiếp xảy ra với nó vậy nhìn xuống tay nó thì khiến cậu ko khỏi đau lòng. Liền lên tiếng hỏi:
-” Cậu muốn đi đâu? Hay chúng ta đến bệnh viện trước đi. Phải băng bó cho cậu trước.”.
Nó vẫn im lặng ko trả lời. Đến lúc tưởng nó sẽ ko nói thì , nó lại mở miệng:
-” Cậu có thể đưa tôi đến một nơi ko?”.
Chiếc xe dừng lại ở nghĩa trang – nơi nó vừa về vài tiếng trước. Jen cảm thấy lạ sao nó lại muốn đến đây vào giờ này cơ chứ.
-” Cậu có thể đi ! Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây.”. Nó quay sang nói với Jen vẻ mặt vẫn lanh lùng.
-” Sao tớ có thể bỏ cậu lại được chứ!”. Jen quay sang nhìn nó nói.
Nó im lặng , chân bước đều tiến về bên trong và đi theo con đường sáng nay. Jen lặng lẽ bước theo sau, cậu biết bây giờ ko nên nói gì. Dừng chân trước ngôi mộ của mẹ nó. Nó lặng lẽ quỳ xuống trước mộ. Jen muốn đỡ nó dậy vì chân nó đang bị thương ngay chân. Nhưng vừa đưa tay ra thì nó đã cản lại. Cậu khó hiểu hỏi nó:
-” Chân cậu đang bị thương ko thể để dính cát được. Sẽ nhiễm trùng đó! Đây là mộ của ai? Mà cậu phải làm như vậy chứ.”.
-” Là mẹ tôi!”.
Nó nhẹ nhàng lên tiếng. Đều này khiến Jen giật mình. Mẹ nó? Vậy chẳng lẽ mẹ nó mất rồi. Cậu thật sự ko dám tin vào tai mình.
Tất cả đều im lặng chỉ còn lại tiếng gió lây động lá cây xào xạc, âm thanh của những con vật ban đêm ở nơi vắng vẻ như thể này thôi. Quay lại nhà nó….
Lúc này Zan và Gin đã trở lại phòng khách. Từ khi hắn đưa Sam về Zan cũng đã ổn định phần nào, nhưng lại im lặng ngồi đó. Khác hắn Zan của thường ngày. Gin thật sự ko thể chịu đựng được nữa những thắc mắc cứ bủa vây lấy cậu. Đang định cất tiếng hỏi thì bên ngoài cửa có người bước vào. Ko ai khác ngoài hắn. Zan vừa nhìn thấy hắn đã tức giận lên tiếng:
-” Cậu còn đến đây làm gì? Mau đi khỏi nhà Yun ngay.”.
-” Zan bình tĩnh lại đi!”. Thấy Zan lại kích động Gin đã đến bên giữ Zan lại.
-” Tôi quay lại là có chuyện muốn hỏi.”. Hắn điềm đạm hỏi . Ko hề tỏ vẻ gì khi thấy sự ” đuổi khách ” của Zan.
-” Tôi ko có gì để trả lời cậu cả!”. Zan hằn hộc nói.
-” Tôi chỉ muốn hỏi thật ra người trong tấm ảnh đó có quan hệ gì với Yun thôi!”. Hắn nhỏ nhẹ nói tiếp.
Zan im lặng. Mọi người đều im lặng. Zan thôi ko kích động nữa. Lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Mặt thì cuối xuống nhìn đất, nước mặt lại khẽ rơi.
-” Zan à! Thật ra tớ cũng rất muốn biết người trong ảnh đó là ai mà lại khiến Yun kích động như vậy?”. Gin nhẹ nhàng ngồi cạnh Zan mà lên tiếng.
Zan ngước lên khi nghe Gin nói. Nhỏ hơi do dự, nhưng sau một lúc lại nhỏ giọng nói:
-” Đó là mẹ của Yun!”
Hơi ngạc nhiên nhưng Gin lại hỏi tiếp:
-” Vậy thì có thể chụp lại ảnh khác mà! Yun ko cần phải kích động như vậy chứ!”.
Zan nghe đến đây, thì lại nức nở. Vừa nói Zan vừa khóc:
-” Ko thể! Ko thể chụp lại vì…. Vì MẸ YUN MẤT RỒI!”.
End Chap 48
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!