Tiểu Thư Băng Giá - Tiểu Thư Băng Giá - Chương 48 : Quá khứ của Yun! (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Tiểu Thư Băng Giá


Tiểu Thư Băng Giá - Chương 48 : Quá khứ của Yun! (2)



Đám tang mẹ nó được tổ chức sau đó. Tuy ba nó là nhà doanh nhân thành đạt nhưng ông ko hề tổ chức tang lễ long trọng cho mẹ nó, vì ông biết người vợ yêu quý của mình ko thích ồn ào. Những người đến tham dự tang lễ đa số là những bạn làm ăn lâu năm của ông và một số cô bác của gia đình. Tuy vậy số lượng khách đến viếng cũng khá đông, ông phải bận tiếp khách suốt buổi. Cũng nhờ vậy mà ông quên đi nỗi buồn mất vợ của mình. Ngay cả anh nó cũng phải phụ giúp ba nó một tay. Chỉ có nó. Nó ko làm gì cả, ko ăn, ko uống, ko trò chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nó cứ ngồi đó – cạnh quan tài của mẹ nó , ba nó thấy nó như vậy làm ông vô cùng lo lắng. Nhưng ông có khuyên cách nào đi nữa nhưng nó cũng ko mở miệng, nên chỉ còn cách bỏ mặt nó ở đó.

Nó ngồi đó, im lặng quan sát những người đến viếng mẹ nó. Những biểu hiện của họ đều được nó thu và tầm mắt: khóc có, buồn bã có, bắt tay chia buồn có, an ủi cũng có. Nhưng sao nó lại thấy tất cả những thứ đó đều rất giả tạo và nó ghét đều đó, có lẽ mẹ nó cũng ghét như vậy. Những người đến viếng trông thấy nó như vậy ko khỏi mắng chưởi. Thậm chí có người ác miệng còn bảo nó là ” đồ sao chổi ” , là nguyên nhân hại chết mẹ nó. Nó nghe chứ! Một số cô bác thì đến an ủi nó nhưng khi quay lưng họ cũng giống như những người khác mà mắng chưởi nó. Nó biết chứ! Nhưng nó ko hề phản bát những câu nói đó, vì ngay cả nó cũng nghĩ nó chính là người như vậy mà.

Tại nó mà mẹ nó phải chết. Tại nó mà ba nó mất đi người vợ yêu quý, anh nó mất đi người mẹ hiền lành. Mọi chuyện cũng điều tại nó mà ra.

Giá như… Lúc đó nó ko đòi ăn kem.

Giá như… Lúc đó nó ko kéo mẹ nó sang đường.

Thì…

Nó ghét hai từ ” giá như ” đó, vì chuyện đã xảy ra rồi sao quay lại được chứ. Con người sao tham lam quá cứ thích có được những thứ ko thuộc về mình. Nó rất muốn hét lên, muốn cho mọi người biết nó đang nghĩ gì . Muốn chạy thật xa khổ nơi này nhưng nó làm ko được vì nếu nó bỏ đ mẹ nó sẽ rất buồn.

Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi người ta đến và mang mẹ nó đi. Nó vẫn chỉ lầm lũi đi phía sau đoàn người đưa tiễn, bên cạnh nó lúc nào cũng có anh nó. Anh nó vì lo lắng nên đi cạnh canh chừng nó.

Đến nghĩa trang nơi sẽ chôn cất mẹ nó. Ba nó đã mua khoảng đất trên đồi để chôn cất mẹ nó vì ông sợ bà sẽ bị làm phiền. Quan tài mẹ nó được đặt xuống hố sâu. Những cành hoa trắng được người ta thảy xuống quan tài.

Xẻng đất đầu tiên được thảy xuống…

Một số người khóc lên khóc xuống.

Xẻng đất thứ hai được thảy xuống…

Ba nó quay đi để kiềm chế nước mắt chực trào nơi khoé mắt.

Những xẻng sao đó càng lắp càng đầy , phủ kính bề mặt quan tài. Lúc này nó người người tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt chực trào nơi khoé mặt và chảy dài xuống má. Nó định xông lên nhưng mai có anh nó bên cạnh cản lại. Nó vừa vùng vẫy vừa nói như người mê sản:

-” Ko… Ko được làm vậy… Mẹ sẽ ko thở được đâu. Đừng làm vậy mà.”

Anh nó thấy nó như vậy nước mắt cũng rơi theo nó. Nhưng anh vẫn cố giữ nó lại, vừa an ủi nó :

-” Yun… Em đừng như vậy… Để mẹ yên nghĩ đi”.

-” Ko… Mẹ là đang ngủ … Anh mau gọi mẹ dậy đi nếu ko sẽ ko kịp…”.

Một số người nhìn hai anh em nó như vậy ko khỏi khóc theo hai anh em nó. Chiều đó mọi người điều thấy hai anh em cõng nhau xuống đồi trong ánh chiều tà. Khung cảnh vô cùng buồn bã đến đau lòng…

Những ngày sau đó nó bị suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng mà xem hình mẹ nó. Anh nó, ba nó , bạn bè có khuyên cỡ nào cũng vô ích. Nó như rơi vào căn bệnh trầm cảm vậy. Ko biết ba nó đã nghĩ gì mà một tháng sau đó đã quyết định đưa anh nó ra nước ngoài, còn ông và nó cũng sang nước khác. Chắc vì ông ko muốn nó cứ mãi đau lòng như vậy, và tập cho nó cứ rắn hơn. Hình của mẹ nó ông điều đem đi đốt tuy ko muốn như ông ko thể để nó cứ nghĩ đến mẹ nó được. Nó đã ngăn cản nhưng ba nó đã nhất quyết , nên nó chỉ lấy lại được một tấm ảnh của mẹ nó thôi còn ngoài ra điều bị ba nó đốt hết.

Nó được chữa trị bệnh trầm cảm mất một năm. Sau một năm đó nó bắt đầu đi học, nhưng nó như trở thành một người khác, ít nói và ko cười như trước nữa. Anh nó vì ba nó nên đã ko hề liên lạc với nó đến tận nay. Nó lao vào học tập nên dc hỉ mới 17t mà nó đã đạt thành tựu như vậy.

End Chap 48

Kết thúc quá khứ của nó rồi nhá mọi người. Chap sau sẽ tiếp tục truyện, và khoảng một chap nữa nhân vật mới sẽ xuất hiện. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ mình nha…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN