Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 18.
Mùa này là mùa mang âm hưởng của gió, thứ
hiện tượng quạt mát lòng người.
Hôm nay Yến Nguyên dậy hơi trễ, tầm 8h vì
hôm qua cô mất ngủ hoàn toàn. Vươn vai một cái trên chiếc giường lớn như nữ
hoàng, Yến Nguyên nhìn một lượt xung quanh căn phòng.
“ Sạch” là cụm từ miêu tả đầu tiên, là yêu
cầu chỗ ở của Yến Nguyên. Gió thổi khá mạnh, xuyên qua khung cửa sổ và hất tung
màn cửa màu trắng có thêu hoa hồng. Nắng rọi vào căn phòng lạnh lẽo, mang theo
chút hơi ấm hòa vào lòng cô.
Yến Nguyên bước xuống giường rồi bước vào
phòng tắm lớn hơn cả phòng ngủ của mình.
Phòng tắm được ngăn ra làm 2 phần. Một bên
là nơi để ngăm mình với đủ loại tinh dầu, sữa tắm, dầu gội và không ít sữa
tươi, hoa hồng tươi được chuẩn bị vào mỗi sáng. Bên còn lại được gọi là “ Thiên
đường quần áo và phụ kiện”. Toàn bộ là những xa xỉ phẩm mà không phải giàu có
là mua được.
Sàn nhà được làm bằng loại gỗ đặc biệt, ấm
vào mùa đông và mát lạnh vào mùa hè.
Yến Nguyên cười nhạt, trút bỏ bộ đồ ngủ bằng
tơ tằm ra rồi bước chân xuống bồn tắm gồm sữa tươi và hoa hồng, tận hưởng không khí dìu diệu đầu thu.
***
– Chào bà chủ! –
Quản gia Quân đứng cuối đầu dưới lầu khi thấy Yến Nguyên quần áo chỉnh tề muốn đi ra ngoài.
– Chuẩn bị xe!
Tôi đi ra ngoài! – Yến Nguyên bước tới bàn ăn đã được chuẩn bị chu đáo.
– Vâng! – Quản
gia nói rồi lui đi, để Yến Nguyên ở lại dùng bữa sáng.
– Dậy trễ vậy
tiểu thư? – Cái giọng nói oanh oanh nhão nhẹt làm cô phát bực.
Bà Hạnh Phương mặc đầm ngủ từ trên lầu đi
xuống rồi kéo ghế ngồi ngay cạnh Yến Nguyên.
– Chặc! Chặc!
Chặc! Đến tận bây giờ mà tiểu thư đây còn chưa chịu ăn đồ ăn như người bình
thường à?
Ào!
Đợi bà ta nói hết câu, Yến Nguyên đã tạt
thẳng ly sữa lên mặt mụ đàn bà lắm mồm đó vì cái tội “ quấy rối” cô ăn sáng.
– Mày… mày…- Bà
Hạnh Phương tức nghiến răng, đưa tay lên định đánh Yến Nguyên thì quản gia Quân
ngay lập tức xuất hiện rồi giữ tay bà ta lại.
– Phiền bà không
chạm tay vào người bà chủ! – Nói rồi quản gia Quân hất tay bà ta ra, quay sang
kéo ghế cho Yến Nguyên đứng dậy.
Yến Nguyên cầm cái khăn ăn lau lau tay rồi
tiếp tục ném thẳng vào mặt bà Hạnh Phương, nói:
– Tôi đã cảnh cáo
rồi, đừng bao giờ làm tôi thấy khó chịu. Bằng không, gom quần áo vào vali trước
khi làm mấy việc ngu xuẩn đó đi. – Nói xong Yến Nguyên cầm túi xách bước ra xe,
quản gia đi theo ngay sau cô để mở cổng.
Trong này, mặt bà Hạnh Phương dính đầy sữa
nhưng vẫn không dấu nổi vẻ tức giận. Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, y như thể sắp nuốt
chửng Yến Nguyên cho hả dạ.
– Đợi đó con **
mất dạy! Tao sẽ cho mày biết tay! – Bà Hạnh Phương nói xong thì hậm hực quay
lên lầu để mà “ xử lí” cái mặt mới hứng trọn ly sữa mà Yến Nguyên “ ban” cho.
***
Yến Nguyên lái xe ra nhà sách lớn nhất thành
phố, không quên mang cái kính gương to bản để che đi phần nào gương mặt. Cho xe
vào bãi rồi đi vào trong, Yến Nguyên dường như không có biện pháp với việc
người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế.
Cô đi đến kệ sách “ Ngôn Tình” rồi dùng ngón
tay thon dài lướt lướt qua từng cuốn sách. Đột nhiên, tay cô chạm phải một bàn
tay ai đó cũng thon dài và trắng trẻo không kém.
– A! – Cô gái kia
hơi giật mình, xoay mặt sang nhìn đối phương.
– Chào! – Yến
Nguyên nhận ra cô gái đó, lần trước có gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng nói chuyên
với anh chàng xém quẹt xe.
– Chào! Dường như
chúng ta từng gặp nhau! – Diệu Anh nhận ra Yến Nguyên, chủ động lên tiếng
trước.
– Ừ! Từng gặp! –
Yến Nguyên tiện tay với lấy cuốn “ Hóa ra
anh vẫn ở đây”.
–
Yến Nguyên! Tên đẹp lắm! – Diệu Anh đưa tay vén tóc ra sau cái tai nhỏ hồng của
mình.
Yến Nguyên chỉ im lặng, gỡ bỏ cái kính râm
bản to trên mặt rồi lật xem thử quyển sách vừa lấy. Cô gái bên cạnh ( Ý nói
Diệu Anh đó!) cho cô cảm giác an toàn thì phải? Cứ như đã quen nhau lâu lắm
rồi.
–
Hình như tôi chưa biết tên của you!? – Lần này lại là Yến Nguyên chủ động lên
tiếng.
–
Diệu Anh! – Diệu Anh tiện tay đưa quyển sách trên tay trở lại kệ, mắc liếc tìm
quyển khác.
–
Xưng hô thế nào?
Nghe đến đây Diệu Anh chợt khựng lại. Biểu
hiện của Yến Nguyên ở bữa tiệc đã được cô thu hết vào tầm mắt. Diệu Anh đánh
giá rất cao cô gái xinh đẹp trước mặt, một tài năng trời phú. Chỉ là cô không
ngờ, Yến Nguyên cũng có một mặt hoạt bát như thế.
–
Chúng ta bằng tuổi nên sao cũng được cả!
–
Ừ! Xem ra cậu cũng có hứng thú với “ Ngôn tình” nhỉ? – Yến Nguyên vẫn chăm chú
nhìn quyển sách mới chọn.
–
Ừ! Cậu cũng vậy mà! Quyển cậu chọn hiện rất được ưa thích đó! – Diệu Anh cũng
chăm chú vào cuốn của mình.
– Tớ, không hề thích! – Giọng nói âm vực của Yến Nguyên khiến Diệu Anh hơi sững
người.
–
Vậy tại sao cậu lại xem nó? – Diệu Anh.
– Người thích là mẹ tớ! Hôm nay là sinh nhật
của mẹ tớ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!