Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng - Chương 27.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng


Chương 27.


Khải Hoàng đặt tay lên vai Yến Nguyên, vừa
xoay người cô lại vừa nói, đang nói thì lại cứng họng vì trước mắt ánh là gương
mặt của thiên thần băng giá cực kỳ xa lạ. Cô ấy là ai? Tại sao lại ngồi chỗ của
Thanh Thúy? Cô ấy thật đẹp!

Yến Nguyên bực mình nhíu mài, giật dây phone
khỏi tai, trừng mắt hỏi:

– Quen sao? – Nói rồi, cô lấy
tay phủi phủi vai.

Giọng nói âm độ của cô khiến Khải Hoàng
thoáng rùng mình một cái, nhưng cũng nhanh lấy lại hình tượng, đáp:

– À! Xin… xin lỗi! Tớ nhầm! –
Khải Hoàng hơi bối rối, tim anh đột nhiên đập bùm bùm khi nhìn thấy Yến Nguyên.

– T-r-á-n-h! Và cũng đừng nhầm
tôi với ả đó! – Yến Nguyên bực bội đứng dậy ra khỏi lớp, đi xuyên qua đám fan
hâm mộ của Khải Hoàng đang nhìn mình bằng ánh mắt nảy lửa.

– Này! – Diệu Anh cười cười
gọi anh, mắt vẫn dán vào quyển lịch sử dày cộm.

– Gọi tớ á? – Khải Hoàng ngu
ngơ hỏi, tim vẫn còn loạn nhịp vì ai kia.

– Ừ! Đừng chọc giận Yến
Nguyên! Cô ấy sẽ khiến anh đóng băng đó ông anh à! – Diệu Anh vẫn không thèm
nhìn lên một cái.

– À! Đã biết!

Khải Hoàng nghe xong thì lủi thủi ra khỏi
lớp, quên luôn cả mục đích mình đến đây. Cô ấy tên là Yến Nguyên à? Tên thật
đẹp! Nhưng sao cô ấy lạnh lùng quá? Còn gương mặt nữa, cô ấy thật xinh đẹp!

Đám nữ sinh hâm mộ thấy Khải Hoàng suy tư
như thế thì không khỏi ôm tim đau đớn. Vậy là anh đã trúng tiếng sét ái tình
rồi sao? Nhưng chẳng phải người anh thích là “ Miss Teen” Thanh Thúy hay sao?
Thật là khiến đám fan đau đầu.

– A! Anh Hoàng! Anh đến tìm
em à?

Thanh Thúy mới tới, vừa thấy Khải Hoàng hớn
hở tới chào hỏi. Nhưng… Khải Hoàng im re làm nhỏ giật mình. Bình thường thì anh
đã để ý mình từ xa rồi chứ, hôm nay sao kỳ vậy?

Thanh Thúy lấy tay xua xua trước mặt Khải
Hoàng khi anh đi qua người nhỏ. Nhưng kết quả một lần nữa làm nhỏ giật mình.
Anh chẳng những không ngước lên hỏi mà còn không thèm nhìn mình một cái, đi
lướt qua nhỏ làm nhỏ sững người!

Một mớ câu hỏi bắt đầu nhảy lung tung trong
đầu Thanh Thúy, đành phải dùng khổ nhục kế thôi. Nghĩ tới đây, Thanh Thúy làm
bộ mặt hiền từ, hớn hở đi lại đám fan của Khải Hoàng, giọng nói hết sức dễ
nghe, hỏi:

– Mấy bạn có biết anh Khải
Hoàng bị làm sao không vậy?

– Lúc nãy anh ấy tới lớp tìm
Thúy nhưng không gặp Thúy, lại nhận nhầm với một nữ sinh kiêu ngạo nào đó, bị
cô mắng vài câu nữa chứ! – Một nữ sinh đại diện đáp lại.

– Vậy à? Thật cảm ơn bạn nha!
Thôi chào mấy bạn, Thúy vào lớp đây!

Thanh Thúy làm bộ làm tịch cười chào rồi
bước đi, miệng toe toét mà trong lòng thì xấu xa. Nhìn nhầm sao? Chắc là con
nhỏ Yến Nguyên đó rồi! Khải Hoàng lại còn có thái độ như thế! Không được, tuyệt
đối không được! Nếu anh Hoàng mà thích con đó thì nguy to mất! Phải ra tay
trước thôi! Thanh Thúy nghĩ xong liền trở về lớp.

[…]

Trên sân thượng của dãy phòng giáo viên, Yến
Nguyên đứng tựa hai khủy tay lang cang. Gió thổi mát rượi, hất tung mái tóc
mượt như lụa của cô, tạo nên một thiên thần trong gió.

Gió, lại là gió! Đối với cô, ngoài khói
trắng của café thì gió là tuyệt nhất trên đời, nó khiến cô vừa thích vừa ghét.
Thích vì gió mát, gió làm diệu lòng người. Ghét vì gió nghịch ngợm, phá cho mái
tóc của cô rối mù cả lên. Yến Nguyên khẽ cười, nụ cười tỏa nắng.

Tai phone nhẹ nhàng vang lên bài hát Petrayal
khiến tâm hồn của Yến Nguyên nhẹ nhàng bay bổng. Cô lại ngửa mặt ra đón gió,
tận hưởng cái không khí hiếm có ở một đất nước nhiệt đới.

– Thích lắm à?

Một giọng nam chứa khí chất lạnh lùng phát
ra. Yến Nguyên nghe được vì bài hát thuộc thể nhạc nhẹ, không đến mức ảnh hưởng
đến các giọng nói khác.

Theo phản xạ, cô quay người lại nhìn. Bất
giác, hai ánh mắt đối nghịch màu, vừa âm lãnh vừa cô đơn chạm vào nhau. Cứ như
thế, Nam Phong và Nguyên nhìn nhau chăm chăm. Được một lúc cô cũng trở lại tư thế cũ.

– Cậu, còn chưa trả lời câu
hỏi của tôi?

Nam
Phong tiến đến đứng cạnh cô, hai tay cũng chống vào lang cang. Yến Nguyên khẽ
nhìn qua anh, một nửa gương mặt bên trái. Gió hất tung mái tóc màu hạt dẻ, lộ
ra vầng trán trí thức. Làn da trắng, mũi cao, môi cong và một đôi mắt màu huyết
đỏ rực như máu. Cái hoa tai đá quý màu xanh khiến Nam Phong càng đẹp mê người.

Chợt Yến Nguyên nhớ lại chuyện xảy ra hai
ngày trước, khóe mắt chợt hiện lên một sự bực tức, càng nhìn chăm chăm anh hơn.
Không biết tai nghe của cô đã được tháo lúc nào.

– Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt
đó! Cậu, còn giận không? – Nam Phong hỏi một câu làm Yến Nguyên thoát ngạc
nhiên, nhưng rồi cô cũng bình tĩnh lại, cười nhạt.

– Tôi và cậu, có gì phải
giận! Chỉ là, cậu đánh bạn của tôi, hôm nay lại lên đây hỏi tôi như thế là có ý
gì? – Ánh mắt cô thu lại, rời khỏi gương mặt tuấn tú kia mà nhìn về phía xa.

– Tôi cũng không biết! Là tôi
đặc biệt có hứng thú giao tiếp với cậu! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn? – Nam Phong
nghiêm túc nói, mắt vẫn nhìn đi nơi khác.

– Hứng thú? Tôi nào phải món
hàng để cậu gây cảm hứng! Lại càng không thích là bạn với một kẻ bốc đồng! –
Yến Nguyên nói xong, biểu hiện lạnh lùng rời khỏi chỗ này, để lại Nam Phong với
một sắc mặt vô cùng khó coi.

Là anh đã hạ bệ, chủ động lên tiếng trước.
Vậy mà Yến Nguyên cô lại chẳng coi Nam Phong anh ra gì, rõ quá đáng! Cô đúng là
cao cao tự đại, tự cho mình là đúng! Trần Hùng Nam Phong anh xưa nay coi đàn bà
con gái như rác, cô may mắn được để ý mà chẳng biết quý trọng, lại còn dám tát
anh vì một kẻ khác! Ôi trời, anh chết trong suy nghĩ mất thôi.

Không
lẽ những gì Bảo Khánh nói là thật, là anh đang bắt đầu có biểu hiện tâm lí về
người khác phái? Ây dà, không khéo có vấn đề về giới tính cũng nên. Tốt nhất
nên nghe tên lắm mồm Bảo Khánh là đi gặp bác sĩ tâm lí! Đúng rồi, nên đi gặp
bác sĩ một phen.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Nam Phong xoay người rời
khỏi sân thượng, đi tìm Bảo Khánh giải khuây một tí. Hai ngày căng thẳng đúng là
khó chịu, nên đua xe cho thoải mái một tí.

[…]

Hai tiết đầu trôi qua, Yến Nguyên ngồi nghe
nhạc. Xem ra hôm nay cô rất không khỏe, không biết là chuyện gì nữa. Nam Phong
và Bảo Khánh thì vẫn mất tích, không thèm vào lớp thì đúng hơn. Diệu Anh đang
lo lắng cho Yến Nguyên nhưng cô vẫn cứng đầu, không chịu đi khám bác sĩ, thật
là hết chỗ nói.

Sau giờ, ra chơi, lớp 11a3 có giờ học bơi
lội, chung tiết với lớp 12a3, tức là lớp của… Khải Hoàng.

Đúng là cái lớp quý tử, giờ học bơi mà cứ
như trình diễn thời trang đi biển. Nữ thì màu mè lòe loẹt, nam thì hoa văn sinh
động, đúng là “ khoe của”, loại người mà Yến Nguyên và Diệu Anh ghét nhất. Bọn
này cứ thi nhau ưỡn ưỡn ẹo ẹo, lượn lượn lờ lờ rồi lại nói là… khởi động. Khổ
nổi gặp huấn luyện viên dễ tính nên chả la mắng gì.

Thanh Thúy biết là học chung với với lớp
khác vậy nên chọn cho mình một bộ đồ bơi vô cùng nổi với gam màu đỏ. Da trắng,
eo thon, số đo khá là chuẩn nên nhỏ vô cùng tự tin với “ Nice Body” tự phong
của mình. Yến Vy còn chơi sốc hơn, quất nguyên bộ bikini 2 mảnh màu nude, nhìn
xa mà không soi kĩ thì bảo đảm nhầm lẫn 100%.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN