Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 46.
– Như hai giọt nước! – Nữ
sinh 2.
– Có chắc là không có máu mủ
không đó? – Nữ sinh 3.
@#$$@#%@%$@#%$#$^$%&%^*&%^*
Sau một loạt lời đàm tếu của các học sinh
trong lớp, giờ đây đến lượt Thanh Thúy lên tiếng:
– Phương Linh! Cậu và Diệu
Anh thật giống nhau! Tại sao tớ lại không nhớ ra chứ?
Rầm!
Vừa nghe Thanh Thúy nói xong, Bảo Khánh phẫn
nộ nện thật mạnh lên bàn khiến nó nức ra gần nguyên cái.
– Hoàn toàn không giống! –
Bảo Khánh như con hổ không săn được mồi, lạnh lùng như Satan nói ra từng chữ
như mệnh lệnh.
– Khánh! Em không sao chứ? Có
chuyện gì? Có ai nói cô biết? – Cô My sợ hãi khi thấy thái độ của Bảo Khánh.
Bảo Khánh vẫn chưa hết phẫn nộ, tiếp tục
dùng thái độ lạnh nhạt nói:
– Tôi nói rõ một lần! Tôi
không muốn nghe ai nhắc tới chuyện Diệu Anh và Phương Linh có gương mặt giống
nhau hay giống nhau ở bất cứ điểm gì! Chỉ cần tôi nghe ai nói như thế, tôi đánh
chết người đó! – Nói xong liền mạnh tay lấy balo rời khỏi lớp.
Là cậu đang bảo vệ Diệu Anh hay đau lòng khi
thấy Phương Linh bị đem ra so sánh? Giờ phút này cậu thật hỗn loạn! Cậu thích
Diệu Anh thật sự hay là chỉ thích gương mặt đó? Cậu đã tính sẽ nói ra tình cảm
của mình cho Diệu Anh biết, cậu đã cam đoan như thế! Nhưng sao Phương Linh lại
xuất hiện, điều đó khiến cậu chỉ có mỗi cảm giác cõi lòng bị hàng vạn con dao
đâm xuyên qua! Cậu nổ tung mất!
Cả lớp vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì
diễn ra trước mắt thì Phương Linh lại tiếp tục lên tiếng:
– Diệu Anh? Ai là Diệu Anh?
Cậu ấy giống tớ lắm sao? – Phương Linh dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi.
– Là cậu ấy! – Thanh Thúy to
gan chỉ về phía Diệu Anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Yến Nguyên
thì rút tay lại.
Phương Linh vẫn coi trời bằng vun, lớn mật
lại trước mặt Diệu Anh, chìa tay ra, nói:
– Chào cậu! Tớ là Phương
Linh! Gương mặt của chúng ta thật giống nhau! Không biết tính cách thì sao nhỉ?
Làm bạn nhé?
Diệu Anh nhìn Phương Linh, cực kỳ bình tĩnh
thu lại vẻ ngạc nhiên, nói:
– Thật tiết! Tôi không thích!
– Nói xong cô lạnh lùng quay trở lại việc đọc sách.
Diệu Anh từng được ông nội chỉ cho cách nhìn
người. Muốn biết lòng thì hãy nhìn ánh mắt. Quả thật ánh mắt của Phương Linh
không tĩnh, hai tròng mắt không hề phối hợp với nhau, nhỏ chắc chắn là người
không ngay thẳng.
Phương Linh trừng mắt, ngượng chính người
thu lại cánh tay. Yến Nguyên cũng biết được phần nào Phương Linh nhờ ánh mắt và
cử chỉ của nhỏ rồi, chắc chẳng tốt lành gì.
Giờ học được tiếp tục sau khi cô My xếp cho
Phương Linh ngồi cạnh Thanh Thúy, tức là trên chỗ ngồi của Yến Vy.
– Hôm nay cô sẽ dành cả tiết
để phát động với các em lễ hội được tổ chức 3 năm một lần của trường chúng ta!
2 tuần sau sẽ diễn ra lễ hội! Không biết có ai còn nhớ khi bản thân học cấp 2
không nhỉ? – Cô My tinh nghịch nói với cả lớp.
– Thưa cô, lễ hội 3 năm một
lần là để chọn ra “ King And Queen”, tức là cặp đôi đẹp nhất. Còn cả những phần
thi tài năng của học sinh các khối. – Thanh Thúy xưng phong, đứng dậy dõng dạc
nói.
3 năm một lần, Noble School
tổ chức lễ hội cho học sinh và giáo viên. Các học sinh của lớp 9, 10, 11 và 12,
mỗi lớp sẽ cử ra một nam một nữ tham gia phần thi “ King And Queen”. Học sinh
sẽ bỏ phiếu bình chọn sao phần trình diễn của các cặp đôi và BGK cũng sẽ chấm điểm.
Cuối cùng, “ King And Queen” sẽ là gương mặt đại diện để tham gia Đại Hội Học
Sinh Ưu Tú Toàn Quốc, cho nên người xứng đáng nhận danh hiệu “ King And Queen”
còn phải là một học sinh giỏi toàn diện.
3 năm trước, Khải Hoàng và một nữ sinh chung
lớp tên Nguyệt Cầm đã giữ danh hiệu này, sau đó còn được giải Nhì ở Đại Hội Học
Sinh Ưu Tú Toàn Quốc nên năm nay mọi người vẫn hy vọng ẵm giải Nhất.
Song song với phần thi “ King And Queen” thì
phần thì tài năng cũng rất quan trọng. Phần thi tài năng thì nội dung được thay
đổi sau mỗi lần lễ hội, chưa có năm nào giống với nhau cả.
– Cảm ơn Thúy. Vậy thì bây
giờ cô sẽ tìm người đại diện cho lớp ta thi phần “ King And Queen” trước. Nam
thì lớp ta có 2 đề cử là Nam Phong và Bảo Khánh. Nhưng giờ Bảo Khánh không có
mặt nên chúng ta sẽ để Nam Phong làm đại diện, các em thấy sao?
Yến Nguyên nghe đến trên Nam Phong thì trong
lòng cảm thấy rất là nực cười. Để xem cậu ta có đồng ý không đây? Còn Thanh
Thúy thì nhỏ muốn nhảy cả lên vì vui. Nếu là Nam Phong thì nhỏ sẽ xung phong
làm đại diện nữ. Thích chết mất!
– Em không tham gia! – Nam
Phong lạnh lùng lên tiếng sau ý kiến của cô My.
– Tôi thấy cậu thích hợp lắm
mà! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, nhìn lên bảng, nói nhưng chẳng thèm để ý
Nam Phong lấy một cái.
– Cô cũng thấy em rất thích
hợp đó Phong! Em xem, khi cô đề nghị em thì có bạn nào phản đối đâu nào! Đúng
không các em?
– Dạ! – Cả cái lớp 11a3 dạ
rang một tiếng, có cả Thanh Thúy nhưng trừ Yến Nguyên và Diệu Anh, Yến Vy thì
nghe người ta dạ nên dạ theo.
Nam Phong lườm cái lớp một cái, lại bực tức
nhìn Yến Nguyên. Nhưng một dòng suy nghĩ chợt chạy ngang đầu cậu một cái. Nam
Phong liền cười gian xả, nói:
– Vậy cũng được! Nhưng em sẽ
tham gia nếu như Yến Nguyên tham gia cùng em, đại diện cho Queen của lớp chúng
ta!
Nói xong thì dùng ánh mắt thách thức nhìn
Yến Nguyên khi thấy cô nhíu chặt mày quay xuống nhìn anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!