Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 91.
Yến Nguyên cùng Diệu Anh để Nam Phong và Bảo
Khánh ở lại phía ngoài, sau đó cả hai cùng nhau đi về phía lớp học, đồng thời
cũng là phòng trang điểm và chuẩn bị của học sinh. Yến Vy đang ở đó, Yến Nguyên
muốn xem qua một chút. Còn Diệu Anh tuy cũng tham gia phần thi nhưng bộ dáng
này của cô đã đủ xinh đẹp để lên sân khấu.
Trong phòng, Yến Vy tựa lưng vào ghế, đáng
ngồi khá là căng thẳng. Xung quanh, các học sinh chuẩn bị cho phần văn nghệ góp
vui cũng đang tất bật chuẩn bị. Phải nói là chỉ có Yến Vy là đã xong hết tất
cả. Nhỏ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng, tóc búi cao sau gáy, trang điểm theo
phong cách thập niên 90. Một lát khi lên sân khấu, Yến Vy sẽ đeo thêm mặt nạ,
hóa thân giống như một người bí ẩn.
– Làm gì mà căng thẳng như
thế? – Yến Nguyên đi tới bên chỗ ngồi của Yến Vy, bất ngờ hỏi.
– A? Hả? Chị, chị tới lúc nào
sao em không biết? – Yến Vy đang lo lắng nhưng khi nhìn thấy người mà mình vô
cùng mong đợi thì rất vui.
– Mới vừa vào. Cô đó, thả
lỏng một chút. Không có gì đâu. – Yến Nguyên nở nụ cười động viên. Lần đầu cô
cười chân thành như thế với Yến Vy. Cũng không sao, coi như là chúc may mắn đi.
– Cậu rất đẹp! – Diệu Anh
nhìn vẻ ngoài hôm nay của Yến Vy, trong lòng cảm thấy tán thưởng.
– À! Cảm ơn! – Yến Vy vui vẻ
cười cảm ơn.
– Có muốn ra ngoài không? –
Yến Nguyên thấy Yến Vy vẫn còn hơi căng thẳng nên có ý bảo nhỏ ra ngoài hít thở
không khí.
– Không cần đâu chị. Cũng sắp
thi rồi! – Yến Vy cười, có ý nói với Yến Nguyên là nhỏ không có gì.
– Vậy chúng tôi đi trước. Một
lát thể hiện cho tốt. Nhớ là còn có tôi.
– Tạm biệt! – Diệu Anh nói
rồi bước đi cùng Yến Nguyên.
– Tạm biệt! – Yến Vy nhìn
theo bóng dáng hai người, hít một hơi thật mạnh. Yến Vy ơi là Yến Vy, phải cố
lên đó! Chị rất hy vọng ở mày!
Sau khi Yến Nguyên và Diệu Anh vừa bước ra
khỏi lớp thì vô tình va phải một người khiến Yến Nguyên lui về sau mấy bước.
Diệu Anh nhanh tay đỡ lấy cô.
– Không sao chứ?
– Không sao! – Yến Nguyên đáp
nhẹ.
– À! Tôi xin lỗi! Hai bạn có
bị… – Người vừa đụng trúng Yến Nguyên rối rít xin lỗi. Nhưng vừa nhìn thấy
người mình không muốn gặp nhất thì im bặc.
– A! Đã lâu không gặp! – Khải
Hoàng vừa đi giao lưu học sinh hơn 2 tuần nên nói câu này là phải. Anh vừa về
là phải chuẩn bị ngay cho phần thi hôm nay cùng với Nguyệt Cầm.
– Chào anh! – Diệu Anh dùng
cử chỉ ôn hòa, nho nhã cười một cái, sao đó ánh mắt liền chuyển sang Yến
Nguyên.
Yến Nguyên giữ thái độ trầm mặc. Dường như
cô không có ý chào hỏi với Khải Hoàng. Cô không thích anh ta, một tên hai mặt.
Nhìn thái độ bất cần của Yến Nguyên, ánh mắt
Khải Hoàng lóe lên một sự cay độc nhưng nhanh chóng bị che giấu. Anh mỉm cười,
hướng cả hai mà nói:
– Xem ra anh xuất hiện không
đúng lúc. Đi trước! – Khải Hoàng nói rồi liền đi lướt qua người Yến Nguyên và
Diệu Anh mà đi.
– Cậu vẫn không thể khá hơn!
– Diệu Anh làm giọng trách cứ, nhưng thật ra là nói bình thường. Cô biết cái
thái độ kiêu ngạo mà lạnh nhạt này của Yến Nguyên khó mà thay đổi.
– Hạng người đó, chúng ta
không cần thiết để ý.
– Được rồi! Đi nhanh đi, hai
người bọn họ đang chờ đó! – Diệu Anh nhẹ nhàng chỉnh sửa lại tà váy, cùng Yến
Nguyên cất bước đi tới.
Không khí ở lễ hội đang từ từ nóng lên theo
từng phút. Ghế ngồi của học sinh cũng đã được ban lao động mang ra đầy đủ. Các
vị trí cũng được sắp xếp thích hợp theo từng lớp và từng thành phần. Bảo Khánh
cùng Diệu Anh chắc chắn sẽ ngồi hàng đầu vì cả hai sẽ là những người tham gia
phần thi “King and Queen”. Những học sinh tham gia phần thi văn nghệ cùng tài
năng cũng sẽ được sắp xếp chổ ngồi trong cánh gà.
Trong khi tất cả mọi người tập trung đông đủ
ở sân trường như thế thì Nam Phong lại chuẩn bị một chiếc kính viễn vọng, cùng
Yến Nguyên lên tòa nhà đối diện sân khấu hóng mát, vừa có thể ngắm sao, vừa có
thể xem Yến Vy cùng hai người kia biểu diễn.
– Vị trí này được rồi chứ hả?
Nam
Phong lắp xong xuôi kính viễn vọng, đưa mắt ngắm thử rồi định hỏi ý kiến của
Yến Nguyên. Lúc này Yến Nguyên đã thay một bộ quần áo thoải mái khác, cả Nam
Phong cũng vậy. Cũng là do anh chu đáo chuẩn bị cho cô, hai người hiện tại đang
mặc quần áo đôi. Mà lí do anh rủ cô đi thì không chỉ là dự lễ hội, mà còn ngắm
sao. Anh không biết Yến Nguyên có thích không, nhưng nếu thích thì càng tốt.
Lúc anh nhìn về phía cô thì thấy cô đang
chống trỏ tay lên lang cang, hai tay chống cằm nhìn lên trời, mái tóc buộc đuôi
ngựa bị gió thổi bay một vài sợi, trông Yến Nguyên cực kỳ đơn thuần.
– Nam Phong, tôi có thể hỏi
cậu một chuyện không? – Cô hít một hơi, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời phía sau
tòa nhà.
– Ừ! – Anh nhìn về phía cô,
đáp.
– Sao cậu lại dành tình cảm
cho tôi? Tôi không nghĩ bản thân mình có gì tốt!? – Ánh mắt cô hướng về một
ngôi sao to nhất trên bầu trời, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc hiện giờ.
Không khí có vẻ bị chùn xuống sau câu hỏi
của cô. Anh cảm thấy ngỡ ngàng, thậm chí là có chút thích ứng không nổi. Tại
sao anh dành tình cảm cho cô anh cũng không biết. Anh còn nhớ rất rõ bản thân
mình trước khi gặp Yến Nguyên thì là một con người như thế nào. Nam Phong anh
nhìn đời bằng nửa ánh mắt, rất khinh người, thậm chí là lạnh lùng, đó mới là
tính cách của anh. Nhưng sau khi gặp Yến Nguyên, anh dường như bỏ hết hình
tượng mà theo dõi cô ra tận bãi biển. Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì
cảm thấy khó chịu, chỉ muốn vẻ lạnh nhạt đó biến mất, vì anh cảm nhận được đó
chỉ là lớp mặt nạ. Nếu nói anh là con người lạnh lùng thì chắc Yến Nguyên cũng
chẳng tin. Vì anh muốn cô cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh mình nên anh đồng ý
trả giá. Anh và cô chỉ khác nhau ở chỗ tính tình lạnh lùng và thái độ lạnh
nhạt. Một người là che giấu khi cần thiết và trước mặt những người mình quan
tâm, còn một người là làm ra vẻ hờ hững để mọi người cách xa mình ra.
Mà anh thích cô, là do chỉ khác nhau một mà
giống nhau đến mười. Cả hai có điểm chung ở chỗ là đều rất kiêu ngạo, nếu như
không phải người quan trọng thì cạy miệng cũng chẳng nói nửa lời, thậm chí là
để ý. Cái sự kiêu ngạo của họ không cho phép họ thua kém bất kì ai, nhưng lại
khiến họ nhìn đối phương bằng ánh mắt khác. Còn cả lí do dám hy sinh vì đối
phương thì còn gì sánh bằng? Anh dám từ bỏ danh dự để làm mặt nạ vui vẻ khiến
cô cười thì cô cũng dám đạp lên tổn thương của bản thân mà tin tưởng anh trong
sạch. Lớp mặt nạ che giấu cảm xúc thật thì ai cũng có, sắc thái cũng giống nhau.
Lại nói, ở đối phương họ có thể tìm thấy một bản sao của mình, hoàn toàn mang
thần thái cùng cách nhìn người giống nhau. Cách nhìn người của họ chính là thấu
hiểu. Môi trường giáo dục của họ gần như là hàng đầu, nhưng không vì vậy mà ánh
mắt của họ bị che mờ bởi sự an toàn hay tiền bạc mà chính là tự tay mình che mờ
đi ánh nhìn của mình, như thế sẽ khiến cho mọi người không biết họ đang nghĩ
gì.
Ở Nam Phong, hình ảnh của Yến Nguyên cũng
giống như là một hình xăm công nghệ cao, khắc sâu vào tim anh, mà cơ hội xóa đi
là rất thấp. Còn cô thì sao? Đối với cô, Nam Phong chính là người duy nhất trên
đời có thể khiến cô rơi nước mắt trong một thời gian dài mà không rõ lí do, bất
chấp sự thông suốt, bị anh khiến cho bản thân đi vào ngõ cụt rồi tự tìm đường
ra, một ấn tượng rất khó phai.
– Cậu thật sự muốn biết? –
Nam Phong nhết môi cười với dòng suy nghĩ giống một chuỗi những “sự kiện” rồi
hỏi ngược lại cô.
– Ừ! Rất muốn biết! – Cô xoay
người, miệng nở một nụ cười chân thành nhìn anh. Cô rất ít khi cười chân thành,
nhưng một khi như thế thì khẳng định lòng tin của cô đối với đối phương rất
cao.
– Vậy làm cậu thất vọng rồi!
– Nam Phong hơi nhún nhún vai trả lời rồi nhìn đi nơi khác như mọi sự chẳng
liên quan tới anh. Nhưng kì thực trong lòng mình thì Nam Phong đang đợi phản
ứng tiếp theo của Yến Nguyên.
Nhưng…
1s…
2s…
3s…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!