Tiểu Thư Phá Phách - Chương 33 Tỏ Tình:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Tiểu Thư Phá Phách


Chương 33 Tỏ Tình:


Bây giờ cũng đã là 9h, không hẳn là muộn nhưng nó rất muốn về, bởi vì nó thấy đầu mình đang bắt đầu có dấu hiệu đau trở lại. Nhưng nó lại không giám nói điều này với Huy, chỉ lẳng lặng uống thuốc rồi đi theo phía sau cậu.
Chỉ còn 30p nữa thôi là nó phải xa nơi này, xa ba mẹ, xa Huy và cả mấy đứa bạn đang bị nhốt trong KTX nữa. Có chút gì đó nhói trong tim, nó không đành lòng nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác. Nó phải đi để làm phẫu thuật, chữa khỏi bệnh để rồi còn trở về mà tiếp tục theo đuổi Huy nữa chứ. Nó sẽ không bỏ cuộc đâu, chỉ là tạm dừng cuộc chơi mà thôi. Nhất định là vậy.
Huy thấy nó đi chậm nên cũng đi chậm lại:
-Sao thế Anh Anh? Mỏi chân rồi à?
Nó giật mình, nhìn cậu lúng túng:
-À không, tại tớ suy nghĩ vài chuyện quá nhập tâm thôi. Nhưng chúng ta đang đi đâu thế?
-Đến 1 nơi đặc biệt- Huy tỏ giọng thần bí khiến nó tò mò rồi lại đi tiếp.
-Đặc biệt? Là nơi nào thế? Nói cho tớ biết đi mà-nó cố gắng hỏi nhưng Huy chỉ đáp lại đúng 1 câu có cũng như không:
-Đến nơi cậu khắc biết.
-Thà cậu đừng nói còn hơn-Nó hậm hực, nhưng ngay sau đó lại quay ra năn nỉ cậu:-Nói cho tớ biết đi mà Huy đẹp trai, nha, nha..
-Không là không.
-Hứ.
~~~
“Tinh tinh”
-Có tin, có tin-Hải hớn hở giơ cao điện thoại, 3 người kia lập tức chạy đến chụm đầu lại xem.
“Xem kĩ lại mọi thứ đi, khoảng 5p nữa bọn tao tới nơi. Nếu gặp trục trặc, bọn mày chết là cái chắc” kèm theo đó là cái mặt 2 sừng đỏ lòm.
-Aiss, bọn mình đang giúp nó cơ mà, đâu phải làm thuê đâu mà giám nói với bọn mình bằng cái giọng điệu đấy chứ-Lan nghiến răng trèo trẹo, nếu có thể, cô rất muốn đấm cho lõm cái bản mặt của Huy ngay lúc này.
-Bình tĩnh, đợi qua vụ này rồi xử nó sau, bà qua bên kia cắm nốt mấy cây nến đi, còn 5p thôi đấy-Quân đặt vào tay Lan túi nến rồi đuổi cô ra ngoài, còn mình thì sửa lại đường điện.Hải và Nhi đi kiểm tra xung quanh khu vực sắp diễn ra “sự kiện”. Tất cả đều tất bật chuẩn bị nhằm làm cho 2 người nào đó có 1 buổi tối thật hạnh phúc và ý nghĩa. Kể ra có được những người bạn nhiệt tình như bọn họ là phúc 3 đời nhà 2 đứa kia đấy chứ.
~~~
Nó nhăn mày nhìn bao quát khung cảnh đang hiện hữu trước mặt. Thì ra cái nơi “bí mật” mà Huy nói lại là cái nơi quỷ quái này sao? Điện thì chẳng thấy chỉ thấy duy nhất 1 màu đen của màn đêm. Nơi đây như tách biệt hoàn toàn với cuộc sống sôi động, tràn ngập ánh sáng giữa nơi thành phố trật trội này vậy. Ở đây 17 năm rồi nó không biết lại có cái nơi như thế này đấy. Đúng thật là bí mật mà, muốn làm gì trong cái bóng tối kia cũng chẳng sợ ai phát hiện. Ôi trời, cái đầu “trong sáng” của nó lại bắt đầu rồi!!!
Huy nhìn nó đang tự vỗ đầu bụp bụp đâm ra thấy khó hiểu. Đừng nói nó lại nghĩ ra mấy cái linh tinh nữa nha.
-Này, cậu đang nghĩ ra mấy trò “đen tối” đấy hả?
-Ừ-nó thành thật gật đầu, rồi như hiểu ra vấn đề, nó liền nhảy cẫng lên giải thích-Ơ không phải đâu, cậu đừng có hiểu lầm, tớ..
-Suỵt-Huy đặt ngón trỏ lên môi nó, ra hiệu bảo nó không cần phải giải thích, cậu “hiểu” tất cả mà.
Nó bị hành động bất ngờ của Huy làm cho cứng đờ, miệng đang nói cũng lập tức ngậm chặt. Mặt nóng bừng, tim đập nhanh tới nỗi sắp nhảy ra ngoài.
-Đi theo tớ nhé!- Huy nhìn nó âu yếm, sau đó cầm tay dẫn nó vào trong.
Nó nắm tay Huy đi trên con đường bê tông tiến thẳng vào màn đêm, nó không còn thấy sợ nữa, vì bên cậu nó luôn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối.
Được vài phút, Huy giữ tay nó dừng lại. Nó và cậu hoàn toàn chìm ngập trong bóng tối, xung quanh không có lấy 1 ánh sáng nhỏ nào cả, ngay cả Huy đứng ngay bên cạnh nó cũng chẳng nhìn thấy, nó chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay to lớn của cậu mà thôi.
-Cậu sợ không?
-Không.
-Tại sao?
-Bởi vì tớ biết, bên cạnh tớ vẫn còn có cậu-nó mỉm cười, 1 nụ cười đẹp nhưng Huy lại không có cơ hội được chiêm ngưỡng. Bàn tay nhỏ bé khẽ siết chặt tay cậu hơn.
-Vậy.. Hãy cùng tớ xem cái này nha-Huy đưa tay lần mò trong bóng tối, xoa nhẹ đầu nó. Cái thói quen này chẳng biết được hình thành từ bao giờ nữa, cậu chỉ biết mỗi lần ở gần nó là chỉ muốn “vò” mái tóc mềm mượt kia.
-Xem gì vậy?
Huy không nói, chỉ cười rồi bắt đầu đếm:- 3..2..1
Phụt
Toàn bộ bóng đèn được bật sáng, đôi mắt vốn đã quen với bóng tối gờ bị ánh sáng chiếu vào làm cho choáng váng, nó phải cố gắng lắm mới có thể thích ứng kịp.
Và rồi, người nó gần như hoá đá…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN