Tiểu Thư Phá Phách - Chương 34 Hãy Cho Em Thời Gian:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Tiểu Thư Phá Phách


Chương 34 Hãy Cho Em Thời Gian:


Huy hoang mang, hết thuốc rồi, cậu phải làm sao đây. Nhìn nó quằn quại trong đau đớn khiến tim cậu như bị ai bóp chặt đến ngẹn thở. 1 giọt nước lăn nhẹ trên má cậu, giọt nước của sự đau đớn và bất lực. Cậu chẳng biết mình phải làm gì ngoài ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run lên bần bật mà dỗ dành, hét lên với Hải:
-Mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên. Anh Anh cố chịu đựng thêm 1 chút nữa thôi, xe sắp đến rồi, sẽ không sao đâu, ngoan nha.
-Tớ đau lắm, Huy ơi, Huy..-nó khóc nấc lên, bàn tay bấu chặt vào vai cậu.
-Tớ đây, Huy đây, cậu sẽ không sao đâu mà. Mày gọi nhanh lên thằng kia.
-Rồi rồi.
Hải lật đật móc điện thoại ấn số gọi xe cấp cứu, nhưng chuông còn chưa kịp đổ đã bị 1 bàn tay khác cướp mất điện thoại.
-Aiss cái quái gì vậy, cô là ai?
Hải tức giận nhìn cô gái lạ hoắc trước mặt, bàn tay nắm lại thành đấm, cô ta muốn gây sự hay sao mà lại xuất hiện vào lúc này.
-Tôi là Uyên, bạn của Mỹ Anh, và cậu không cần phải gọi cấp cứu nữa đâu-bỏ lại 1 câu, Uyên nhanh chóng đi về phía nó.
Thấy Uyên, dù đau đớn nhưng nó vẫn cố cười:
-Cậu về…rồi.
-Ừ, mày là đồ ngốc hay sao thế hả, há miệng ra uống thuốc nhanh lên-Mặc kệ mấy ánh mắt đang nhìn mình đề phòng, Uyên ngồi xuống lấy thuốc cho vào miệng nó. Cô tức giận? Phải, cô đang rất giận cái đứa bạn không biết điều trước mặt. Đã biết bản thân mắc phải căn bệnh nguy hiểm vậy mà chẳng chịu cẩn thận gì cả.
Đôi mắt khẽ quét qua người con trai đang ôm nó..khóc. Phải chăng đây chính là anh chàng thường xuyên xuất hiện trong cuộc trò chuyện mỗi lần nó gọi cho cô đây sao?
Sau khi nó uống thuốc thì ngủ thiếp đi trong lòng Huy, bàn tay bám trên vai cậu cũng dần tuột xuống để lộ những vết cào xước nó đã vô tình gây ra lúc mất kiểm soát. Nhi che miệng thốt lên:
-Huy, lưng ông chảy máu rồi kìa.
-Tui không sao-Huy lắc đầu, như vầy đâu có là gì so với nỗi đau mà nó phải chịu, nhưng..-Mỹ Anh bị bệnh gì vậy? Ừm, Uyên hả?
-Không biết gì sao?-Uyên nhíu mày. Con nhỏ này lại vậy nữa rồi, lúc nào cũng sợ làm người khác lo lắng nên không giám nói, chỉ đến khi không thể nào dấu nổi thì mới chịu nói thật, nó cứ như vậy làm sao cô yên tâm cho được.
5 người đồng loạt lắc đầu. Mấy hôm nay bọn họ cũng thấy nó có gì đấy lạ lạ, lại thường xuyên bỏ vào nhà vệ sinh 1 mình, lúc đi ra khuôn mặt bơ phờ thấy rõ nhưng hỏi thì không tài nào nó chịu nói, 1 chốc sau thấy nó tươi tỉnh trở lại nên họ cũng thôi không hỏi. Riết rồi cũng quen,bọn họ cũng không còn để ý gì nữa. Nhưng thật không ngờ, đấy lại là biểu hiện của căn bệnh..
-Tối qua Mỹ Anh gọi điện cho tôi nói là nó bị ung thư giai đoạn 3 và nhờ tôi về đón nó sang đấy làm phẫu thuật, lúc tôi về không thấy nó ở nhà, gọi điện thì nhận được địa chỉ này nên đến. Thật không ngờ đến nơi lại nhìn thấy cái cảnh này. Haizz.-Uyên thở dài, vuốt gọn mấy sợi tóc loà xoà trên trán nó ra sau vành tai. Đôi mắt khẽ liếc nhìn khung cảnh trang trí lãng mạn nơi đây thầm cảm thán.Số nó đúng là số không được hưởng phúc mà,miếng thịt dâng đến miệng rồi vẫn không kịp ăn,lại phải để sang lần sau ăn tiếp.
Mấy người kia nghe tin như sét đánh ngang tai.Cái gì,ung thư sao? Tại sao trước nay bọn họ lại không hề biết gì về chuyện này.Lan và Nhi ở cùng phòng với nó vậy mà khi bệnh phát triển đến giai đoạn 3 vẫn không biết gì.Phải chăng tại 2 người đã quá vô tâm?
Còn Huy,cậu như người mất hồn,mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đang say ngủ trong lòng,sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng cũng đỡ hơn lúc trước rất nhiều,ít ra là nó không còn cảm thấy đau đớn nữa.Huy tự trách bản thân mình,tại sao mấy ngày nay cậu chỉ biết chú tâm vào việc lên kế hoạch rồi tìm địa điểm mà không thèm để ý thật kĩ tới những biểu hiện bất thường của nó kia chứ?Nếu như vậy thì cậu đã phát hiện ra bệnh tình của nó từ sớm,và bé con của cậu cũng không bị lôi đi đến nỗi gặp chuyện như thế này.Tất cả cũng chỉ tại cậu mà ra.
-Thôi được rồi,còn 15p nữa là máy bay cất cánh,làm phiền cậu bế cậu ấy ra xe giùm tôi với-Uyên nhìn Huy nhờ vả rồi xoay người ra xe trước để chuẩn bị.
Lan,Nhi níu lấy tay áo Huy như không muốn cậu mang nó đi.Huy thở dài bất đắc dĩ,thẳng thừng ra mà nói cậu cũng không muốn nó đi,nhưng cậu biết đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất cho nó.Và cậu..luôn muốn điều tốt đẹp nhất dành cho nó.
~~~
11:30
Huy có tin nhắn.Là nó.
“Câu hỏi của Huy,hãy cho em thời gian 1 năm,em sẽ trả lời nó”
1 năm? Quá dài đối với anh,nhưng vì em anh sẽ đợi!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN