Tiểu Thư Siêu Quậy
Chương 1:1 Trở Về
Nó khẽ cựa người, chân mày thanh tú phút chóc chau lại. Khó chịu với cái thứ ánh sáng chiếu vào kẽ mắt, nó lấy tay che lại và từ từ mở mắt ra. Chộp lấy chiếc iphone 6 và khởi động máy:
-8h, còn sớm chánnnnnnnn.-giọng nhão nhẹt
Thế là thẳng tay quăn điện thoại xuống sàn không thương tiếc (tội nghiệp bé điện thoại quá), kéo rèm cửa chặn những tia nắng kia, thế là xong, nó nằm phịch xuống giường ngủ tiếp……
Nhưng
1ph…
2ph…
3ph…
Ông trời dường như không cho phép nó tiếp tục thi hàng cái “công việc thiêng liêng” này nữa thì phải, nó trằn trọc không thể ngủ tiếp được:'(
Linh tính như thúc ép nó phải làm một cái gì đó, mà phải là ngay và luôn bây giờ mới được hay sao ấy.
Tức tối, nó lồm cồm bò dậy, xỏ đôi dép đi trong nhà màu vàng yêu thích, tiện tay vớ lấy cái điện thoại cho vào túi áo ngủ (may mà điện thoạt rơi ngay thảm sàn chưa hư) lười nhác không thèm lấy tay ra. Nó bây giờ, tay gãy gãy đầu, tay đút túi áo, cái bản mặt thì phờ phạt khó coi, lê từng bước vào nhà vệ sinh…
Nặn một tuýp kem đánh răng rồi để cây kem về vị trí cũ, bắt đầu đánh “sột soạt” trong họng.
Đầu nó đang bắt đầu hoạt động, để nhớ xem, nó đã, đang và sắp bỏ lỡ điều gì thì phải. Suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ…vẫn không nhớ ” Ashiii, tức chết được mà, điều gì quan trọng đến mức mất cả giấc ngủ của ta vậy chứ?!”
Bỗng điện thoại của nó đỗ chuông
“Spring…spring..”
-Hello.- nó ngậm một họng kem đánh răng mà bắt máy luôn(kinh >_<)
-Chị Linh, Cherry đây. Chị…đang ở đâu thế?- Đầu dây bên kia Cherry trả lời. Thư kí kiêm quản lí của nó đây mà. Hình như cô ta có phần gấp gáp trong câu nói thì phải.
– Hừm…ỏi ừa, áng ớm…ất…iên là ở à. ( Hừm, hỏi thừa, sáng sớm tất nhiên là ở nhà.) -nó vừa đánh răng vừa nói.
-Cái Gì ẠẠẠẠẠ…- Cherry bỗng hét lớn, ngân dài một hơi.
-Phụụt. -bất ngờ quá, nó phun sạch bọt kem ra cả.
-Ơ, chị chị…chị có sao không? Bị gì vậy?
-Cherry, gì thế hả tự nhiên hét lên, bộ cô khùng à??-Vớ cái ly hớp ngụm nước tráng miệng, nó lấy lại gọng bình thường.
-Chị…chị quên hôm mất là 8h20 rồi à, 8h 20 rồi đó bà chị à.- Cherry nói “nhẹ nhàng” hơn chút xíu.
-Cherry… gọi ai là Bà Chị đó?!- Nó giận nổi cả gân xanh.
-E…em xin lỗi, nhưng chị à chị không nhớ hôm nay mình phải làm gì hết hả, chị Ngọc và chị Vy đâu rồi, đừng nói là cũng giống chị nhé.
– Chính xác, tụi nó chắc ngủ phòng bên. Đúng rồi tôi cũng đang đau đầu vì chuyện gì mà quên mất rồi đây, nếu cô nhớ thì nhắc cái. -nó trả lời tỉnh bơ.
-W.H.A.T???Oh My Goddddddddd~-Lại một lần nữa Cherry “hót” vào tay nó.
Đưa điện thoại ra cả chục mét. Đến lúc thấy ăn toàn rồi, nó mới kê vào tai nói tiếp:
– Cô bỏ cái cách biểu lộ cảm xúc bằng cách rống như bò giùm tôi đi. Cô là quản lí của tôi, trách nhiệm là nhắc nhở tôi chứ không ai mướn cô về để nghe cô hét đâu. Nói giùm đi, chuyện gì? Làm gì? Khi nào? Ở đâu?-nó tức giận quát một hơi.
– Azzi, chị à hôm nay chị, chị Ngọc và chị Vy phải về Việt Nam đó, 9h bay mà mấy chị vẫn còn ở nhà ngủ là thế nào???
-…???!
– Hello…chị đâu rồi, nghe em nói gì không…chị…chị.- Cherry gọi
Tích tắc
tích tắc………
-ÁÁÁÁÁÁ…- đến lượt nó “luyện giọng” buổi sáng
-Ối. Chị ơi, gì vậy ạ?
-Tôi…tôi nhớ rồi..
-Vậy thì nhanh lên đi ạ. Không còn thời gian đ….tút tút tút- không để cherry nó trọn câu, nó cúp máy luôn.
“Bịch bịch bịch” nó vội chạy qua phòng Vy gọi nhỏ dậy (nếu Vy hay Ngọc mà dậy trước thì chắc chắn cũng sẽ đi đánh thức nó như thế này thôi, khỏi nói cũng biết còn ngủ rồi).
Vội mở cửa ra, nó phát hiện…không có cả một con ruồi trong phòng. Nghe loáng thoáng tối qua hai đứa kia hú hí với nhau lên phòng Ngọc cùng làm cú đêm cua mấy anh sinh viên Anh Quốc trên Facebook, có rủ nhưng nó “chào thua” không hứng thú.Vậy là nhỏ ở phòng Ngọc chứ không đâu hết. Thế là cắm đầu dzọt lên phòng của Ngọc-tầng ba.
O.s
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!