Tiểu Thư Siêu Quậy
Ngoại truyện 6.
– Hức hức…huhu.
Dương Linh ngồi đó. Khóc tu tu cả buổi chiều. Kiến cắn, sưng tấy mấy ngón chân bé con của nó. Cặp sách hình mèo kitty và những vật dụng bé xinh đều bị trầy xướt, bẩn thỉu.
Rốt cuộc Tiểu Linh có chỗ nào sai, có chỗ nào đáng ghét mà lại bị mọi người đối xử như vậy? Tiểu Bảo không có cục tẩy chì trong giờ vẽ, nó liền bẻ cho cu cậu một nửa của mình. Cái Hoa khen kẹp tóc bướm hồng của Linh xinh, Linh liền về nhà lấy một cái kẹp mới tinh chưa dùng cho cậu ấy. Bạn Đạt nghỉ học do bị bệnh, cũng là Linh Linh đây xung phong cho bạn mượn tập vở.
Thật sự, nó chỉ muốn thân thiện hơn với mọi người. Mẹ đã dạy, phải biết giúp đỡ mọi người. Có như thế mới gặp được nhiều may mắn. Nhưng sao, sự may mắn đó ở đâu, nó chẳng thấy. Chỉ toàn là sự lạnh nhạt ghét bỏ của bạn bè và thầy cô.
– Dương Cẩm Linh.
Tiếng Lâm gọi từ đằng xa. Linh ngước đôi mắt sưng vù lên nhìn. Anh của nó, đang chạy về phía này. Nó nhìn anh mà ngơ ngẩn, anh nó thật đẹp trai. Nắng chiều tà đổ màu vàng nhạt vào bộ đồng phục cấp 1 của anh trong thật ấm.
Anh nó…rất mạnh mẽ, vô cùng được yêu mến, ngược lại hoàn toàn với Cẩm Linh nó đây.
Lâm đến gần em gái. Cậu thô lỗ vứt balô xuống đất. Nhìn nó, rồi gắt lên:
– Lại đứa nào ăn hiếp em?
Linh giật bắn. Co người lại hơn, cố xoay mặt đi để không bị ánh mắt kia chất vấn. Giọng lí nhí:
– Hong có ai đâu anh hai. Em…té.
-…thật?
-…dạ.
Câu trả lời của em gái có vẻ không làm hài lòng người anh trai. Cậu chặt lưỡi cái “trắc”. Sau đó ngồi xà xuống cạnh em mình.
Nó ngẩn tò te nhìn Lâm. Anh không hỏi gì thêm, chỉ giúp nó nhặt bút thước sách vở cho vào cặp.
– Anh hai…làm gì dạ?
Em gái mắt long lanh nhìn.
– Dọn đồ rồi đi về.
Anh trai thản nhiên đáp.
– Em…khóc sưng mắt nè. Chân bị trầy nè.
– Ừ. Em bị té anh biết rồi.
– Kiến cắn sưng chân nữa.*chỉ chỉ vào chân*
– Muốn anh đánh lũ kiến trả thù cho em à?
– Cặp sách bẩn thì sao?
– Đồ hư thì mua mới. Đồ dơ thì lau chùi.
Một bên hỏi. Bên kia đáp. Anh toàn nói gì đâu á. Linh ức quá đi mà.
– Hức….huhuhuhu!
– Ơ kìa. Khóc lóc cái gì?
Mặt Lâm cười nhếch. Anh hai nó trêu như trêu nó vậy á. Ghét!
– Anh…anh hai đáng ghét. Mấy bạn ăn hiếp em, anh hai không thèm quan tâm à????
Có đứa em chu môi oán trách. Thằng anh chỉ nhếch miệng lạnh lùng. Con nhóc Dương Cẩm Linh này, chỉ dẫm phải đá mà nó đã nhõng nhẽo đòi anh cõng, đòi anh bồng như bị liệt ấy. Chỉ mỗi tật thích được vỗ về, nịnh nọt. Nó chỉ giả bộ chối vậy thôi. Trong phim, không phải mấy chị xinh đẹp hay làm như vậy à? Mấy chị dù có bị ức hiếp vẫn sẽ bảo mình tự làm tự chịu. Rồi mấy oppa đẹp trai đều sẽ thích chị ấy. Nó luôn muốn được như các chị ấy, khổ nổi…mỗi lần như này, anh nó đều phũ đẹp. Như vậy nó cảm thấy tủi lắm. Nó có anh trai đẹp trai, cao to mà bị ăn hiếp hả? Nếu như bạn là Linh, bạn có cam tâm để bị ăn hiếp hơm dạ? Linh là Linh không ngốc đâu nhé. Linh tốt với mấy bạn mà mấy bạn ăn hiếp Linh thì nó sẽ mách anh hai cho xem.
– Giờ sao? Hôm nay là đứa nào?
Cậu kiên nhẫn hỏi lại.
– Em…Duy Nam ấy anh.
Em gái thỏ thẻ.
– Em nói nó thích em mà. Sao lại ăn hiếp?
Lâm ngạc nhiên.
– Hong phải. *nó xua xua tay* Quỳnh Mai ấy, Quỳnh Mai thích Duy Nam.
– Vậy là Quỳnh Mai ăn hiếp???
– Ứm ừm….
Linh lại lắc đầu ngoầy ngoậy.
– Chứ là ai?
– Gia Nghiêm thích Quỳnh Mai ấy.
– Vậy là thằng Nghiêm chứ gì?!
– Không…cũng không phải…
Lại có đứa lắc đầu phủ định. Minh Lâm thật phát nóng với cái độ lôi thôi của cô em gái Dương Cẩm Linh. Cậu không thể hiểu nổi, làm sao họ có thể là anh em ruột vậy? Hay ba mẹ nhận nuôi cậu hoặc nó? Hay là cả hai đứa đều được “lụm” về nuôi? Đã có lần cậu ngây ngô đi hỏi mẹ, liệu có phải Lâm hoặc Linh là con nuôi? Nghe xong Dương phu nhân chỉ ôm bụng cười nắc nẻ. Không biết từ lúc nào mà Dương Minh Hải mặt hầm hầm đã tóm lấy cặp cổ con trai siết chặt:Mày nghĩ ba mà “yếu” quá hả con? Nuôi mày lớn rồi mày xem thường “năng lực” của ba hả. Mẹ mày không có ba thì mơ đi mới sinh chúng mày được. Có hai đứa bây đều là nhờ ba mày đó nghe chưa???
Cậu chẳng hiểu lúc ấy ba nói gì. Nhưng mà nói chung, ba khẳng định, Dương Minh Lâm và Dương Cẩm Linh, là anh em một nhà thật!
Quá mất kiên nhẫn với em gái nhỏ. Anh trai cáu:
– Rốt cuộc là đứa nào???
– Dạ…thì là Gia Nghiêm xúi Vũ Hào làm.
Rồi. Cuối cùng cũng tra ra được đứa ăn hiếp Linh. Lâm khẽ thở mạnh. So với chuyện đánh nhau bảo vệ nó, việc nói chuyện với nó mệt hơn hiều.
***
Nắng chiều tà ngày càng sậm màu. Trên lưng anh trai cao to, là cô em gái nhỏ. Đứa em gái nhõng nhẹo, nhí nhảnh, lôi thôi nhưng thực sự rất đáng yêu và nghe lời. Không biết sau này, khi lớn lên, Linh Linh của anh sẽ còn bị bao nhiêu người ức hiếp nữa đây. Lâm đã từng ước Linh trở nên mạnh mẽ và gan dạ hơn. Nào ngờ điều ước đó, nay trở thành sự thật, có điều, bản tính ấy đi theo một chiều hướng tệ hại.
***
Tám tuổi. Minh Lâm được ba mẹ cho ra ở riêng tại một căn biệt thự. Ở đó, cậu nhóc được gặp những người bạn mới, là Hải và Tuấn Kiệt. Anh đang nghe theo ba mẹ, tham gia vào một môi trường mới, cái gọi là “đào tạo”.
Vĩnh Hải vốn sống ở Hàn Quốc trước đó. Mới tí tuổi đầu mà phong cách đã rất giống quý ông. Tuấn Kiệt thì đỡ hơn, sống ở Việt Nam, nhưng càng lâu ngày ở cùng Vĩnh Hải, Kiệt với Lâm cũng bị ảnh hưởng những thú vui đào hoa từ cậu.(Shin:Nghe chưa mấy nàng, từ đầu cha nội Korn đã là tên lầy lội nhất rồi-_-).
Về phần Dương Cẩm Linh. Anh trai đi rồi, sao nó không được đi chớ??? Không, nó cũng muốn được làm những chuyện anh trai làm. Khóc lóc, kì kèo, mè nheo. Rốt cuộc cũng được đi.
Oa, nó đến tận Newyork chứ không đùa được đâu nha. Ở đây, nó đã gặp được những người bạn mới của mình. À không, những người bạn đầu tiên trong đời. Không ai kì thị nó, không ai ức hiếp nó, ngược lại còn bảo vệ nó nữa.
Bạn Vuy Vuy cũng từ Việt Nam sang. Bạn rất là xinh và mạnh mẽ nha. Thứ hai là My My tuy người Việt nhưng vốn sống ở Canađa, từ bé đã có năng khiếu lãnh đạo. Cuối cùng là Minh Ngọc, có lẽ đây là người hạp với Linh nhất. Bạn là con lai Hàn Việt nha, vô cùng nhí nhảnh và dễ thương. Linh thích xem phim Hàn Quốc lắm, thích mấy oppa Hàn đẹp trai sang chảnh nữa.(Shin:tao hông nói cho bây nghe là tao cũng dzậy đâu-_-). Từ ngày gặp ba cô bạn mới, Linh đã rất vui và hạnh phúc. Còn có thêm một sư mẫu đẹp lồng lộn chăm sóc. Còn gì bằng.
**
Newyork một ngày nắng đẹp.
– Hexi, hurry up!
(Nhanh lên)
Tiếng Angel giòn giã.
– Uhm… I need to buy popcorn. Please go ahead of me.
(Tao mua bắp rang cho. Mày đi trước giữ chỗ đi.)
Giọng nó vọng lại. Cô chẹp môi đã hiểu, vẫy tay với nó rồi vào rạp chiếu phim trước.
Dương Cẩm Linh_14 tuổi đầu, bị Ngô Minh Ngọc rủ rê la cà xem phim sau giờ học. Nhưng, suy đi nghĩ lại, nói là rủ rê thì tội nghiệp cho cô quá. Vì nó cũng thích lắm mà.^o^.
Đứng trước quầy bắp rang bơ, áo sơ mi trắng quần Jeans, converse đỏ. Đúng chuẩn phong cách con gái Châu Á rồi. Hôm qua Thảo My dẫn nó đi nhuộm hightlight style Hàn nhá. Trông quậy cực. Nó thích lắm!
– Please wait!
Người bán hàng thân thiện nói. Nó cười tươi mỉm cười. Đến gần chiếc bàn trống ngồi đợi người bán hàng lấy bắp và cola cho mình. Rạp chiếu phim, có ai đến đây bao giờ chưa? Từ lúc sang Mỹ học hành huấn luyện, không phải dễ dàng gì được đi chơi như lúc nhỏ. Không có anh và ba mẹ bên cạnh. Buồn. Nhớ. Nó đều trải qua cả. Đối với Linh, một con người nghịch ngợm, hoạt bát nhưng giàu tình cảm, xa người thân thực sự khiến nó thấy thiếu thốn.
Brừ…brừ…
Điện thoại trên tay nó rung lên.
– Hello.
– Hexi??? Sao chưa vào?
Giọng Angel vang lên.
– Đợi tí…đang chờ bắp rang.
Nó đáp.
– Ok. Nhớ vào ngay đó. Mày đi vòng vòng kiểu gì cũng gặp mấy đám xàm lông cho xem.
– Hơ…mày nói nhỏ thôi…mất mặt quá. Tao dù gì cũng học võ từ nhỏ…
– Chúng ta nói tiếng Việt thì ai mà hiểu. Mất mặt gì? Có võ là một chuyện. Nhưng mày có dám dùng võ không là chuyện khác.
Cô bĩu môi rõ dài. Dương Cẩm Linh, muỗi cắn còn không nỡ đập lấy gì mà đánh lại người khác chứ. Thật sự thì lạ lắm, kiến thức sách vở lẫn võ thuật nó đều tiếp thu nhanh như điện ấy. Nói kiến thức là vậy, nhưng đến khi thực hành đánh nhau, lại chả ra ôn gì cả. Nói thì sợ không ai tin, nhưng trên thế giới này quả thực có tồn tại một loại người : thà bị đánh chứ không đánh người. Là ai? Là ai? Là Dương Cẩm Linh chứ còn ai nữa!
– Rồi rồi. Mày móc tao hoài nha. Ok. Tao vào ngay.
Nó vội vã cúp máy. Haizz, không cần cô xỉa đểu, nó cũng tự hiểu mình vô dụng quá trời mà. Tham gia làm sát thủ làm cái gì? Kiến cũng không dám giết. Nó không phải kiểu cao thượng gì cả, mỗi khi muốn đánh một người, nó lại nhớ về lúc mình bị đánh. Đau lắm. Nó đã từng bị người ta đánh như vậy. Bây giờ nếu nó đánh người khác, người khác cũng sẽ bị đau như nó. Nó không muốn, ai nói nó bánh bèo vô dụng cũng được, thà méc anh hai cho chúng một trận còn hơn tự tay đánh người.(shin: mẹ thâm vcl ấy-_-)
Ơhơihơi. Không nghĩ nhiều nữa. Cuộc sống hiện tại này với nó đã là quá tuyệt, nó không muốn đòi hỏi thêm đâu nha.
Linh ngó ngang ngó dọc.
Ơ? Giờ mới để ý. Views chỗ này đẹp bá cháy ta. Chắc nó phải tự sướng phát cho xôm mới được. Muahahaha.
Linh đang loay hoay hí hởn chỉnh màu camera thì…
Tách. Nó giật mình nhìn lên. Trước mặt, thanh niên ăn mặt phá cách cầm con iphone đã “take” nó một phát.
Nhìn cậu trai trước mặt, nước hoa nồng nặc, khuyên tai sành điệp, bảnh trai như ca sĩ ấy. Người khác nhìn cậu có khi hiểu nhầm là ca sĩ, idol gì mất.
– You’re so beautiful. My girl!
Cậu khẽ cười nhếch. Nhìn tấm ảnh mnh vừa chụp được hài lòng. Không ngại hôn lên màn hình một phát.
Linh nhìn cậu ta, mày nhíu sâu lại. Nó cảm thấy bất lực và chán ghét. Con người này quá trơ trẽn và thô lỗ.
– Justin. Anh điên à?
Nó gằn giọng.
– Àhá. Anh dặn nói tiếng việt thì gọi là “Anh Khôi” mà babe.
Gia Thiên Kì Khôi khẽ mỉm cười. Cậu chồm người xuống gần mặt Linh. Ánh mắt âu yếm thích thú quét qua khuôn mặt kiều diễm của nó. Cô nhóc xinh đẹp này, chắc chắn phải là của cậu.
O.s
(Ta xin lỗi các mày. -_-. Thiệt là hong dám giải thích gì luôn. Nói chung là: mưa_dầm mưa_điện thoại yên nghỉ_vừa mua điện thoại mới_vừa viết xong up ngay. Hiuhiu)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!