Sau bữa trưa với thịt sói kho tàu, Mạnh Dương thậm chí còn dùng táo mà trước đó đã ngâm sẵn làm bánh xốp táo đỏ thơm ngọt ngon miệng! Cũng nhiệt tình giữ Bạch Tinh lại tiếp tục ăn.
Lồng hấp hồng hộc phun hơi nước liều mạng tản ra hương thơm, Bạch Tinh thật không biết cố gắng mà nuốt nước miếng, nghĩ thầm rốt cuộc ta cũng không thể phản kháng……
Mạnh Dương thiệt sự là lâu lắm rồi không gặp được ai kiên nhẫn nghe mình nói chuyện, trừ bỏ ăn ra thì miệng cơ hồ chưa từng dừng lại: “Hôm kia có một người bán hàng rong từ nơi khác tới gánh táo đỏ đến bán, vừa lúc ta đi ngang qua, bị cứng rắn nhét cho 2 quả nếm thử.
Vốn không tính mua, nhưng mà vào miệng rồi thì phát hiện thịt dày hạt nhỏ ngọt lành mềm mại, thật sự là táo tốt hiếm có.
Loại táo nhỏ chất lượng tốt này ở bản địa Đào Hoa trấn là không có, thường thường cái loại phẩm tướng không sai biệt lắm đã bán được tới trên dưới 10 văn, khó được người bán hàng rong kia phúc hậu, chỉ cần 8 văn, liền nhẫn tâm mua 10 cân.
Táo đỏ bổ nhiều lắm, ăn không thì khó tránh khỏi quá mức xa xỉ, ta liền nghĩ đến làm bánh xốp táo đỏ mấy lần, dư lại đều giữ đó ăn Tết chưng bánh mật dùng.”
Chàng nói vừa dày lại đặc, bớt thời giờ ra sức xốc nắp vỉ hấp lên, hơi nước tích góp hồi lâu đột nhiên phun lên về phía mái nhà, giống như một đám mây nấm lớn.
Phần thân bánh bỏ thêm đường đỏ và mứt táo bày biện ra sắc màu nâu đỏ bóng bẩy mà mỹ lệ, giống như mỹ nữ dị vực với sắc da màu mật, có được sức dụ hoặc trí mạng.
Bởi vì dùng đủ lượng mỡ heo, rìa rìa rìa cạnh cạnh đều rất dễ chịu, cũng sẽ không nghẹn người.
Hơi dùng sức bẻ xuống một miếng to, bên trong sớm đã là kết cấu tổ ong dày đặc hoàn mỹ, mềm mại mà có co dãn, nhẹ nhàng nhấn một cái sau đó đã nhanh chóng đàn hồi.
Lấy nhĩ lực hơn người của Bạch Tinh, thậm chí có thể nghe được tiếng xé rách rất nhỏ khi thân bánh chia lìa, thanh âm kia đi kèm hương thơm, giống như vuốt mèo nhẹ nhàng cào trên đầu quả tim mình ấy, làm người ta nước miếng chảy ròng.
Trải qua mỡ heo cùng sức nóng thúc đẩy, hương thơm táo đỏ đạt tới một tầm cao mới, quả thật nồng đến không hòa tan được.
Một miếng đi xuống, có thể ăn được thịt táo rõ ràng, lại đi kèm với hương táo nồng đậm nơi chóp mũi, Bạch Tinh cảm thấy mình hoàn toàn có thể một ngày 3 bữa ăn cái này.
Nàng thỏa mãn mà mút mỡ trên đầu ngón tay, thân thể vẫn luôn căng chặt lặng yên thả lỏng, học như thư sinh mà híp mắt lại dựa vào dưới chân tường, mặc cho ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ đậu ở trên người, trong đầu trống rỗng.
Gì mà ân oán tình thù, gì mà giang hồ hiểm ác, giờ phút này hoàn toàn không liên quan đến ta.
“Thoái ẩn giang hồ” trong miệng các tiền bối, chỉ sợ quá lắm cũng như thế đi.
Khóe mắt thoáng nhìn cô nương đang tắm gội ánh mặt trời, Mạnh Dương bỗng nhiên có loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị, tha thiết mà dò hỏi: “Có muốn thêm miếng nữa không?”
Cứ việc không có gia súc, nhưng chàng tựa hồ đã cảm nhận được vui sướng của nuôi heo trước rồi.
Tầm mắt tràn ngập giãy dụa bồi hồi trên bánh táo đỏ thật lâu về sau, Bạch Tinh chung quy là dùng tự chủ của đao khách mà chiến thắng dục vọng ăn uống, gian nan mà lắc lắc đầu.
Trải qua ảo tưởng tan biến về hàng xóm mới râu xồm, thịt sói kho tàu mỹ vị ngon miệng, cùng với vui sướng vô ngần khi nhiều năm qua lần đầu tiên có người cùng ăn, đầu óc lên xuống phập phồng của Mạnh Dương mới nhớ tới phải dẫn hàng xóm mới tìm trưởng trấn báo danh.
Bạch Tinh trầm mặc hồi lâu, gật đầu.
Nhập gia tùy tục.
Cái tên này không xem là hiếm thấy, nàng lại phần nhiều là lui tới ở vùng Đông Bắc, Tây Bắc, nghĩ đến người trong giang hồ cũng không đoán được Bạch Diêu Tử, uyên ương nhãn thanh danh như mặt trời ban trưa sẽ ẩn thân trong thành trấn nho nhỏ ở Trung Nguyên đi.
Mạnh Dương lại cảm nhận được ý thức trách nhiệm nặng trĩu, lập tức đứng dậy, “Vậy phiền Bạch cô nương chờ một lát đã, ta xếp chút bánh táo phân cho người khác nếm thử thức ăn tươi.”
Chàng vào trong sương phòng lấy một xấp giấy dầu, cẩn thận mà bọc bánh táo đỏ được cắt thành miếng vuông cỡ bàn tay thành miếng dày, chỉnh tề mà bỏ vào tay nải in hoa màu lam, lúc này mới nhiệt tình tràn đầy mà nói: “Đi thôi!”
Tròng mắt Bạch Tinh không sai mà nhìn chằm chằm chàng làm xong hết thảy, có chút không rõ sự vui vẻ của đối phương đến tột cùng là ở đâu ra, nhưng chỉ là nhìn như vậy, đáy lòng nàng tựa hồ cũng chậm rãi xuất hiện một chút nhảy nhót hiếm thấy.
Cảm giác này thật xa lạ, nhưng ngoài ý muốn không xấu.
Sau khi tặng cho nhà Vương đại nương đối diện, Mạnh Dương đến sạp hoành thánh đầu phố.
Chàng lấy ra hai miếng bánh táo đỏ từ trong làn đưa qua, “Trương đại gia, con làm chút bánh xốp, cho ông với Viện Viện nếm thử đồ mới mẻ.”
Nhà Viện Viện đi quá muộn, chàng lại biết Trương đại gia mỗi đêm đều chờ mà bồi tiểu cô nương cùng về nhà, vừa lúc nhân tiện mang.
Đôi mắt Trương đại gia không tốt lắm, nhưng cái mũi lại rất linh, cách lớp bọc giấy dầu đã ngửi được hương mỡ meo cùng táo đỏ nồng đậm, không khỏi chối từ mười phần, xoa xoa bàn tay to thô ráp nói: “Này, này nào không biết xấu hổ chứ?”
Một miếng bánh táo to như vậy, phí tổn sợ sẽ không phải cần mấy đồng tiền lớn, sao tiện đi chiếm hời của người ta?
Mạnh Dương cười ha hả xốc rổ lên cho ông ấy nhìn, “Đều có, nếu ông không cần, người khác cũng không tiện nhận.”
Trương đại gia lại chối từ mấy lần, lúc này mới lúng ta lúng túng nhận, lại nói với Bạch Tinh vẫn luôn trầm mặc không nói gì: “Đây không phải khuê nữ mới tới sao? Ta đang chờ con đó, một chén hoành thánh 3 văn tiền, lần trước con cho nhiều lắm đó, mau lấy về đi!”
Nói xong, quả nhiên móc ra một túi tiền nhỏ nhăn dúm dó từ bên hông ra, muốn nhét cho Bạch Tinh.
Ai ngờ liền nghe Bạch Tinh mới 1 câu, “Con không có.”
Trương đại gia sửng sốt, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, quyết đoán nói: “Đôi mắt lão hán không xài tốt, nhưng đầu óc còn nhanh nhẹn đây, như nào không phải con?” Thân mình Bạch Tinh hơi hơi né sang một bên tránh thoát cái tay ông ấy duỗi tới, vẻ mặt bình tĩnh tiếc chữ như vàng nói: “Ông không có chứng cứ.”
Trương đại gia ngây người, hai con mắt già hơi hiện vẩn đục đều thẳng:
“……!Gì?”
Không chờ Trương đại gia lấy lại tinh thần, Bạch Tinh đã sải bước đi xa.
Mạnh Dương đã nhìn choáng váng, đứng ngốc tại chỗ một lát mới như mộng vừa tỉnh, đi ra ngoài vài bước còn nghe thấy Trương đại gia hoài nghi nhân sinh mà nói thầm, “Chứng cứ? Ta, ta chỉ là trả tiền a……”
Trả tiền còn cần chứng cứ gì?!
Ông sống cả đời, chưa từng nghe qua đạo lý như vậy!
Một đường kế tiếp, Bạch Tinh đều có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú khá thường xuyên đến từ mọt sách bên người, lúc sắp đến sạp đậu hủ của Ngô quả phụ, nàng rốt cuộc hỏi: “Nhìn cái gì?”
Mạnh Dương gãi gãi đầu, cười tủm tỉm nói: “Bạch cô nương thật đúng là người hảo tâm nha.”
Chàng cũng chưa nghĩ đến còn có cái cách này.
Chàng mới muốn tiếp tục nói chuyện, lại mắt sắc mà thấy Khang tam gia đi ra từ cửa sau, vội xách cái rổ nhỏ vội đi vài bước, “Tam gia, tam gia chờ đã, ta làm bánh táo đỏ……!Ngô tẩu tử cũng ở nhà à, vậy vừa lúc.”
Ngô quả phụ phảng phất như cài đôi mắt ở cửa sau nhà Khang tam gia, mặc kệ đối phương ra vào lúc nào, cho dù là nửa đêm, nàng cũng luôn có thể ăn mặc chỉnh tề ra trước.
Nàng thoải mái hào phóng nhận bánh táo đỏ, lại mắt mang xuân thủy tà tà liếc nhìn Khang tam gia một cái, dùng giọng nói rõ ràng đã trau chuốt qua nói: “Tam, ta cũng biết làm đó.”
Tới ăn nha.
Sống lưng Khang tam gia ưỡn đến thẳng tắp, mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn thẳng, đầy mặt râu quai nón được xử lý đến chỉnh chỉnh tề tề, trông qua phi thường chính nhân quân tử.
Hắn nói cảm ơn với Mạnh Dương, tầm mắt lướt qua đầu vai đối phương rơi xuống trên người một cô nương lạ mặt, cơ hồ là bản năng mà chau mày.
Hô hấp dài lâu gần như không thể nghe thấy, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng……!cô nương tuổi còn trẻ này lại là một cao thủ.
Hai đoạn trường côn cao ước chừng nửa người được quấn vải mịn trên lưng nàng kia, hẳn là binh khí đi?
Đáng tiếc hắn đã rời xa giang hồ lâu rồi, nhất thời cũng không đoán ra được lai lịch của đối phương.
Lúc hắn đánh giá Bạch Tinh, Bạch Tinh cũng đang nhìn hắn, cũng hơi hơi nhướng mày.
Không nghĩ tới Đào Hoa trấn nho nhỏ này, thế mà cũng tàng long ngọa hổ đấy.
Mạnh Dương hỗ trợ giới thiệu, “Đây là Bạch Tinh, Bạch cô nương, hàng xóm mới tới, ta dẫn nàng tới tìm trưởng trấn.
Đây là Khang tam gia, công phu thiệt tốt lắm luôn, làm người công chính vô tư nhất, có chuyện gì cứ tìm ông ấy.
Đây là Ngô tẩu tử, một tay làm đậu hủ giỏi.”
Khang tam gia ý vị sâu xa mà liếc mắt xem xét Mạnh Dương một cái, thầm nghĩ công phu của ta tạm thời không luận, công phu của vị hàng xóm mới này của ngươi, chỉ sợ là rất tốt đó……
Ngô quả phụ nghe vậy cười khanh khách ra tiếng, nhìn khuôn mặt non đến như có thể nhéo ra nước của Bạch Tinh rất là hâm mộ, “Chậc chậc, tiểu nương trông thật tuấn*, ăn đậu hủ non không?”
*: ý nói xinh đẹp thanh tú, từ này dùng được cho cả nam lẫn nữ nhé.
Đậu hủ non có gì ngon? Không có mùi vị gì cả.
Bạch Tinh thành thật lắc lắc đầu.
Tầm mắt của nàng với Khang tam gia nhanh chóng giao nhau, lại nhanh chóng dời đi, y như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh vậy.
“Không yêu ăn đậu hủ non à,” Ngô quả phụ vỗ bàn tay một cái, vẫy tay với Mạnh Dương, “Hôm kia ta tự mình hong một đám đậu hủ khô, ngươi lấy một chút về nhà nếm thử đi.”
Mạnh Dương không có chối từ, cũng cho tán dương cao độ đối với những miếng đậu hủ khô ngay ngay ngắn ngắn đó ngay tại chỗ, lại sướng rơn nói Bạch Tinh đang lé mắt nhìn xem ở một bên: “Dùng lửa nhỏ nướng một phen, lại quét chút tương ớt tỏi nhuyễn lên, ngoài giòn trong mềm ngon lắm đó!”
Dừng một chút lại tiếc nuối nói: “Nếu mà có thịt ba chỉ thì liền tốt lắm luôn, băm một chút thịt vụn, mổ đậu hủ khô từ giữa ra hai nửa quết vào, mỡ của thịt có thể chậm rãi thấm vào đậu hũ khô rắn chắc, quả thực còn ngon hơn cả mồm to ăn thịt đó.”
Đáng tiếc là gần nhất chàng hơi bị nghèo, mua không nổi, bằng không còn có thể tiếp tục mời hàng xóm mới ăn một lần.
Cổ họng Bạch Tinh rung động, hàng mi dài liều mạng run.
Muốn ăn!
Ngay hôm nay nàng mua thịt ba chỉ liền!
Nhìn theo đôi thiếu nam thiếu nữ này rời đi, Ngô quả phụ giơ tay sờ sờ mặt mình, cảm khái tự đáy lòng nói: “Năm tháng không buông tha người a, lúc tuổi trẻ ấy, da mặt ta cũng căng mọng bóng loáng như vậy.
Giờ khen ngược……”
Đang nói, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gói giấy dầu quen mắt, đúng là bánh táo đỏ mà Mạnh Dương cho vừa nãy.
Ngô quả phụ ngẩn ra, liền thấy Khang tam gia tiếp tục xụ mặt nói: “Ta không yêu ăn ngọt, ném thì tiếc lắm.”
Thời buổi này, nào có ai không yêu ngọt? Nếu hắn không yêu, mới nãy không cần cũng được mà.
Ngô quả phụ khó được mà ngượng ngùng, do do dự dự nhận lấy, cả trái tim nhảy bùm bùm.
Khang tam gia lập tức quay đầu liền đi, hự hự chống gậy đi ra vài bước rồi lại dừng lại, cứng cổ cũng chẳng quay đầu lại mà nói: “Người có tuổi, cũng chưa chắc đã khó coi.”
Vừa dứt lời, liền chống lấy cái chân gãy, lấy tốc độ càng lẹ mà bay nhanh biến mất nơi chỗ rẽ.
Ngô quả phụ nhìn chằm hướng hắn rời đi cả nửa ngày, trên mặt đột nhiên bay lên hai rặng mây đỏ, hai má nóng rát.
Nàng dậm chân tại chỗ, giơ tay che mặt, vừa là thẹn thùng lại là vui mừng, chỉ thấy trên mặt nóng đến lợi hại.
“Phi!” Nàng nhẹ nhàng phi một cái, trong lòng một mảnh ngọt ngào mềm mại, “Tử tướng……”
Đôi mắt hoa đào đã hơi hơi mang theo nếp nhăn sóng nước lấp lánh, bóng mặt trời vừa bóng lại sáng, lại có tư sắc mười phần động lòng người.
Khang tam gia nói không sai, người có tuổi, chưa chắc đã khó coi..