Tiểu Thư Trở Lại - Tiểu Thư Siêu Quậy 2
Chương 3: Seesaw
Seesaw có nghĩa là bập bênh. Cảm ơn Suga đã mang tới cho em một bài hát đúng tâm trạng như vậy.
______
A repeated seesaw game.
Trò bập bênh vô nghĩa như chuyện tình của đôi ta vậy.
Lên rồi xuống, xuống rồi lên. Chẳng thể nào đạt được cân bằng cả.
Bập bênh nghiêng. Một trong hai ta sẽ phải rơi xuống.
Anh không muốn điều đó xảy một chút nào. Nhưng nếu ta cứ gắng gượng không di chuyển. Thì trò bập bênh này lại mất đi bản chất của nó. Giống như tình yêu của hai ta. Dù nguy hiểm nhưng chưa bao giờ nhàm chán cả.
Được rồi, chấm dứt trò chơi này đi, một người sẽ rơi xuống.
Làm ơn, hãy là anh. Để anh xuống. Ai yêu nhiều, thì kẻ đó thua cuộc thôi.
Nhưng mà, anh không ngờ tình cảm của em lại nặng đến như vậy.
Bập bênh nghiêng!
Em bước xuống.
Tình yêu này không còn như trò bập bênh. Chẳng còn nguy hiểm nào nữa rồi.
Nhưng em biết không? Bập bênh nghiêng, trò chơi kết thúc. Tình yêu cũng không còn.
Trò bập bênh này, một mình anh phải chơi thế nào đây?
– Minh, Anh Minh!!!
Nhật Minh giật mình. Anh lia mắt sang bên cạnh. Ngọc Vy đang cau mài nhìn anh.
Tháo một bên headphone ra, anh hỏi:
– Có chuyện gì?
Hiện tại tất cả đang ngồi trong phòng chờ của resort. Minh Ngọc bế bé mèo trong tay, hai cô cháu bi ba bi bô nói chuyện rất vui vẻ, cô mang theo rất nhiều bánh kẹo ngọt. Điều này làm cho tiểu bảo bối của Thảo My nhất quyết bám dính từ sân bay cho tới tận đây.
– Anh không định đi cùng các anh ấy à?
Chả là lâu lâu mới đến biển Đà Nẵng. Là quê ngoại của Hải. Hải quyết định rủ Minh, Lâm và Kiệt đi thăm quan biển một vòng cho biết. My, Vy và Ngọc thì ở lại với bé mèo, chờ nhân viên hướng dẫn đặt phòng xong xuôi mới kéo đi tắm biển.
Mọi người đều bàn rất hăng say. Cho đến Hải nhổm mông ngồi dậy. Anh mới phát hiện ra Minh vẫn ngồi đó một xó, đeo headphone nhìn ra cửa sổ, chậc, y hệt tên đần.
Cho nên Ngọc Vy thấy mới lớn tiếng gọi anh.
– Đi đâu?
– Dạo biển.
Hải đáp.
– Ra tới Đà Nẵng rồi thì nên tận hưởng cho đúng nghĩa du lịch đi.
Kiệt nói, tay lục lọi kính râm trong vali của vợ đeo vào.
-… không tệ. Đi!
Minh nhàn nhạt đáp.
– Ông xã, không được đi ngắm mấy cô gái bikini nha. – Thảo My.
– Cả anh nữa. Em mà nghe anh Lâm nói cái gì thì biết tay.
Vy giơ cả nắm đấm lên cảnh cáo.
– Anh biết rồi mà… (^_^0)…
Cả bọn liền bật cười. Ai cha, Vĩnh Hải ngày xưa oanh oanh liệt liệt nay còn đâu. Điệu bộ của anh hiện giờ trước mặt Vy chỉ cần gắn thêm cái đuôi vẫy vẫy sau mông là y chang con cún vâng lời chủ.
(Lưu ý: có thể nội dung tiếp theo không dành cho những em nhỏ (quá nhỏ) hoặc những thanh niên nghiêm túc.)
Trong một quán coffee cao tầng. Kính trong suốt nhìn ra biển.
Bốn chàng trai ngồi xung quanh nhau.
– Sao hả, trong tụi bây ai sẽ cưới trước đây?
Kiệt ngoái ngoái tai, hướng ánh mắt về Minh Lâm và Vĩnh Hải.
– Tao có nên bê tiền cưới tới Đặng gia xin cướp người hay không? Vy vẫn chưa chịu đồng ý.
Vĩnh Hải thở dài, lời nói của anh nghe như rầu rĩ nhưng lại làm cho cả ba bật cười.
– Haha, cần cái gì. Để anh vợ đây chỉ chú mày. Chị em phụ nữ ấy, người ta là muốn nhõng nhẽo làm giá. Con em tao cũng vậy thôi. Chi bằng đêm nay… anh dẫn mày đi nạp năng lượng, đêm nay “phản dame” cả đêm nó cho anh. Có tiểu Hải nhi luôn càng tốt. Xong xuôi tao về mách bố, bắt cưới gấp.
(aaa, Kiệt ca lưu manhhhhh.)
Lời Kiệt vừa dứt xong, nhận ngay được ánh mắt khinh bỉ từ ba người còn lại.
– Sao vậy?*chớp mắt*
– Vô sỉ! – Minh.
– Cầm Thú! – Lâm.
– Dơ!!!- Hải.
Kiệt:(=_=).
– Ba thằng bây biết cái gì. Cái đó gọi là chiến lược, chiến lược hiểu không?? Đừng có coi tao đê tiện như thế. Tụi mày hiền lành à? Chơi bời bao nhiêu năm rồi hả?? Huống hồ chuyện XXX bây giờ có gì đâu chứ. Tụi mày quen bao lâu rồi? Chuyện như vậy bình thường mà!
Kiệt tức tối mắng.
Anh nói cũng đúng, chuyện quan hệ nam nữ hiện nay thoáng lắm rồi, không quá xem trọng nữa. Huống hồ Hải và Vy đã đi tới đây, xác định chân chính đến cuối đời rồi thì không vấn đề, nếu có con cái thì Vy chắc chắn muốn không cũng không được.
Nhưng, chuyện này vấn đề là…
– Sao vậy? – Nhật Minh nhìn Vĩnh Hải, anh không nhìn lầm chứ, mặt đỏ như vậy?
-…thật… thật ra… vẫn chưa… chưa… cái kia…
-HẢ??? – Cả Minh và Kiệt đều không nhịn được há mồm.
Minh Lâm cũng vì sắc mặt và điệu bộ thẹn thùng của Hải mà giật mình, sặc caffe.
– Mày đừng… nói… gần 4 năm rồi… cái kia… chưa ” làm “??(•///•).
Kiệt trợn mắt.
OMG, Võ Vĩnh Hải phong trần, đào hoa của chị em gái đâu mất rồi???
– Khụ…khụ.- Nhật Minh cũng mất tự nhiên ho vài cái. – Mày đùa hả? Ba bốn năm nay cũng không thấy mày ăn chơi, sao cái kia có thể “nhịn”… hả??
– Lẽ nào… tuổi trẻ buông thả quá… liệt *** cmnr. Trời ơi, không được. Võ gia làm sao? Em tao làm sao? Thế thì làm sao nối dõi tông đường? -Kiệt bắt đầu suy diễn.
Nghe được những lời này, Vĩnh Hải nhất thời đen mặt.
Sao anh lại có cái thứ bạn như này hả?
– Ý của tao là bọn tao là quen nhau trong sáng, vẫn chưa có đến mấy chuyện đó. Vy chưa muốn, tao không ép em ấy.
Hải nói lời này, ánh mắt trở lên lấp lánh. Anh cũng không tin, hi sinh nhiều cho Vy như vậy. Nhưng vì Vy, hi sinh nhiều hơn cũng được.
– Ôi trời đất ơi. Tát cho tao tỉnh đi! – Kiệt.
– Không thể tin được. – Minh.
Hải bĩu môi, không thèm chấp bọn tầm thường này, anh ra vẻ người suy nghĩ thấu đáo nói với Lâm.
– Tao và Minh Lâm không giống bọn mày đâu nha.
– Phải không? – Kiệt híp mắt.
Lúc này, lực chú ý đổn dồn về Minh Lâm. Anh vẫn đang nhâm nhi li coffe. Biểu tình lạnh nhạt, nhưng hình như có chút ngượng:
-… thật ra, tuần trước Ngọc… có thử que… bọn tao có Bảo Bảo(*) rồi.
Lâm nhàn nhạt đáp.
WHAT???
1..
2…
3….
– Hahahhahhha!!!!
Tiếng cười lưu manh của Kiệt vang lên, khiến mọi người trong quán đều chú ý.
– Nghe chưa nghe chưa. Bản lĩnh thế mới là anh em của tao. Chúc mừng chúc mừng, khi nào thì cưới đây?
– Hừm… đang tính…- Lâm hắng giọng.
– Mày… mày…
Hải á khẩu.
– Xem ra thằng Lâm cũng là kẻ “tầm thường” thôi. Không hiểu được sự trong sáng mày nói đâu.
Minh giễu cợt nói. Nhìn Hải đang quê độ chỉ biết câm nín.
Nói xong, anh đánh ánh mắt nhìn về phía biển xa. Biển hoàng hôn trông đẹp quá.
Ngày nào đó của nhiều năm về trước, ai đã nói với tôi mình thích biển nhỉ?
Tôi và em hình như… chúng ta chưa từng một lần được đi cùng nhau như một đôi tình nhân thật sự cả. Thật đáng tiếc!
-…dừng lại đi Minh.
Giọng nói của Minh Lâm nhàn nhạt vang lên.
– Hả? Mày nói cái gì?
Minh hỏi.
– Tao bảo mày dừng lại đi. Đừng tốn công tìm người trong vô ích nữa. Linh chết rồi.
Lâm chậm rãi phun ra từng chữ một.
– Lâm.!- Hải nguýt vai Lâm. Rồi hồi hộp quay sang nhìn Nhật Minh. Anh sợ Nhật Minh sẽ lên cơn mất.
-…sao mày chắc chắn điều đó? Biết đâu em ấy…- Nó chết rồi. Để vong hồn của nó an nghỉ đi Minh à! – Nhật Minh chưa kịp nói hết câu, Lâm đã chen vào.
-THÔI ĐI! – Minh gầm lên.
Chóng hai tay vào bàn một cách nặng nề, Minh đứng bật dậy.
– Linh.Còn.Sống.Linh.Còn.Sống!
Bờ môi nghiến răng nghiến lợi nhìn Minh Lâm đục ngầu.
– Bình tĩnh đi. Người ta nhìn kìa thằng này.- Kiệt lên tiếng can ngăn.
Thở hắc ra một hơi thật mạnh. Minh áp chế lại tâm tình kích động của mình.
– Tao xin lỗi. Tao muốn ở một mình.
Trong quán coffee nổi tiếng cạnh bờ biển. Người thấy một thân ảnh cô độc lặng lẽ rời khỏi quán.
Minh Lâm khẽ thở dài.
– Tao đã bảo mày rồi, chuyện này phải từ từ khuyên nhủ nó. – Kiệt nói.
-…xin lỗi, nhưng tao muốn nó phải đối mặt với sự thật một lần.
Hải nhìn theo bóng lưng của Nhật Minh đang càng ngày càng xa dần.
Ông trời đúng là trêu ngươi mà. Thật sự, anh suy nghĩ lại rồi. Hiện tại nếu Ngọc Vy đồng ý anh cũng sẽ không kết hôn vội nữa.
Làm sao… 6 người chúng tôi lại có thể ích kỉ với hạnh phúc của mình mà bỏ mặc chàng trai si tình này?
Dương Cẩm Linh, em nhẫn tâm ra đi bỏ lại kẻ ngốc này sao? Nếu đã chết rồi… thì cũng đừng để cho nó hi vọng vô nghĩa nữa.
Đêm.
Vỏ lon bia vươn vãi khắp trên mõm đá.
Sống vỗ ào ạt.
Bầu trời đầy sao.
Nhật Minh ngồi đó, nhâm nhi lon bia cuối cùng trong tay. Ánh mắt mờ nhạt trong cơn say đẫm lệ.
Anh lại khóc rồi, phải làm như thế nào đây hả Linh Linh.
Thật sự, anh mệt mỏi rồi em à. Đã ba năm, ba năm tìm kiếm vô vọng. Em thật sự, thật sự đã chết rồi hay sao?
Anh đang trả giá vì tội lỗi của mình Linh Linh à. Anh nói dối em quá nhiều. Em muốn trách, muốn mắng anh bao nhiêu cũng được. Nhưng mà… đừng dày vò anh như thế này nữa.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Từng cơn ác mộng ám ảnh anh hằng đêm. Đã bao lần anh van xin em trong giấc mộng. Làm ơn đi, cho anh biết em còn sống hay đã chết. Nếu em chết, anh sẽ không luyến lưu bất kì điều gì nữa. Anh sẽ đi theo em. Ta sẽ lại ở bên nhau. Nếu em còn sống, thì làm ơn hãy xuất hiện đi, nói anh biết em đang ở nơi nào?
Rốt cuộc, em đang ở đâu chứ?
– Haha… Hahhahahhaha!
Minh cười rộ lên giữa biển đêm tịch mịch. Trong bóng đêm mờ ảo, nước mắt anh lại rơi. Nụ cười đau thương hoà lẫn với tiếng khóc nghẹn nghe chua chát lòng người.
Biển. Có thấu lòng ta? Mang ta đi. Đi theo em ấy đi.
Linh Linh khoát chiếc áo len đan tay mỏng dánh, rên hừ hừ trong đêm sương lạnh. Lạnh quá, cô phải mau về nhà trọ của mình thôi. Bà chủ trọ khó tính kia lại làm ầm lên cho xem.
Chà xát hai tay vào đùi. Cái phương pháp này chẳng làm cô ấm hơn bao nhiêu cả. Cô nên về mau thôi. Mõm đá này lại vắng vẻ như vậy…
Bỗng nhiên. Linh Linh bắt gặp một thân ảnh mờ ảo. Là ai vậy? Giờ này còn ở đây một mình. Không lạnh sao?
Bỗng nhiên thanh niên đứng dậy. Gió thổi mạnh, quần áo rộng của anh ta bay phấp phới. Hai cánh tay dạng rộng ra. Từng bước từng bước tới phía trước.
Ơ kìa. Tự tử sao???
– A….nh… Anh kia… Anh kia!! Có gì từ từ nói. Anh… anh đừng có nhảy xuống mà. Anh không có cha mẹ sao hả?? Tuổi trẻ lưng dài vai rộng đã nuôi được mẹ ngày nào chưa mà đã chết chứ???
Nhật Minh nhíu mày. Trong cơn say đôi mắt mờ nhạt, sóng biển đánh hai bên tai ù ù, anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Từ từ xoay người lại.
Dương Cẩm Linh!
Lại là khuôn mặt đó. Là đôi mắt đó. Dù trong đêm tối anh cũng nhìn ra.
-…lại mơ.
Minh lẩm bẩm. Hai bàn tay chà xát lên ấn đường hòng lấy lại chút tỉnh táo.
– Nè… anh kia. Anh có nghe thấy không, mau bước xuống đây đi. Nguy hiểm lắm!
Linh Linh khó hiểu chớp chớp đôi mắt.
Mơ có cần phải chân thật như vậy hay không? Minh âm thầm cười khổ. Dương Cẩm Linh, em là không muốn anh đi theo em đúng không? Lúc nào cũng ngăn cản anh.
– Anh… đừng nghĩ quẩn, đi về đi đã khuya lắm rồi.
Người thanh niên này bị làm sao vậy chứ? Nhìn chằm chằm cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Trong ánh mắt mờ mờ của Nhật Minh hơi loé lên. Mài nhíu lại.
Gió biển dồn dập. Sóng lăn tăn đánh lên bờ cát. Trăng sao mờ ảo dần sáng rực khi những đám mây to tản ra.
Một người đứng trên mỏm đá.
Một người đứng dưới bờ cát.
Nhìn chằm chằm vào nhau không thể nào dứt ra được.
Phịch.
Thân ảnh nam nhân thoáng chốt đáp xuống trủớc mặt cô gái.
– Anh…anh…
Linh Linh hoảng sợ lùi về sau. Không phải chứ, sao thân thủ có thể nhanh nhẹn như vậy???
Nhật Minh chậm rãi ngẩn đầu. Muốn nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái lại một lần nữa. Cứ như, sợ là mình nhầm.
Tiếp một bước.
Lùi một bước.
Tiến một bước.
Lùi một bước.
– Anh… anh định làm gì? Mau dừng lại!
Giọng cô sợ hãi đề cao cảnh giác. Tay chân cô nhũn ra, muốn gạt bỏ bàn tay đang từ từ nắm lấh vai mình nhưng không thể. Uy áp trong ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ.
Nhật Minh vuốt ve làn tóc của người nọ, hai bả vai nhỏ, đôi mắt này, bờ môi này. Chính là, Dương Cẩm Linh mà!
-… anh… anh muốn làm gì. Tôi la lê.. – Linh Linh… anh nhớ em.
Thều thào gọi cái tên thân mật. Hai mắt Nhật Minh mờ dần. Toàn thân anh đổ gục xuống thân hình nhỏ nhắn.
Không thể chịu được sức nặng của người này. Linh Linh cùng anh ta ngã xuống nền cát trắng mịn.
Người này, gọi cô là gì?? Linh Linh? Cô có nói tên cho anh ta biết sao?
– Anh kia… tỉnh dậy. Tỉnh dậy mau. Anh là gì của tôi? Anh biết tôi đúng không? Anh kia, tỉnh dậy mau. Anh trả lời cho tôi biết đi, anh là ai? Tôi là ai?? Là ai hả???????
Bập bênh chỉ cân bằng khi trọng lượng ngang nhau.
Tình yêu, kẻ yêu nhiều hơn chính là kẻ thua cuộc.
O.s
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!