Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá - Chương 29: Quý Nhượng là vết nhơ duy nhất của nhà họ Quý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá


Chương 29: Quý Nhượng là vết nhơ duy nhất của nhà họ Quý


Quý Nhượng nói được làm được.

Thứ bảy ăn trưa xong, cả đám thiếu niên thức trắng chơi game vốn phải lên giường ngủ bù lại bị anh gọi điện bảo toàn bộ tụ tập ở trung tâm thương mại.

Khuất Đại Tráng hai mắt sưng vù, ngáp một cái liền chảy nước mắt đầy mặt, vừa đến nơi liền bị đám đông vây đánh.

Mẹ nó, ai bảo mày lắm lời.

Khuất Đại Tráng uất ức, vẫn muốn xin tha, “Anh Nhượng, bọn em không phải là người thích hợp học hành, thế nên không quấy rầy anh tu hành ha…”

Cậu ta liền bị Quý Nhượng đá một phát: “Mẹ nó, ít nói nhảm lại, tất cả đi theo ông.”

Cả đám người đến nơi hẹn Ngô Duệ, cậu mọt sách đã ôm cặp đứng đó. Nhìn thấy sau lưng Quý Nhượng một đám người uể oải, gương mặt sầu khổ liền có chút ngạc nhiên, chờ anh đến gần mới nhỏ tiếng nói: “Bạn học Quý, bọn họ đến đây làm gì vậy?”

Quý Nhượng nói: “Cùng nhau học thêm.”

Ngô Duệ há hốc.

Trời ạ, đại ca tiến công thì cũng thôi đi, đàn em của đại ca cũng muốn tiến công?

Là vì gần đây gió xuân cách mạng của tổ quốc đã thổi vào ư? Cả đám thiếu niên hư hỏng từ năm lớp 10 đến giờ trừ chơi chỉ biết ngủ đều được thổi tỉnh ư?

Lãng tử quay đầu quý hơn vàng!

Trong lòng Ngô Duệ lập tức dâng cao trách nhiệm xã hội, nếu bọn họ đã có lòng thay đổi, thế thì mình nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ dẫn đường, dẫn người hướng thiện, đó chính là trách nhiệm của mỗi người trong xã hội chủ nghĩa!

Quý Nhượng không biết tại sao hai mắt của học sinh nhất khối kia bỗng sáng rực lên, anh nhìn tiệm cà phê mà họ hẹn sẵn sớm đã đầy người, không còn chỗ.

Anh nhíu mày: “Cậu đến sớm như vậy sao không vào trong giữ chỗ?”

Ngô Duệ ngượng ngùng đẩy gọng kính đen mới: “Tôi chưa một mình vào tiệm cà phê bao giờ…”

Quý Nhượng hiểu rồi, cũng không nói gì, “Thế thì đổi tiệm khác.”

Cả đám người đi ra ngoài trung tâm thương mại, đi tiếp một cây số, tất cả tiệm cà phê đều đã hết chỗ.

Hôm nay là thứ bảy, hơn nữa lại gần đến giờ chiều, là thời gian rảnh rỗi để uống cà phê, sao còn có chỗ trống cho bọn họ chứ.

Mắt thấy sắc mặt đại ca càng lúc càng trầm, Lưu Hải Dương vội đề nghị: “Hay là đến KFC xem thử.”

Thế là cả hàng người lại chuyển hướng đi KFC, sau đó phát hiện trong đó chỉ là tiếng ồn ào của các bạn nhỏ.

Ngô Duệ chỉ sang hướng công viên các cụ ông cụ bà đang đánh thái cực: “Thật ra chỗ đó cũng được, bãi cỏ rất rộng.”

Quý Nhượng lạnh giọng: “Cậu muốn lên báo hay muốn ông đây lên ti vi?” Anh đi sang đường bắt xe, nói với Khuất Đại Tráng: “Đi Mãn Giang Đình.”

Hội sở giải trí xa hoa ở trung tâm thành phố, giá bình thường phải hơn chục nghìn tệ.

Cả đám người chia nhau ngồi mấy chiếc xe, hơn nửa tiếng mới đến Mãn Giang Đình.

Ngô Duệ đến cả tiệm cà phê còn chưa từng vào, loại hội sở cao cấp này càng khỏi nói đến. Bảng hiệu cùng cách trang trí đều lộ ra sự xa xỉ, trong cửa kính to viền bạc còn có hai lễ tân mặc đồng phục nghiêm chỉnh.

Ngô Duệ nhìn mình mặc áo thun mười mấy tệ, có chút không dám bước vào.

Quý Nhượng từ sau bước đến, cánh tay gác qua vai cậu, kéo cậu lên trước: “Đi thôi, ngây người cái gì.”

Cửa kính cảm ứng tự động mở, hai lễ tân khom người chào anh: “Quý thiếu.”

Cũng không cần đến quầy, trực tiếp có người dẫn họ đến một phòng bao lớn. Sô pha da mềm, thiết bị giải trí đều đầy đủ, cả đám người này ngựa quen đường cũ, người hát karaoke, người chơi game.

Ngô Duệ ngây người không biết làm sao, Quý Nhượng đập bàn, lạnh giọng nói: “Đều qua đây cho tao!”

Tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất, chán chường đi sang.

Quý Nhượng mở toàn bộ đèn trong phòng, bắt họ ngồi ngay ngắn, sau đó mới nói với Ngô Duệ: “Bắt đầu đi.”

Ngô Duệ: “Hả?”

Quý Nhượng: “Học thêm!”

Ngô Duệ: “À à.”

Ở nơi này học thêm, thật là quá huyền ảo rồi. Cậu vội lấy sách tham khảo cấp hai mà mình đã chuẩn bị ra, cầm bút và vở đặt xuống: “Hôm nay chúng ta sẽ học toán.”

Vừa nghe thấy toán, mấy người kia liền ồn ào: “Không được! Anh Nhượng, cái này đánh chết cũng không được. Hơn nữa không có bảng đen, cậu ta viết lên giấy, ai nhìn thấy chứ.”

Quý Nhượng: “Vậy à?” Anh mặt không đổi sắc, ấn chuông phục vụ, rất nhanh liền có người đi đến, “Tìm cho tôi một chiếc bảng trắng nhỏ cùng bút đen sang đây.”

Nhân viên phục vụ: “Vâng, Quý thiếu.”

Mọi người: “???”

Không lâu sau bảng cùng bút đều được đưa đến, dưới ánh mắt đau khổ, uất ức của mọi người, Quý Nhượng đưa cho Ngô Duệ: “Bắt đầu đi.”

Ngô Duệ hưng phấn đến trên trán toàn mồ hôi, nhận lấy cây bút này, chính là nhận lấy đóa hoa tương lai của tổ quốc, giọng run run: “Các bạn, hôm nay chúng ta sẽ học căn bậc hai của cấp hai. Cái gì gọi là căn bậc hai nhỉ? Nhìn lên đây!”

Thế là buổi học thêm toán ở trong phòng bao hội sở cao cấp liền bắt đầu.

……

Lúc Tiết Mạn Thanh cùng bạn bè của mình đến Mãn Giang Đình đã là buổi chiều. Bọn họ đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ, vừa rồi trời mưa lớn, bắt không được xe lại mệt mỏi, nên tùy tiện đến Mãn Giang Đình gần đây chơi, định tối sẽ lại gọi xe về.

Nhân viên phục vụ dẫn họ lên lầu bốn, Tiết Mạn Thanh thích ở lầu hai hơn, vì kính nhà vệ sinh ở lầu hai soi vào nhìn sẽ đẹp hơn. Cô ta nói với nhân viên phục vụ: “Tôi muốn ở phòng bao lầu hai.”

Nhân viên phục vụ xin lỗi nói: “Ngại quá Tiết tiểu thư, lầu hai đã không còn phòng trống nữa ạ.”

Tiết Mạn Thanh nhíu mày: “Hôm nay làm ăn tốt thế à?”

Nhân viên phục vụ biết thân phận của cô, không dám giấu cô, thành thật nói: “Quý thiếu đã bao cả tầng ạ.”

“Quý Nhượng?!” Tiết Mạn Thanh kinh ngạc đến giọng nói cũng trở nên to hơn, mấy người bạn của cô tanghe thấy, đều chạy sang:

– “Quý Nhượng cũng ở đây ư?”

– “Thanh Thanh hai người không phải là học cùng một trường sao? Gọi cậu ta cùng chơi chung đi.”

– “Đúng rồi, chúng ta ít người, chơi cũng không vui, hỏi thử cậu ấy có thể dùng chung phòng không.”

Tiết Mạn Thanh không dám nói Quý Nhượng trước giờ đều lạnh lùng với mình, nhíu mày hỏi nhân viên phục vụ: “Họ rất đông sao? Cả lầu hai đều hết chỗ?”

Nhân viên phục vụ cứng ngắc đáp: “Không ạ, họ chỉ ngồi một phòng. Quý thiếu nói xung quanh có tiếng sẽ làm ồn anh ấy, cho nên bao cả tầng rồi, không dùng đến.”

Sợ làm ồn anh ấy? Đến hội sở giải trí còn sợ bị làm ồn?

Thật là bá đạo khó hiểu.

Quý Nhượng rất nổi tiếng trong giới, chuyện “phản nghịch hư hỏng” của anh đối với thiếu niên thiếu nữ sống trên đỉnh kim tự tháp này có nghĩ cũng không dám.

Ai không phải là dựa theo tiêu chuẩn người nối nghiệp của gia tộc để nuôi dưỡng chứ, phẩm hạnh hơi khác biệt tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, nên không dám làm bậy. Nếu giống như Quý Nhượng, hư hỏng đến hết thuốc chữa, thì bọn họ sớm đã bị gia tộc vứt bỏ rồi.

Nhưng bố của Quý Nhượng – Quý Vĩ Ngạn cũng là một nhân tài, con trai đã hư hỏng trụy lạc thế này, ông vẫn xem như bảo bối vậy, muốn gì cho nấy, còn nói với người ngoài, trước giờ đều dùng giọng “Con trai tôi là đứa trẻ ngoan”.

Con trai ông ai mà chẳng biết chứ?

Che lấy lương tâm cũng không khen nổi.

Cả nhà họ Quý tinh anh, ba đời tòng quân, dù Quý Vĩ Ngạc hiện giờ là thương nhân nhưng trước đây cũng là từ đội đặc cảnh mà ra. Không nói là danh gia vọng tộc nhưng cũng là gia đình trong sạch.

Quý Nhượng chính là vết nhơ của nhà họ Quý.

Bạn của Tiết Mạn Thanh đều học trường khác, chưa gặp qua Quý Nhượng. Từ chỗ người khác nghe thấy những chuyện xấu anh đã làm, rốt cuộc anh có bao nhiêu hung dữ cùng đáng sợ cũng không rõ nhưng họ thật sự rất tò mò.

Quấn lấy Tiết Mạn Thanh nói muốn gặp.

Trước đây cô thường hay nhắc đến Quý Nhượng, vẫn thường gọi chú Quý, khiến các chị em tưởng rằng quan hệ giữa họ rất tốt. Nay đã leo lên lưng cọp, thật sự là có nỗi khổ khó nói.

Cuối cùng thật sự bị quấn đến không còn cách nào, không muốn mất mặt trước đám chị em, đành gắng gượng nói: “Tớ đi hỏi một chút, các cậu ở bên dưới chờ tớ.”

Nhân viên phục vụ biết cô ta quen với Quý Nhượng, cũng không cản lại: “Ở phòng 207.”

Tiết Mạn Thanh gật đầu đi thẳng lên đó. Đi đến tầng hai mới phát hiện hành lang vô cùng vắng vẻ, đi đến trước cửa phòng 207, không nghe thấy tiếng nhạc nào cả.

Chẳng lẽ đi rồi ư?

Tiết Mạn Thanh tò mò từ khe cửa nhìn vào trong.

Nhìn thấy Quý Nhượng ngồi đầu, đám thiếu niên hư hỏng ngồi sau anh xếp thành một hàng, trên tay đều cầm vở ghi chép, nhìn thiếu niên đeo kính đang múa bút thành văn trên bảng trắng nhỏ.

Chỉ nghe cậu lưu loát nói: “Như vậy, khi b2 – 4ac ≥ 0, thì a, b, c có thể thay vào công thức nào để có được nghiệm phương trình? Mời bạn Khuất Bằng trả lời câu hỏi này!”

Khuất Bằng: “…À, x có mẫu là 2a…”

Ngô Duệ: “Đúng! Chính là nó! Nói ra nào!”

Khuất Bằng: “Tử là -b±b2-4ac!”

Ngô Duệ: “Chính xác! Chúng ta cho bạn Khuất Bằng một tràng vỗ tay nào!”

Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tiết Mạn Thanh: “?????”

Cô nhìn thấy cảnh tượng huyễn hoặc gì rồi đúng không???

Cô ta hơi loạng choạng bước xuống lầu, mấy chị em kia lập tức vây quanh, “Sao rồi? Cậu ấy đồng ý không?”

Tiết Mạn Thanh vẫn còn chưa hoàn hồn, lắp bắp nói: “Họ… họ đang có chính sự, không phải đang chơi…”

Các chị em bất mãn bĩu môi: “Đến đây thì có chính sự gì chứ? Đây là nơi để bàn chính sự sao?”

Tiết Mạn Thanh: Tớ cũng không hiểu!!!

Dáng vẻ nghiêm túc của bọn họ ở trong KTV học, mẹ nó, thật sự là giống người trong ma giáo vậy!

Tiết Mạn Thanh không muốn đối diện với hiện thực huyền ảo này: “Chúng ta đổi chỗ khác.” Dứt lời, không đợi các chị em phản ứng lại, đã vội vã chạy ra ngoài.

Lầu hai học thêm đến giờ cơm tối, Quý Nhượng dẫn mọi người đến nhà hàng tây ăn tối, Ngô Duệ vẫn phải về nhà với mẹ, nên từ chối.

Từ đây về nhà cậu hơi xa, Quý Nhượng giúp cậu gọi xe xong mới rời đi.

Ngô Duệ đeo cặp đứng bên đường chờ xe, không biết Tiết Mạn Thanh đến từ lúc nào, đi đến vỗ vai cậu.

Hai người họ đều trong đội cờ, mỗi tuần đều cùng nhau kéo cờ, Ngô Duệ nhìn thấy cô có hơi ngại ngùng, đẩy kính lên chào hỏi: “Bạn học Tiết, khéo nhỉ.”

Gương mặt Tiết Mạn Thanh trông hơi phức tạp, hỏi cậu: “Cậu ở đây làm gì?”

Ngô Duệ đáp: “Tùy tiện đi dạo, tản bộ.”

Tên mọt sách này, vẫn không nói thật với cô.

Tiết Mạn Thanh nhếch môi, thấp giọng nói: “Tôi đều biết cả rồi.”

Ngô Duệ giật mình: “Cậu biết gì rồi?”

Tiết Mạn Thanh nghịch tóc, như có như không nói: “Cậu đang dạy thêm cho bọn Quý Nhượng.”

Chân tướng bị vạch trần, Ngô Duệ có chút lúng túng, “Ai nói cho cậu biết?”

Tiết Mạn Thanh đáp: “Quý Nhượng.”

Ngô Duệ lập tức nói: “Cậu ấy không phải không cho tôi nói sao! Sao có thể nói cho cậu nghe!”

Tiết Mạn Thanh cười: “Chuyện gì thế này? Cậu muốn làm anh hùng cứu rỗi những thiếu niên lầm lỡ ư? Dạy thêm cho họ? Họ có thể nghe cậu giảng sao?”

Ngô Duệ nghiêm túc nói: “Không thể nói như vậy được, bạn học Quý đã tỉnh ngộ muốn học hành nên đến tìm tôi, tôi nhất định phải giúp.” Cậu ngượng ngùng cười, “Hơn nữa cậu ấy cũng đã trả tiền dạy thêm rồi.”

Một chiếc xe trắng dừng bên đường, Ngô Duệ nhìn bảng số xe, là xe Quý Nhượng gọi cho cậu, vẫy tay chào Tiết Mạn Thanh: “Bạn học Tiết, tôi đi đây, tạm biệt.”

Cậu đeo cặp bước lên xe.

Tiết Mạn Thanh vẻ mặt phức tạp, nhìn chiếc xe chạy vào dòng xe trên đường, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu.

Từ khi nào mà anh sau khi làm ra những chấn động không thể tưởng tượng nổi lại phát hiện ra không đúng mà quay đầu về, đến bây giờ cô ta mới biết được chân tướng, tâm tình quả thật là dao động không thôi.

Quý Nhượng lại chủ động tìm Ngô Duệ dạy thêm cho anh?

Anh bắt đầu học hành khi nào vậy?

Suy nghĩ lại, gần đây, những tin thị phi đánh nhau liên quan đến Quý Nhượng thật sự là ít hơn rất nhiều.

Anh đang… thay đổi sao?

Trước đó cô mới mắng anh hết thuốc chữa, tự mình trụy lạc, kết quả người ta quay đầu bắt đầu biểu diễn cảnh lãng tử quay đầu gì đó cho cô xem.

Anh sẽ thay đổi thành dáng vẻ nào? Trở thành loại nam thần lạnh lùng, thành tích tốt, gia thế tốt, tướng mạo tốt ư?

Tiết Mạn Thanh nhất thời không biết phải dùng loại tâm tình nào để chấp nhận sự thay đổi này. Đang thất hồn lạc phách thì nhận được điện thoại của bố cô, “Thanh Thanh, con đang ở đây đấy? Con không phải nói muốn theo bố tham gia buổi tiệc tối nay sao? Bố qua đó đón con.”

Tiết Mạn Thanh đọc địa chỉ.

Không lâu sau, một chiếc xe Cayenne màu đen liền đến.

Trong buổi tiệc, Tiết Mạn Thanh nhìn thấy bố của Quý Nhượng – Quý Vĩ Ngạn.

Người đàn ông có dáng người thẳng như cán bút, tướng mạo đoan chính, dù đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường nhưng trên người từ đầu chí cuối vẫn mang theo khí chất nghiêm nghị của quân nhân. Nhìn thấy Tiết Mạn Thanh, ông rất thân thiện chào hỏi cô: “Thanh Thanh đến rồi.”

Tiết Mạn Thanh nhoẻn môi cười, Quý Vĩ Ngạn hỏi cô vài câu về tình hình học tập, cuối cùng vẫn vòng về câu hỏi kia: “Thằng nhóc nhà chú gần đây ở trong trường có gây chuyện không?”

Tiết Mạn Thanh im lặng một lúc, cười ngọt ngào: “Không ạ. Chú Quý, Quý Nhượng gần đây rất nghe lời, không chỉ không gây chuyện, còn tìm học sinh nhất khối trong trường giúp cậu ấy học thêm, nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, hình như muốn làm lại từ đầu, cháu thật sự vì cậu ấy mà vui mừng.”

Sắc mặt Quý Vĩ Ngạn thay đổi, có lẽ là quá ngỡ ngàng, ly rượu trên tay đã sánh ra vài giọt.

Một lúc sau, đôi mắt ông ngập tràn sự mừng rỡ xen lẫn cùng cảm xúc phức tạp: “A Nhượng, đứa nhỏ này… đứa nhỏ này…”

Ông cuối cùng không nói gì cả, buổi tiệc vừa kết thúc liền vội vã rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN