Cơ thể Lương Khê vốn không tiện, khó khăn lắm mới mang được Triệu Ảnh Quân về phòng.
Vừa nằm xuống giường, Triệu Ảnh Quân lại bắt đầu nói sảng: “Đừng đi.”
Trong giấc mơ, Triệu Ảnh Quân như thấy lại cảnh tượng năm đó…
Buổi chiều tan trường, Triệu Ảnh Quân ra khỏi lớp rất muộn.
Anh cầm cặp xách dạo bước xuống sân trường, dưới hàng anh đào, một thiếu niên đang co ro ngồi trên đất.
Triệu Ảnh Quân chầm chậm bước đến, những tia nắng chiều tô điểm mái tóc óng ả của người nọ, thiếu niên nghiêng đầu, đôi bàn tay xinh đẹp đang ôm một con mèo hoa.
Tiếp đó một trận gió thổi qua, cuốn theo cánh hoa đào bay phấp phới, Triệu Ảnh Quân nhìn theo thiếu niên, người nọ khẽ hôn lên chú mèo, nở một nụ cười ngọt ngào.
Một nụ cười… Vương vấn cả đời người.
Khung cảnh ban nãy dần tan đi, từ trong bóng đêm, Lương Khê cầm theo một ánh nến đi đến, nói với anh: “Sẽ không rời đi.”
“Không đi?” Triệu Ảnh Quân hỏi.
“Ừm, sẽ không đi.”
Triệu Ảnh Quân muốn nói cảm ơn, phát hiện cổ họng nghẹn lại, rất lâu sau vẫn không nói thành lời.
Lương Khê từ phòng tắm đi ra, cầm khăn lông giúp Triệu Ảnh Quân lau sạch.
“Yêu…” Triệu Ảnh Quân thì thào: “Rất yêu.”
Da trán anh nhăn vào nhau, Lương Khê vươn tay xoa nhẹ, một lát cũng giãn ra, cậu nhìn anh, im lặng.
Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy âm thanh hít thở đều đều của Triệu Ảnh Quân, Lương Khê đắp chăn cho anh, sau mới bước cao bước thấp rời khỏi.
Cậu không bỏ đi, chỉ đơn giản tới phòng khách, cuộn mình trên sô pha, giống như một con mèo nhỏ thu mình lại, nhỏ bé và cô độc.
Sáng hôm sau.
Đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra, Triệu Ảnh Quân nhìn trần nhà, giật mình phát hiện bản thân như thế nào trở về được? Anh nhớ rõ, tối qua mình uống rất nhiều rượu, còn kể nhiều chuyện cho Cao Tuấn nghe, sau đó… Liền bất tỉnh nhân sự.
Gõ gõ đầu, cố làm bản thân tỉnh táo, Triệu Ảnh Quân vội bước xuống giường, quần áo trên người nhăn nheo cũng không để ý đến, anh chạy một mạch ra khỏi phòng, đến phòng khách đã thấy một cục tròn vo nằm gọn trên sô pha.
Trời đã vào thu, ban ngày đã lạnh, sở nhiên ban đêm càng thêm lạnh, vậy mà Lương Khê chỉ mặc trên người bộ đồ ngủ, lại để bản thân chịu thiệt thòi ngủ ở sô pha.
Trái tim Triệu Ảnh Quân khó chịu, như có một vết dao cứa vào, rõ lòng tự nhủ sẽ yêu thương, bảo bọc Lương Khê, sau cùng vẫn tự mình thương tổn người nọ.
Không yêu thì không yêu.
Dù sao mười ba năm qua vẫn vậy, chỉ cần Lương Khê sống tốt là được.
Đã nghĩ thông, tảng đá đè nặng trong lòng của Triệu Ảnh Quân cũng bỏ xuống, anh bế ngang Lương Khê, trở về giường.
Cơ thể được một loại khí tức ấm áp bao lấy, Lương Khê vô thức rúc vào ngực Triệu Ảnh Quân, hừ hừ mũi.
Đến khi rời khỏi vòng tay Triệu Ảnh Quân, Lương Khê vẫn túm áo anh không buông.
“Ngoan, buông tay.” Triệu Ảnh Quân dùng giọng điệu dỗ dành: “Em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Lương Khê nửa tỉnh nửa mơ mà thỏa thuận, bàn tay dần buông lỏng, sau chôn mình vào chăn ấm.
Đi đến phòng bếp, Triệu Ảnh Quân nhìn bàn thức ăn do Lương Khê chuẩn bị tối qua, vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả chén đũa cũng chưa đụng đến, chẳng nhẽ vì mình mà Lương Khê bỏ bữa.
Đúng là hồ đồ mà, chỉ vì bản thân suy nghĩ ích kỷ mà phớt lờ công sức của cậu… Triệu Ảnh Quân tự trách, thu dọn đám đồ ăn nguội lạnh cho vào sọt rác, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng khác..