Phim nhựa tiếp tục, A Bảo quay đầu liền nhìn thấy Khương Tử đang cầm đèn dầu đứng sau lưng.
Ánh nến màu vàng cam dát lên khuôn mặt Khương Tử, ngoại hình hắn vốn đã gầy, lúc này trông càng giống như xác sống đội mồ sống dậy, đỉnh điểm kinh dị là nụ cười của Khương Tử, hắn nhe hàm răng màu trắng tinh khôi, kéo đến tận mang tai, phát ra tiếng ồm ồm: “Sợ chưa?”
Bên ngoài khán giả bắt đầu xôn xao bình luận.
“Tinh Tinh diễn quá đạt! Không hổ là nam thần của lòng em!”
“Viễn Viễn cũng không thua kém, tóm lại là tuyệt vời!”
“Tác phẩm hay như vậy, Trung Trung gì đó có đạo nhái cũng không làm hay hơn được.” Không biết từ đâu nhảy ra thành phần phản động kích thích đám đông.
Không ngoài dự đoán, tiếng hét “tẩy chay” lần nữa vang lên.
Triệu Ảnh Quân và Lương Khê đã tập thành quen, nghe thôi đừng bỏ vào tai là được.
Cao Tuấn xụ mặt, ông đây là nhà đầu tư đó, phim còn chưa công chiếu đã đòi tẩy chay là ý gì?
…
Thì ra đó chỉ là một trò đùa của Khương Tử.
Dự định ban đầu là đi du lịch năm ngày, nhưng A Bảo phát hiện điện thoại đã hết bin, cộng thêm điều kiện ở đây quá tệ, liền quyết định sáng mai sẽ trở về thành phố.
Khương Tử không vui: “Hiếm lắm mới đến được đây, tớ còn muốn vẽ một bức tranh làm kỷ niệm.”
Thấy A Bảo có điểm do dự, Khương Tử lập tức bán manh: “Hai ngày, không không, chỉ ngày mai nữa thôi, sáng hôm kia chúng ta liền quay về.”
Do dự hồi lâu, rốt cục A Bảo cũng đồng ý.
Đêm đó, A Bảo cùng Khương Tử trải đệm nằm trên sàn, an bình qua một đêm.
Sáng hôm sau bình minh vừa ló dạng, Khương Tử mang theo họa cụ cùng A Bảo leo núi, đến một nơi tương đối mát mẻ mới dừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ toàn cảnh các ngôi làng xung quanh, Khương Tử đặt giá đỡ xuống đất, chăm chú vẽ.
A Bảo buồn chán không có việc gì làm, chỉ đành đi dạo.
Xung quanh tầng tầng lớp lớp cây cối, còn có cả tiếng “hú” của động vật, khiến toàn thân A Bảo sởn cả gai ốc, bỗng phía trước xuất hiện một bụi hoa giấy rất to, thu hút sự chú ý của hắn.
Hoa giấy trắng bình thường đều mộc thẳng đứng, chỉ có bụi hoa giấy này lại bị người cố ý uốn cong, tạo hình như một nấm mồ nhỏ.
Vì tò mò, A Bảo từ từ đến gần, quả nhiên trước bụi hoa giấy lớn có đặt một phiến đá lớn, đề tên “Vu Thị”.
Hiển nhiên là một nấm mộ!
Toàn bộ người trong rạp đều nín thở, chờ diễn biến kế tiếp.
…
Lúc này vang lên tiếng của Khương Tử: “A Bảo, cậu đi đâu vậy, về nhà thôi!”
A Bảo hoàn thần chạy đi, khi gặp lại Khương Tử người hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt Khương Tử có chút ranh mãnh hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Chỉ đi dạo vài vòng xung quanh thôi, chúng ta về.” A Bảo thản nhiên nói, cũng không vì vừa phát hiện ra ngôi mộ mà tỏ ra sợ hãi.
Cả hai trở về căn nhà gỗ, bà lão đã rót sẵn hai cốc nước cho bọn họ.
Khương Tử cảm thấy cả người đều nhớp nháp mồ hôi, quyết định đi tắm trước, phòng khách nháy mắt chỉ còn lại A Bảo.
Giống như ngày hôm qua, chỉ khác ở chỗ giờ đang là buổi chiều, nên A Bảo cũng không quá lo lắng, có lẽ vì quá khát, hắn liền cầm cốc nước uống cạn một hơi.
“Tôi yêu em như gió yêu mây…” A Bảo bắt đầu ngân nga câu hát.
Cao Tuấn thắc mắc với Trì Viễn: “Hình như đây đâu phải giọng thật của cậu?”
Trì Viễn im lặng.
“Giọng hát Trì Viễn hơi khó nghe.” Lương Khê lên tiếng thay hắn giải vây.
Trì Viễn bĩu môi, đâu phải chỉ có khó nghe, mà là vô cùng khủng khiếp! Hắn còn nhớ hôm diễn tập ở phim trường, Lỗ đạo diễn sau khi nghe được giọng ca trời phú của Trì Viễn liền đặc cách cho hắn qua vòng thử giọng, quyết định sử dụng diễn viên lồng tiếng.
Phía sau lưng bỗng nghe ai đó nói: “Anh Viễn hát hay quá! Giọng thật ấm!”
Trì Viễn: “…” Rõ ràng là lời khen mà sao chua chát vậy chứ!