Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản - Chương 6: 6: Rời Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản


Chương 6: 6: Rời Đi


Sân bay.
Máy bay vừa hạ cánh, Triệu Ảnh Quân liền tức tốc xách vali đi về hướng cổng chính, trên đường không ít ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về anh, thật con mẹ nó quá cao rồi!
Trước cổng đã có một chiếc BMW đậu chờ sẵn, người trong xe ngước mắt nhìn lên, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng Triệu Ảnh Quân trong đám đông.

Không thể phủ nhận một điều, ông trời không những phú cho anh chiều cao lý tưởng, còn tặng thêm cái mị lực hơn người… Quả là bất công mà.
Triệu Ảnh Quân rất nhanh đã nhìn thấy xe của cậu, anh bước nhanh đến vươn tay gõ gõ cửa kính: “Cao Tuấn!”
Cửa kính được hạ xuống, Cao Tuấn đưa mắt đánh giá người bạn thân đã xa cách hơn mười năm của mình, vẫn giống như ngày trước, chỉ có điều cái gương mặt ngày càng điển trai này là sao?
“Nè Ảnh Quân! Bộ bên đó cuộc sống rất tốt sao?” Cao Tuấn hỏi.

“Cũng tạm ổn.” Triệu Ảnh Quân suy nghĩ rồi nói: “Nhưng không đâu bằng quê hương mình.”
“Xì”, nghe ai nói kìa… Cao Tuấn bĩu môi xem thường, không biết tên điên nào đùng một cái bỏ ra nước ngoài, một lần đi là tận mười năm mới quay về.

Nhớ lại lúc đó, Cao Tuấn sau khi nghe được tin Triệu Ảnh Quân đi du học liền trầm cảm trong phòng suốt nửa tháng, khóc lóc ầm ĩ, cha mẹ không biết còn tưởng cậu thất tình, vừa bình ổn lại không lâu liền được người nhà sắp đặt đi coi mắt, giờ nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười.
“Chào mừng trở về.” Cao Tuấn xuống xe, ôm lấy Triệu Ảnh Quân.
Anh lúc đầu hơi sửng sốt, sau cũng đáp lại vỗ nhẹ lưng cậu: “Đừng khóc nữa!”
“Tôi không khóc.” Cao Tuấn mếu máo: “Tên vô lương tâm nhà cậu.”
Âm thanh “sụt sùi” liên tục vang bên tai, Triệu Ảnh Quân tự an ủi bản thân không có gì, đến khi Cao Tuấn đem toàn bộ nước mắt nước mũi tèm lem dính lên vai anh, Triệu Ảnh Quân ban đầu cứng đơ, sau không nhịn được mà cho cậu vài cú đá: “Cái thằng này, mười năm rồi vẫn chứng nào tật nấy!”
Cao Tuấn nhanh chân chạy trốn, giương ánh mắt “oán phu” nhìn anh.
“…” Triệu Ảnh Quân câm nín.
“Lên xe.” Không đùa giỡn nữa, Cao Tuấn xoay người lên xe, cậu biết lần này Triệu Ảnh Quân trở về là có lý do.

Triệu Anh Quân khom người ngồi vào ghế phó lái, tiện tay ném vali ra đằng sau, anh thở dài, cả đêm trên máy bay anh không tài nào chợp mắt, đây có lẽ là vì quá cao hứng đi.
“Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Cao Tuấn hỏi: “Về Triệu gia sao?”
“Tùy tiện chọn một khách sạn đi, tôi không muốn về căn nhà đó.” Triệu Ảnh Quân nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thần sắc ảm đạm đi trông thấy.

Cao Tuấn không hỏi thêm bất kỳ điều gì, chỉ yên lặng khởi động xe.

Chạy được một lúc, Cao Tuấn phát hiện Triệu Ảnh Quân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cậu đưa tay điều chỉnh điều hòa, tiện thể mở thêm một khúc nhạc du dương, sau đó mới tiếp tục lái xe.
Dù Cao Tuấn không biết rõ mối quan hệ giữa Triệu Ảnh Quân với người nhà họ Triệu, nhưng cậu biết mỗi khi nhắc đến Triệu gia, Triệu Ảnh Quân chưa bao giờ nở nụ cười.

Trong mắt Cao Tuấn, cuộc đời Triệu Ảnh Quân chính là một bộ phim, bởi anh chưa bao giờ sống thật với bản thân, anh luôn “diễn”, nhiều lúc chính Triệu Ảnh Quân còn không nhận ra điều đó.
*** *** ***
Khu chung cư cao cấp.
Tại căn hộ của mình, Lương Khê đang bận thu xếp hành lý, cậu tỉ mỉ đem quần áo đặt vào ba lô cùng ít dụng cụ cá nhân.
Lúc này nhìn lại, cậu chợt nhận ra nơi này hầu như không có thứ gì thuộc về bản thân.

Toàn bộ đồ dùng hằng ngày, kiểu dáng, phong cách, hay cách bố trí đồ vật trong phòng đều dựa theo sở thích của Thẩm Đông Quân.
Lương Khê cười khổ, ngã người nằm lên giường, lại ngây ngốc nhìn trần nhà màu tối, dường như chưa bao giờ cậu nói bản thân mình ghét màu này nhỉ?
Nghiêng người sang một bên, Lương Khê thẫn thờ nhìn khung ảnh hai chàng trai khoác vai nhau tươi cười rạng rỡ đặt ở trên bàn, đây là khoảng thời gian cả hai vừa mới tốt nghiệp đại học.

Năm đó sau khi tốt nghiệp, Thẩm Đông Quân từng thề sẽ luôn kề vai sát cánh với Lương Khê, giúp cậu đạt được danh hiệu “ảnh đế” danh giá nhất, khiến cậu trở thành tình nhân hạnh phúc nhất thế gian.
Chỉ đáng tiếc… Không nghĩ nữa, Lương Khê ngồi dậy, đeo ba lô lên vai rời khỏi căn nhà đã gắn bó suốt mười năm, cậu đem chìa khóa trả lại trên bàn rồi khoá trái cửa.
Một diễn viên nổi tiếng từng nói: “Con người chúng ta đến với thế giới này từ hai bàn tay trắng, thì đến khi rời đi cũng chỉ cần hai bàn tay trắng.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN