Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người - Chương 25: 25: Không Được Bắt Nạt Cháu Trai Nhỏ Nhà Ta!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người


Chương 25: 25: Không Được Bắt Nạt Cháu Trai Nhỏ Nhà Ta!


***
“Ha, không khởi tố?” Tần Dư Trạch nghe vậy cười khẩy: “Cô ấy không khởi tố còn không phải tại chúng mày đã mua chuộc bố mẹ người ta?”
Nữ sinh là một người bạn học hồi tiểu học của Tần Dư Trạch, sau khi lên trung học liền không gặp lại nữa.

Ngôn Tình Hay
Tần Dư Trạch cũng gần đây mới nghe được tin tức về nữ sinh.
Cũng vì chuyện cường bạo mà nữ sinh bị trầm cảm, mấy lần muốn tự sát.
Khi Tần Dư Trạch và các bạn học khác cùng nhau đi thăm viện, cảnh ngộ cùng tình hình hiện giờ của nữ sinh khiến Tần Dư Trạch cảm thấy vô cùng tức giận.
Con người Tần Dư Trạch bình thường hay cà lơ phất cơ, vẻ ngoài không đàng hoàng tử tế.

Nhưng còn rất có tinh thần trọng nghĩa, nhất là khi đối mặt với những chuyện không công bằng như vậy.

Thế là hắn tức không chịu được, liền chạy đi tìm nam sinh gây chuyện là Từ Nghĩa Hào đánh nhau.
Dựa vào tầm vóc xem như còn khá tốt của mình, Tần Dư Trạch áp đảo đối phương trong trận đánh này.

Mặc dù bản thân cũng bị đánh rất đau, nhưng đối phương lại càng thảm hơn.
Tần Dư Trạch khoái chí, sau khi về nhà bị bố mẹ mình dạy dỗ một trận, Tần Dư Trạch không giải thích, cũng không hối hận.
Chỉ là hắn không nghĩ đến thằng khốn nạn đó còn dám tìm anh hắn là Từ Nghĩa Cường mách lẻo!
Từ Nghĩa Cường là ác bá có tiếng ở Hoa thành, hành vi hung hăng, ra tay lại ác độc.
“Mua chuộc? Đó là bố mẹ người ta tự nguyện ký tên, chứng minh con gái bọn họ cùng em trai tao là tự do yêu đương, hơn nữa còn qua đêm với nhau mấy lần! Là cô ta tự nguyện cùng em trai tao quan hệ! Không tính là em trai tao làm nhục cô ta, có hiểu không?” Từ Nghĩa Cường chế giễu lại.
“Hiểu mẹ mày! Bố và mẹ kế của cô ấy cũng giống mày và em mày, đều là đồ không ra gì!” Tần Dư Trạch mắng chửi thậm tệ.
“Con mẹ mày kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ con đĩ kia là bồ mày? Cắm sừng mày rồi?”
“Cắm sừng mẹ mày, mẹ nó trong đầu mày chỉ toàn thứ ô uế! Bố mày cùng cô ấy là bạn học bình thường! Bố mày chính là nhìn ngứa mắt đám cặn bã chúng mày!”
“Mẹ nó, Tần Dư Trạch mày nói ai là cặn bã? Mày ngứa đòn phải không!”
Từ Nghĩa Cường không muốn phí lời với Tần Dư Trạch nữa, hắn giơ tay ra hiệu cho đàn em tiến lên, chuẩn bị dạy cho Tần Dư Trạch một bài học nhớ đời.
Mấy người bọn họ đang muốn ra tay, Tô Tô đột nhiên bước lên, chắn trước mặt Tần Dư Trạch.
“Đám khốn nạn các người! Không được bắt nạt cháu trai nhỏ nhà ta!” Tô Tô hai tay chống eo, “dữ dằn” cảnh cáo.
“Ngao ô…!Ngao ô”
Hổ Tử trên vai Tô Tô cũng hung dữ gầm lên hai tiếng về phía đối diện, định dùng tiếng kêu “hoang dã” của mình làm sợ đối phương.
Thời gian Tô Tô làm người mới chỉ có ba năm rưỡi ngắn ngủi, có rất nhiều phép tắc của xã hội loài người bé còn chưa hiểu lắm.
Nhưng bé biết, cưỡng bức giống cái giao phối là không đúng!
Giống đực cưỡng bức giống cái giao phối là đồ khốn nạn!

Ở thế giới loài thú của bọn họ, nếu như giống đực giao phối với giống cái mà chưa được sự đồng ý của họ, là phải bị trời phạt!
Phải bị sét đánh 9999 lần!
Mấy người do Từ Nghĩa Cường cầm đầu nhìn Tô Tô đang chắn trước mặt bọn họ, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó thì cười phá lên.
“Tần Dư Trạch, nếu như mày không bảo em gái mày tránh ra, nắm đấm của bọn tao cũng không có mắt đâu!” Từ Nghĩa Cường cảnh cáo.
Tần Dư Trạch cũng bị hành động của Tô Tô làm đứng hình.
“Nhóc con, mày tránh ra!” Tần Dư Trạch vội vàng bảo Tô Tô tránh sang một bên.
Thân hình nho nhỏ của Tô Tô, ở trước mặt nhiều người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi như vậy, trông vô cùng nhỏ bé và yếu đuối!
“Ngươi đừng nói chuyện! Ta đang bận!”
Tô Tô ngược lại bảo Tần Dư Trạch đừng làm ồn.
Bận?
Nó muốn làm gì?
Tân Dư Trạch cùng những thanh niên lêu lổng này đều không hiểu Tô Tô có ý gì.
Lúc mọi người đang nghi hoặc, Tô Tô đột nhiên xông lên, ôm đùi Từ Nghĩa Cường.

“Con quỷ này, mày làm gì! Mày muốn muốn chết à!” Từ Nghĩa Cường mắng chửi một câu, sau đó giơ tay muốn tóm lấy Tô Tô.
“Biến đi~”(1)
Cùng với câu nói mang giọng điệu trẻ con của Tô Tô thì chân Từ Nghĩa Cường cũng rời khỏi mặt đất…
_Hết chương_
Chú thích thêm:
(1) Từ “biến đi” (走你) ở đây hoàn toàn không có nghĩa là biến đi nha cả nhà.

Thực ra nó chỉ là một khẩu hiệu như lets go, xông lên,…!gì gì đó thôi.

Cũng chưa biết dùng từ nào cho thích hợp nên mình xin phép dịch tạm vậy nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN