“Ông nội, con không dụ dỗ em ấy, là em ấy tự chạy ra đó.” Tần Dư Trạch vừa vô tội lại bất lực.
Tiểu tổ tông này tự mình chạy ra đấy! Là hắn đuổi theo nó nên mới chạy ra có được không!
“Vậy mày không ngăn nó lại? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, sao mày có thể để nó ra ngoài?” Tần lão thái gia tức giận nói.
“Ông nội, con gái người phá hoại thế nào người còn không biết? Nó mà ra ngoài, người gặp nguy hiểm không phải nó mà là người khác đi?”
“Mày thì biết cái gì? Tô Tô còn nhỏ, dễ bị lừa biết không?”
Tần lão thái gia đương nhiên biết Tô Tô rất khỏe, nhưng xã hội hiểm ác, không phải có sức mạnh là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện!
Tần Dư Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu của Tô Tô, nhận ra những gì ông nội mình nói là đúng.
Mặc dù nhóc con rất khỏe, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nếu thật sự gặp phải những kẻ toàn nói lời ngon tiếng ngọt, có lẽ sẽ thật sự bị mắc lừa.
“Con biết rồi, lần sau con sẽ để ý.” Tần Dư Trạch không tình nguyện nhận sai.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta về nhà.
Sắp ăn tối rồi, đừng để bé ngoan của ta đói bụng.” Tần lão phu nhân vội nói.
Vì thế Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân ôm Tô Tô về nhà.
Tần Dư Trạch đi sau ba người, nhìn Tô Tô và Hổ Tử trong lòng Tần lão phu nhân.
Tần Dư Trạch cười với Tô Tô,ai biết giây sau Tô Tô liền quay đầu đi, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn.
Không thèm để ý hắn, cháu trai nhỏ này không ngoan!
Kìa…!Tần Dư Trạch “囧”, không phải tiểu nha đầu này vừa rồi còn giúp hắn nói chuyện à? Sao lại không để ý hắn rồi?
Không biết tại sao, lúc này thấy tiểu nha đầu không để ý đến mình, Tần Dư Trạch cảm thấy trong lòng không vui.
Rõ ràng lúc nãy đứng chắn trước mặt để bảo vệ hắn đáng yêu thế mà!
Lúc nãy giúp hắn giải thích với ông nội cũng dễ thương chết đi được!
Vì vậy, con gái lật mặt là không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ à?
***
Đến tám giờ tối, sau khi ăn tối xong Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân có việc phải ra ngoài.
Vì vậy một mình Tô Tô ngồi trên thảm trong phòng khách xem sách tranh cùng Hổ Tử.
Mặc dù đã một trăm linh ba tuổi rưỡi, nhưng gần đây Tô Tô mới được xem sách tranh của loài người.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng loài người có những thứ thật sự rất là đẹp, bé vừa xem liền thích mê.
Mới xem một lúc thì có một người đàn ông thân hình cao lớn từ ngoài cửa đi vào.
Khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, mày rậm mắt sáng.
Ngoại hình rất giống người mẫu trên tạp chí mà trước đây Tô Tô từng xem.
Rất rất đẹp trai.
Lúc Tô Tô nhìn người đàn ông thì hắn cũng đang nhìn Tô Tô.
Tần Dư Hoài đi công tác vài ngày.
Bởi vì biết ông bà nội trở về nên hắn về Hoa thành trước mấy ngày.
Chiều nay vừa xuống máy bay.
Vào nhà không thấy ông bà đã lâu không gặp, nhưng lại nhìn thấy một bé gái.
Một bé gái trắng trẻo, mặc đồ ngủ màu hồng nhạt, đang ngồi trên thảm, còn có một con mèo con màu trắng nằm trong lòng bé.
Tần Dư Hoài nhíu mày, hoài nghi nhìn Tô Tô chằm chằm.
Địch không động ta không động, Tô Tô thấy người đàn ông này không có động tĩnh gì nên bé cũng ngồi im.
Hai người nhìn nhau như vậy một lúc.
Cuối cùng vẫn là Tần Dư Hoài chủ động đến trước mặt Tô Tô, từ trên cao nhìn xuống đứa bé: “Em là ai? Tại sao lại ở trong nhà anh?”
Tần Dư Hoài vừa mở miệng liền nghe ra giọng hắn trầm rất có sức hút nhưng lại rất lạnh lùng.
“Anh lại là ai? Tại sao vào nhà em?” Tô Tô lại hỏi ngược lại.
Tần Dư Hoài nghe vậy càng nhíu chặt mày..