Edit by J
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
Bên cạnh Tô Tô, con mèo trắng mà bé nuôi cũng nhảy lên giường, cùng giúp bé cung cấp dịch vụ “báo thức” cho Tần Dư Trạch đang ngủ trên giường.
Nghe thấy tiếng gọi, Tần Dư Trạch không những không dậy, ngược lại còn rúc đầu vào trong chăn, theo bản năng trốn tránh âm thanh quấy nhiễu giấc ngủ người khác này.
Mặc kệ Tô Tô cùng con boss của bé kêu thế nào thì Tần Dư Trạch vẫn nằm trong chăn giả chết.
Hắn cho rằng kiên trì như vậy một lúc thì Tô Tô sẽ từ bỏ.
Một lúc sau, quả nhiên bên ngoài chăn không còn động tĩnh gì.
Tần Dư Trạch đang muốn thả lỏng, tiếp tục tiến vào mộng đẹp của mình.
Thì chân hắn đột nhiên bị vật nặng đè xuống, là Tô Tô ngồi hẳn mông lên chân hắn!
Một tay Tần Dư Trạch nắm chặt lấy ga giường.
Nhịn, phải nhịn, Tần Dư Trạch, bây giờ mày không thể dậy, nhất định không thể dậy! Nếu như bây giờ mà dậy thì là mày thua!
Tô Tô ngồi trên chân Tần Dư Trạch, giơ tay kéo chăn đậy trên chân hắn, lộ ra hai cẳng chân đầy lông của Tần Dư Trạch.
Tay nhỏ cầm chắc một sợi lông chân của Tần Dư Trạch, ra sức kéo.
“Aaa oaaa…” Một tiếng kêu thảm thiết chấn động vang lên.
Làm ba người đang ăn sáng dưới lầu hoảng sợ lần lượt dừng đũa.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
“Cái đó, tôi vừa nói với bé ngoan là phải dịu dàng chút, con bé chắc vẫn nhớ đi?” Giọng điệu của Tần lão phu nhân không chắc chắn lắm.
“Chắc là nhớ đi?” Tần lão thái gia cũng không quá tin.
Hai người lo lắng nhìn lên trên lầu.
Tần Dư Hoài nhíu mày, theo kinh nghiệm tối qua, hắn hơi lo lắng cho em trai của mình.
Hắn thừa nhận là cần phải dạy cho em trai không nên nết của hắn một bài học.
Chỉ là nhóc con này…
Tần Dư Hoài đứng dậy: “Con đi xem thử.”
Sau đó Tần Dư Hoài bước nhanh lên lầu.
Tần Dư Hoài vào phòng Tần Dư Trạch, chỉ thấy hắn đang cuộn chăn rúc vào một góc giường.
Trên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn viết đầy chữ “tủi thân”.
Giống hệt cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Thấy Tần Dư Hoài vào phòng, Tần Dư Trạch vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Anh cả! Anh về lúc nào vậy?”
“Tối qua.”
“Sao anh không nói với em một tiếng?”
“Anh có chuyện cần phải giải quyết.” Vẻ mặt Tần Dư Hoài nghiêm túc, không nhắc đến chuyện tối qua mình bị Tô Tô trói gô lại.
“Anh cả, anh gặp qua cái…!cái…!cái người này chưa?”
Tần Dư Trạch chỉ vào Tô Tô rồi hỏi Tần Dư Hoài.
Ngập ngừng cả buổi cũng chưa nghĩ ra nên gọi Tô Tô là gì.
Gọi tiểu quái vật thì lại sợ bị đánh.
Hơn nữa hôm qua nhóc con vừa mới cứu hắn, lại gọi em ấy như vậy thì thực không hay.
Nhưng gọi là cô nhỏ thì hắn lại thực sự không gọi được.
“Gặp rồi! Buổi chiều anh đưa em ấy và ông bà đi làm giám định ADN.
Nếu như có kết quả giám định chứng minh em ấy quả thật là con gái trên quan hệ huyết thống của ông bà, anh sẽ báo cho những người khác trong nhà biết.” Tần Dư Hoài nói.
“Vậy anh cả, anh có thể giúp em mang em ấy ra ngoài trước không, em còn chưa tỉnh ngủ a…!Anh nhìn em ấy, còn nhổ một sợi lông chân của em…” Tần Dư Trạch vội vàng xin Tần Dư Hoài giúp đỡ.
“Nhổ lông chân thôi, không phải chuyện gì lớn.”
So với việc bị trói gô, nhổ lông chân thật sự không tính là chuyện to tát gì.
“Sao chỉ là nhổ một sợi lông chân! Rất đau đó! Hơn nữa kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, lông chân không phải muốn nhổ là nhổ!” Tần Dư Hoài đáng thương tố khổ với anh cả của hắn.
“Chỉ là một sợi lông chân.” Vẻ mặt Tần Dư Hoài không biết vì sao lại càng âm trầm.
“Anh cả…” Cáo trạng không thành, Tần Dư Trạch càng tủi thân, lông chân đáng thương của hắn a…
_Hết chương_.