Edit by J
Đc: wattpad “tiemcanhnhadodo”
***
“Không phải, hắn là cháu trai còn con là cô!” Tô Tô vội vàng vẫy tay nói.
“Này?”
Đối phương sững sờ tại chỗ.
Người bên cạnh nghe thấy cũng chết lặng.
“Bạn nhỏ, có phải con nhớ nhầm rồi không? Con là cô, hắn là cháu trai, nhưng mà hắn lớn hơn con nhiều thế!”
“Không nhầm đâu! Con là cô! Ba con nói rồi, không liên quan đến tuổi tác! Con chính là bề trên của hắn!” Dáng vẻ Tô Tô rất chắc chắn nói.
Mấy người lớn ngơ ngác nhìn nhau.
Thật hay giả vậy?
Vậy người lớn trong nhà đó cũng quá ấy rồi đi! Bọn họ quay sang nghi ngờ nhìn Tần Dư Hoài.
Tần Dư Hoài cũng không muốn trả lời câu hỏi này, kéo tay Tô Tô rời đi.
Tần Lạc Vân và Tần Cẩm Phương cũng nhìn thấy Tần Dư Hoài và Tô Tô.
Tần Cẩm Phương cho rằng hôm nay người đến tham gia hoạt động cùng Tô Tô là anh cả ông, còn đang muốn nhân cơ hội này làm dịu quan hệ với anh cả một chút.
Không nghĩ đến lại là thằng cháu lạnh lùng vô tình này! Thằng này không dễ dụ!
Mấy lần trước lúc qua Tần gia đòi tiền, gặp được bố nó thì còn đòi được, gặp được thằng này thì không vui tí nào!
Sớm biết như thế thì ông đã không đến!
Lát nữa mà thật sự có hoạt động tốn sức, vậy bộ xương già này của ông làm sao chịu được giày vò?
Tần Lạc Vân cũng có chút không vui.
Mỗi lần đến lúc phụ huynh tham gia hoạt động, bé vẫn luôn thể hiện không tốt lắm, luôn bị các bạn nhỏ khác vượt qua.
Mà hoạt động năm nay bé càng để ý hơn, bởi vì Tô Tô, người mà bé ghét cũng tham gia, bạn ấy còn dẫn anh Dư Hoài mà bé thích đến nữa.
Cô Chu làm người dẫn chương trình của hoạt động gia đình lần này.
Sau khi sắp xếp vị trí cho phụ huynh và các bạn nhỏ xong liền giải thích qua nội dung của hoạt động đầu tiên “Trèo đèo lội suối” cho mọi người.
Đơn giản chính là phụ huynh làm chống đẩy, khi phụ huynh chống người lên thì các bạn nhỏ liền bò qua ở bên dưới.
Đợi phụ huynh hạ người xuống thì các bạn nhỏ lại bước qua lưng của phụ huynh.
Chính là “trèo đèo” rồi “lội suối” như thế thì sẽ được tính là một lượt.
Cuối cùng hoàn thành được càng nhiều lượt thì sẽ giành được càng nhiều bông hoa đỏ.
Nghe cô giáo nói xong, Tần Dư Hoài và Tô Tô mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tần Dư Hoài: “Em nghe hiểu quy tắc chưa?”
Tần Dư Hoài nghi ngờ khả năng nghe hiểu của Tô Tô.
Tô tô: “Cháu có thể làm động tác đó không?”
Còn Tô Tô lại nghi ngờ tố chất thân thể của Tần Dư Hoài.
Tần Dư Hoài: “Em yên tâm đi, chỉ cần em đừng giẫm lên người anh là được.”
Tô Tô vỗ ngực nói: “Cô sẽ không giẫm cháu đâu! Cháu cố gắng là được rồi! Không làm được cũng không sao! Cô sẽ không cười cháu đâu! Ba nói rồi, chúng ta tham gia chủ yếu chơi là chính, xếp hạng không quan trọng!”
Tô Tô không ôm hi vọng gì về việc thắng cuộc thi, còn rất chu đáo săn sóc mà an ủi Tần Dư Hoài.
Nghe thấy Tô Tô an ủi mình, trong lòng Tần Dư Hoài chẳng cảm thấy được an ủi tẹo nào.
Trong lòng em ấy, hắn yếu ớt thế à? Vấn đề này khiến cho Tần Dư Hoài có một vài so đo trong lòng.
“Bắt đầu rồi, chuẩn bị cho tốt.” Tần Dư Hoài trầm giọng nói với Tô Tô.
Tần Dư Hoài đã dựa theo chỉ thị nằm sấp lên tấm đệm thể thao, hai tay chống nửa người lên.
Theo tiếng ra lệnh của cô giáo, Tần Dư Hoài bắt đầu linh hoạt làm chống đẩy.
Tô Tô liền phối hợp với hắn trèo qua bò lại.
Ông bà cụ Tần gia ở xa quan sát, nhiệt tinh cổ vũ cho con gái và cháu trai:
“Bé ngoan giỏi quá! Bé ngoan cố lên!”
“Bé ngoan cố lên! Còn có ba nhóm! Còn lại ba nhóm thôi!”
“Bé ngoan cừ quá! Con giỏi quá đi! Ba mẹ tự hào vì con!”
“…”
Còn Tần Dư Hoài đã mệt đến mức mồ hôi ướt hết đầu thì một chữ hai người cũng không có nhắc đến.
Rõ ràng là người vất vả nhất, nhưng lại không xứng được gọi…
_Hết chương_.