Tiểu Tổ Tông
Chương 14: Long quỳ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối hôm nay có chút im lặng. Thời Ấu Nghiên không trở về, cháu ngoại bảo bối Thời Cổn Cổn cũng không thấy bóng dáng. Cha Thời buổi chiều cũng đã đi công tác. Trên bàn ăn chỉ còn lại mẹ Thời cùng con trai lớn trầm mặc ít nói, không thích mở miệng của bà.
Điêu Bảo Thụy quả thật nuốt không trôi. Ngẩng đầu nhìn con trai mấy lần, thế nào cũng không hiểu. Vì sao con trai nhìn có tư chất, có trách nhiệm như vậy lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế?
Thật là không có tính người!
Trên Wechat, Tạ Văn Tư gửi tới một tin nhắn dài, cặn kẽ nói rõ quá trình coi mắt lần này. Trong đó, các câu, các từ đều hoàn mỹ, tưởng như uyển chuyển, nhưng thực chất thì trực tiếp chỉ ra bản tính cặn bã của con trai bà.
Giáo sư Điêu Bảo Thụy đặt đũa xuống, quyết định muốn nói chuyện rõ ràng với con trai.
Làm tiểu cô nương nhà người ta lớn bụng, nhưng lại không nói tiếng nào, thậm chí còn để cho cô gái nhỏ đuổi theo đến hiện trường coi mắt.
Mọi người phân xử xem, có thể nói thế này sao?
Tốt xấu thì cũng phải cưới hỏi đàng hoàng mang về nhà, sinh một đứa con mập mạp mới đúng chứ!
” Mẹ đối với cuộc sống riêng tư của con không can thiệp, nhưng không có nghĩa là con muốn làm gì thì làm mà không chịu trách nhiệm.”
Giáo sư Điêu Bảo Thụy lời lẽ chính đáng, thậm chí còn gõ bàn hai cái tỏ ý nghiêm túc.
Mấy ngày nay, dì giúp việc nấu cơm bỏ muối hơi nhiều, canh cà chua trứng mặc dù thơm ngon, nhưng quá mặn. Thời Ẩn Chi chỉ uống mấy ngụm liền bỏ muỗng xuống, gắp miếng Thanh sao tứ quý đậu*, mùi vị ngược lại không tệ, giòn mà tươi non.
( * Đây chính là món Thanh sao tứ quý đậu:
:
Nghe tên sang vậy thôi nhưng lại là món đỗ xào của mình =)))
Anh ngước nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nội tâm không che dấu được vui vẻ của mẹ, nội tâm không chút gợn sóng.
” Nếu mẹ nói là chuyện xem mắt hôm nay thì con có thể giải thích.”
” Giải thích cái gì! Con không cần giải thích. Làm tra nam mà còn lí luận? Mẹ nói cho con biết, con phải phụ trách với tiếu cô nương người ta. Phải chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng cô gái nhỏ.”
Cầm đũa lên gõ vào bát, bà Điêu Bảo Thụy tức giận muốn đánh người.
Thật là, lão Thời lúc nào cũng đi công tác, hết lần này tới lần khác, lại còn là lúc này. Làm bà muốn tìm một người giúp đỡ cũng không có.
Thời Ẩn Chi:….
Giáo sư Điêu Bảo Thụy thấy con trai im lặng, liền cho là đã biết sai lầm. Vì vậy liền ngựa không ngừng vó tiếp tục giảng đạo lí, tận tình khuyên bảo.
” Từ nhỏ mẹ đã nói với các con rồi, không thành tài thì cũng phải thành người! Nhìn một chút chuyện con làm xem, còn giống người sao? Cô nương kia tên là gì, bây giờ mẹ liền gọi điện tới, thay con nói xin lỗi.”
Hiển nhiên, sự im lặng của Thời Ẩn Chi sẽ chỉ khiến cho bà Điêu Bảo Thụy tưởng tượng ngày càng nhiều, tình huống cũng sẽ ngày càng tô đen.
Thời Ẩn Chi một tay chống trán, nháy mắt, bất đắc dĩ thở dài.
” Gọi là Tống Y, là một họa sĩ nổi danh quốc tế. Là bệnh nhân trước kia của con. Cô ấy cùng con trai ngài một chút quan hệ cũng không có, trong bụng cũng không có con.”
Một câu nói liền giải thích rõ, không có dư thừa.
Nghe xong con trai giải thích, một giây kế tiếp bà Điêu Bảo Thụy liền lập tức lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, nhập hai chữ Tống Y.
Năm phút sau ——
” Con trai, đây là con phải không?”
Bà Điêu Bảo Thụy mở ra một bức ảnh, đặt trước mặt Thời Ẩn Chi, giọng nói vô cùng thất vọng.
” Con nhìn đi, đối với mẹ còn nói dối. Cô nam quả nữ cùng đi xem phim điện ảnh? Con còn làm tiểu cô nương người ta khóc.”
Lại thở dài, Thời Ẩn Chi bưng chén canh trứng cà chua kia đến, uống một hơi hết sạch. Đột nhiên có cảm giác cũng không có mặn như vậy.
” Mẹ, tin tưởng con trai người. Năm nay nhất định sẽ có thêm nhân khẩu.”
“!! Tốt!!”
Giáo sư Điêu Bảo Thụy một hơi đáp ứng, vui mừng phấn khởi gửi Wechat cho cha Thời, báo cáo một tin tức xúc động.
Đối phó xong mẹ đại nhân nhà mình, Thời Ẩn Chi mới coi như nhàn rỗi.
Anh theo thói quen đi đến thư phòng, chuẩn bị xem tập san luận văn mới nhất.
Ngón trỏ đã đặt trên nút nguồn của máy tính đột nhiên thu lại.
Luận văn lúc nào cũng có thể xem, cần gì phải gấp gáp lúc này?
Thời Ẩn Chi tắt đèn thư phòng, kéo đôi dép bông đi về phòng ngủ của mình.
Anh lấy điện thoại ra, mở trang bìa Weibo.
Một lát sau, vẻ mặt từ trước đến nay luôn lãnh đạm của Thời Ẩn Chi rốt cuộc cũng xuất hiện chút bất đồng.
” Tôi đã nói rồi, họa sĩ đều phải trải qua mấy năm tôi luyện, ở đâu ra họa sĩ mới hơn hai mươi tuổi?”
” Nhìn cô ta mấy ngày trước bị đâm, rõ ràng chỉ bị thương da thịt mà còn làm như rất nghiêm trọng phải nằm viện, không phải là làm quá sao?”
” Lúc triển lãm tôi mang con trai đi cùng, hoàn toàn không ra hình dạng gì, còn không vẽ tốt bằng con trai tôi, đều không biết cái gì gọi là Graffiti* nha.”
( * Graffiti: là tranh phun sơn, là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường…)
…
Trên Internet luôn có một đám người tự xưng là anh hùng bàn phím, đạp người khác để đứng trên cao của đạo đức.
Nào ngờ hoàn toàn đều do các doanh hào điều khiển. Dưới tình huống căn bản không có bất kỳ chứng cớ nào liền công kích, chê bai những người khác.
Tự cho là ở trên mạng tự do ngôn luận thì không ai có thể bắt mình, không chút kiêng kỵ.
Nhưng thật ra chỉ là một con hề đang nhảy nhót, nhảy nhót lợi hại hơn nữa thì cũng không có người thưởng thức.
Ánh đèn phủ lên người Thời Ẩn Chi, phủ cho anh một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Bên trong phòng ngủ là hai màu trắng đen chủ đạo, một chút màu sắc ấm áp cũng không có. Phòng ngủ của Thời Ẩn Chi cũng giống như con người anh vậy, nghiêm túc chỉnh tề, không qua loa. Toàn bộ phòng ngủ, trừ một cái giường lớn, một cái tủ treo quần áo cùng một cái ghế sofa ra thì không còn bất kì đồ dư thừa nào cả.
Ghế sofa là màu xám tro nhạt, không lớn, chỉ đủ hai người ngồi, còn vừa vặn để một cái gối ôm màu trắng gạo.
Thời Ẩn Chi ngồi trên ghế sofa, anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mở Wechat ra, hiếm khi đánh một đoạn dài trong khung nhắn tin.
An ủi người khác Thời Ẩn Chi không quá giỏi, nhưng anh sợ bây giờ không an ủi thì ngày mai Tống Y thì sẽ ôm anh khóc lóc, lau mũi kể lể những bình luận không tốt trên Internet.
Bên trong phòng VIP của khách sạn Tiên Lâm, chăn có viền màu vàng, chiếc giường lớn mềm mại rộng hai mét. Trung tâm phòng còn treo một chùm đèn thủy tinh, ánh đèn vàng nhạt chiếu vào căn phòng chủ đạo là màu vàng, khiến cho cả phòng đều tràn đầy hơi thở ấm áp.
Đang nằm trên giường vui vui vẻ vẻ xem những bình luận trên mạng, đột nhiên Wechat hiện ra nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô mở ra nhìn, là tin nhắn của Thời Ẩn Chi.
” Người hút thuốc trông giống như người bình thường vậy. Nhưng thật ra bên trong phổi của hắn giống như rừng rậm bị đốt, không có chút sức sống nào. Mà người bình thường bên trong phổi giống như ngọn lúa, tràn đầy sức sống và hy vọng.
Theo nghề y mà nói, bất kỳ một người nào bị bệnh mãn tính thì không thể chữa được. Mà những người trên mạng nói những lời ” không có lương tâm” đều mắc bệnh mãn tính. Cho nên, không cần quá để ý đến.”
Một đoạn văn rất dài, đoạn đầu tiên Tống Y cũng không hiểu là có ý gì. Cho đến khi nhìn thấy một câu cuối cùng, trong nháy mắt cô mới hiểu.
Khóe miệng Tống Y không tự chủ đắc ý giương lên, ngay sau đó không nhịn được cười ra tiếng. Cuối cùng toàn bộ căn phòng đều có thể nghe được tiếng cười như điên của Tống Y.
Mẹ nó, hahahahahaha!!! Thời Ẩn Chi vậy mà sẽ gửi tin nhắn quan tâm mình!!!!
Ôm gối ở trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần, giống như người điên khóc lóc lăn lộn, vất vả lắm Tống Y mới khôi phục tâm tình.
Cô ở trong khung đối thoại gõ gõ xóa xóa hối lâu, lại luôn thấy không ổn, xóa đi nhập lại.
Vẫn luôn ở trên Wechat, Thời Ẩn Chi liền thấy nhắc nhở của Wechat ” Đối phương đang nhập….”
Sau đó, không có gì.
Đợi nửa ngày mà một tin nhắn cũng không gửi đến.
Thời Ẩn Chi nghĩ có lẽ Tống Y quá thương tâm nên gõ mãi mà cũng không biết nên viết cái gì.
Tiểu cô nương lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này làm sao có thể không hoảng hốt?
Anh không suy nghĩ nhiều, liền gọi điện thoại qua Wechat.
“Đinh đinh đinh…” Trang Wechat đột nhiên nhảy ra cuộc gọi.
” Ai nha, trời ơi! Thời Ẩn Chi có phải thích mình rồi hay không???!!!”
Tống Y cầm điện thoại di động như cầm bảo vật vậy, quý vô cùng. Cô đem đầu chui vào trong chăn, ngây ngô len lén cười.
Thật vất vả mới ngừng cười, lúc này cô mới đưa một đầu ngón tay ra, chạm lên nút trả lời, lại mở tiếp loa ngoài.
Tống Y có chút tiếc nuối. Tại sao Thời Ẩn Chi gọi tới không phải là video?
“Tống Y, cô vẫn ổn chứ? Những bình luận trên Internet tạm thời không nên xem. Vì những người này thương tâm thì không đáng.”
Thanh âm Thời Ẩn Chi trầm thấp, âm sắc rất tốt, giống như ca sĩ hát tình ca vậy, vừa nghe tim liền không nhịn được đập thình thịch.
Há há há!!! Không ngờ Thời Ẩn Chi lại cho rằng mình thương tâm.
Nội tâm Tống Y cười như điên. Đảo tròng mắt một vòng, bỗng nhiên tay phải dùng sức ở trên đùi mình hung hăng bấm một cái, rất nhanh bắp đùi trắng như tuyết liền có dấu vết sưng đỏ.
Đau đớn nhanh chóng mang đến bi thương, trong hốc mắt Tống Y nháy mắt trào ra nước mắt.
” Không ổn, tôi một chút cũng không ổn. Bọn họ tại sao có thể nói tôi như vậy? Tôi rõ ràng cũng không có làm gì sai! Huhu…”
Tống Y đã sớm nghiên cứu xem như nào khóc mới đẹp nhất, phải khống chế thanh âm như nào mới khiến người thương tiếc, xem vô số lần video “Tiên nữ rơi lệ”. Không nghĩ tới lần đầu tiên thực hành lại dùng trên người Thời Ẩn Chi.
Mà đầu bên kia điện thoại, Thời Ẩn Chi không thấy được dáng vẻ của Tống Y, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở trong điện thoại.
Thật thấp, giống như thú nhỏ nghẹn ngào, muốn nhịn không khóc, muốn cố gắng kiên cường, thút thít đứt quãng.
Khóc khiến cho người khác cảm giác khó chịu, làm đau lòng người.
” Đừng khóc, khóc sẽ trở nên xấu xí.”
Thời Ẩn Chi có chút bối rối, nghe thấy tiếng khóc của Tống Y liền vụng về an ủi.
Anh đã từng nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh viên không qua kì thi, cũng từng nghe em gái Thời Ấu Nghiên ở sân bay khóc không ra tiếng. Nhưng chưa bao giờ như bây giờ, tiếng khóc của Tống Y càng làm Thời Ẩn Chi khó chịu.
Khó chịu đến lòng cũng quấn lại rồi.
Khó chịu đến mức chỉ cần Tống Y nói gì, anh đều nguyện ý đi làm.
” Xấu thì kệ xấu! Bọn họ đều nói tôi lòng dạ rắn rết. Tôi đều khó chịu muốn chết, một mình lẻ loi, cũng không có ai tôi ôm một cái.”
Đầu bên kia điện thoại Tống Y thanh âm nghẹn ngào, vừa tức vừa giận, làm cho lòng người thương yêu không dứt.
” Tôi cho cô ôm. Nghe lời, đừng khóc.”
Thuốc giảm đau giống như thuốc phiện, được khen là món quà tốt nhất của thượng đế đem đến cho con người, dược lý tác dụng rộng rãi, nhất là có thể ngừng đau.
Thời Ẩn Chi nghĩ, tại sao thượng đế không đưa cho loài người thuốc có thể ngừng khóc?
Nếu như có, anh muốn đút cho Tống Y uống ngay bây giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!