Tiểu Tổ Tông - Chương 17: Mẫu lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tiểu Tổ Tông


Chương 17: Mẫu lệ


Trong trung tâm Kim Ưng ở khu Tiên Lâm, Tê Hà, quảng cáo các vật phẩm xa xỉ được dán trên tường, người mẫu Âu Mỹ trong tay cầm nước hoa, nụ cười rực rỡ lan tỏa.

Đi đến đều là sinh viên, vừa trẻ lại vừa tràn đầy sức sống, thỏa thích suy nghĩ về tương lai phía trước.

Tống Y, trẻ tuổi nhưng chẳng hề có chí tiến thủ, lúc này đang ở một quán ăn nào đó ăn cá nướng.

Cô và Thời Ẩn Chi mỗi người một suất cá Thanh Giang, một suất thêm vải, một suất thêm dứa.

Lẽ ra hai người ăn cá nướng ăn một con là đủ rồi, nhưng Tống Y nhất định không chịu, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ ——

Ăn hết tiền của Thời Ẩn Chi.

Nếu mà ăn không hết, cũng phải để anh tốn thật nhiều tiền. Ai bảo anh không muốn tự nấu cho cô ăn!

Gắp một miếng cá nhỏ, thêm nước chấm ớt cay nồng. Thịt cá tươi ngon kết hợp với nước chấm cay cay, là mỹ vị nhân gian.

Tiếp theo là món đậu phụ cá, tokbokki phô mai phối hợp với nước sốt đậm đà, sảng khoái, ngon miệng.

Thời Ẩn Chi nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống lịch sự. Nhưng thật ra lại ăn rất nhanh, một nửa con cá đã được anh ăn hết.

Thỉnh thoảng anh nhìn con cá Thanh Giang trong nồi của Tống Y, cảm thấy làm cá trong nồi này cũng thật không dễ dàng.

Bị thịt làm thành cá nướng cũng không nói, thế mà người ăn một miếng cũng không ăn, còn cầm hai chiếc đũa không ngừng đâm đâm chọc chọc. Một con cá ngon như thế lại bị chọc cho thê thảm không nỡ nhìn, không giống cá nướng nữa mà thành cá kho rồi.

Không những thế, Tống Y đã uống hết hai ly nước dừa, còn chuẩn bị gọi thêm ly thứ ba.

Lửa giận ngút trời, cần nước để hạ hỏa.

” Đừng chỉ uống, ăn một chút đi, nếu không dạ dày em không chịu được đâu.”

Khi phục vụ mang lên ly nước dừa thứ ba, Thời Ẩn Chi nhanh chóng bưng về phía mình, không để cho Tống Y uống nữa.

” Hăng quá hóa dở”, đạo lý này lúc nào dùng cũng thích hợp, chưa kể đến việc ăn uống như vậy không phù hợp với phương pháp dưỡng sinh của Trung y.

” Thời Ẩn Chi, anh làm cái gì vậy? Mời tôi ăn cơm mà một ly nước dừa cũng không cho uống. Hôm qua anh nói trong điện thoại rất dễ nghe, cái gì mà chỉ cần tôi muốn, anh cũng có thể cho tôi ôm! Hừ! Thế mà giờ đến cả nước cũng không cho tôi uống!”

Cầm cái muỗng đập mạnh vào đĩa sứ, Tống Y không kiềm chế được muốn nổi giận. Cô muốn cho Thời Ẩn Chi biết, cô rất rất ấm ức.

Rất nhanh xung quanh đã có người nhìn. Đã có kinh nghiệm lần trước, Thời Ẩn Chi lập tức giơ tay kéo thấp mũ của Tống Y xuống.

Tiểu tổ tông quả nhiên là tiểu tổ tông.

Thời Ẩn Chi kiên trì rất lâu, đành quyết định nhận thua.

Anh ho khan một tiếng, hắng giọng, chuẩn bị giải thích cho Tống Y.

” Trần Như Nhan nhìn rất xinh đẹp, học tập với thí nghiệm cũng tốt, tất cả các thầy cô giáo đều thích em ấy.”

Tống Y hung dữ:” Ồ!!!”

” Nhưng năng lực tôi có hạn, không dạy nổi học sinh ưu tú như vậy. Vừa rồi tôi đã nhắn tin cho hiệu trưởng, xin đổi giáo viên khác ưu tú hơn hướng dẫn em ấy, hiệu trưởng đã đồng ý.”

Hử??!!!

” Thật sao??? Không lừa tôi chứ?”

Đôi mắt Tống Y lập tức mở to, tinh thần phấn chấn.

Giống như con sóc con tâm trạng đang không tốt bỗng nhiên gặp được cả núi toàn quả thông, hưng phấn chạy không ngừng, hận không thể mang tất cả quả nhét vào trong bụng, đến mức căng phồng ra mới thôi.

Cùng người đáng yêu ở chung một chỗ, tâm tình cũng cảm thấy đáng yêu.

Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y thay đổi sắc mặt trong một giây, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn, khẽ “Ừ”.

” So với vàng còn thật hơn.”

Thấy lời khẳng định của Thời Ẩn Chi, Tống Y vui vô cùng. Cô đã không còn cảm thấy trời đẹp bình thường nữa, mà trời đẹp như ở đường xích đạo, nhiệt tình như lửa, có thể đốt cháy mặt đất.

Không cần uống nước dừa để hạ hỏa nữa. Tống Y gắp từng miếng cá Thanh Giang bị mình chọc nát, từng miếng từng miếng chấm nước sốt rồi ăn, khôi phục sức chiến đấu.

Trời xanh mây trắng, con người như mặt trời mọc rạng rỡ, mạnh mẽ tiến về phía trước, sinh trưởng tự do.

Đến khi ăn xong cá nướng, đã gần hai giờ chiều.

Tống Y nhớ tiết học đầu tiên buổi chiều của Đại học y dược N bắt đầu lúc hai giờ chiều.

” Buổi chiều anh có tiết dạy không? Đã sắp hai giờ rồi.”

” Tôi đã nhờ giáo viên khác dạy thay một tiết rồi, không cần vội. Giờ đi đến vườn hoa tản bộ một chút.”

Vốn chiều nay Thời Ẩn Chi có ba tiết dạy kê đơn thuốc của lớp Trung Tây y, nhưng mà anh đã sớm nhờ cô Vương của phòng nghiên cứu dạy hộ một tiết.

Tỷ lệ vượt qua kì thi chính tả đơn thuốc của lớp Trung y hệ 5 năm cao như vậy, cho nên anh muốn nhìn xem, nếu như đổi một giáo viên khác dạy, tỷ lệ chính tả của lớp Trung Tây y có thể khá hơn hay không.

Tống Y hơi ngạc nhiên, không ngờ Thời Ẩn Chi ngay cả tiết dạy của mình cũng nhờ người khác dạy thay.

Từ trước đến nay, cô là người không giấu được cảm xúc, hơi chút đắc ý cũng dễ dàng biểu hiện lên mặt, lúc này cũng như vậy.

Nhìn xem, Thời Ẩn Chi lại vì muốn cùng cô đi dạo mà ngay cả tiết dạy cũng bỏ, mặc dù chỉ có một tiết.

Làm thế nào đây!!! Quả nhiên cô vẫn có sức hấp dẫn to lớn!! Hahaha

Từ trung tâm Tiên Lâm đến Đại học y dược N chỉ mất tầm hai, ba điểm dừng; nếu lái xe thì không quá mấy phút sẽ đến.

Xe Thời Ẩn Chi vào từ cổng Tây, vừa vặn có thể thấy vườn hoa cách tang. Sau khi đỗ xe ở một nơi gần bãi đỗ, Thời Ẩn Chi liền cùng Tống Y đi theo con đường nhỏ vào vườn hoa cách tang.

” Chỗ này ban đầu có phải là đường không? Tại sao tôi thấy như do người ta dẫm lên thành đường vậy?”

Đường mòn ở giữa vườn hoa đều toàn bùn, không phải được làm từ đá ngỗng hoặc gạch men. Thỉnh thoảng còn thấy một, hai cây hoa cách tang đổ xuống.

” Phần lớn đều do người làm vườn lúc trồng hoa đi lại thành đường mòn, còn có một số khách đến ngắm cảnh đi lên. Tất nhiên còn có rất nhiều sinh viên trong trường đi nữa. Con đường phía trước đã được rải đá, tương đối rộng rãi.”

Hoa cách tang rất cao, chiều cao đã vượt quá đầu gối. Thời Ẩn Chi đi dọc theo con đường nhỏ, phía trước tràn đầy hoa cách tang.

Tống Y thấy tiếc khi không đem máy ảnh theo. Bây giờ cô chỉ có thể lấy điện thoại tạm chụp mấy tấm. Nhưng mà điệp thoại chụp cũng rất đẹp, quả nhiên là do phong cảnh quá đẹp.

Người đến thăm quan vườn hoa cách tang của Đại học y dược N rất nhiều, đa số là các cặp đôi, cũng có không ít phụ huynh đưa các bạn nhỏ đến ngắm cảnh.

Tống Y cầm điện thoại chụp hình không ngừng. Hoặc đứng, hoặc ngồi, thậm chí còn quỳ xuống đất, muốn chụp được tấm hình đẹp nhất. Sau đó ——

Đăng lên trang cá nhân.

Từ đường mòn cuối cùng cũng đi đến giữa đường lớn, ở giữa vườn hoa có một cây đại thụ lớn, rất to, rất cao. Vừa thấy liền biết cây này đã rất nhiều tuổi rồi.

Nhưng cái cây sống lâu như vậy đều là hóa thạch sống, quý giá vô cùng.

Cái cây trong Đại học y dược N tất nhiên cũng nằm trong số này, nó đã chứng kiến vinh quang và gian khổ của trường đại học.

Trên thân cây cổ thụ xanh biếc còn quấn rất nhiều dây vải màu đỏ, được dùng để cầu nguyện, cầu phúc. Nhìn từ xa, màu xanh biếc hòa cùng với một chút màu đỏ, phất phơ theo gió, nhìn rất mộng mơ.

” Cái cây này ở trường của anh được dùng làm cây cầu phúc sao? Bên trên có rất nhiều dây đỏ.”

Ở xa nhìn còn có mấy phần đẹp, chứ khi đến gần Tống Y cảm thấy làm thế không xứng đáng với cây già trăm năm này.

Người đời đều nói, sợi dây vải đỏ buộc lên càng cao thì càng có khả năng thực hiện được mong muốn của mình.

Cho nên đã khiến cho cây cổ thụ trăm tuổi chịu uất ức. Một cái cây rất tốt cuối cùng lại bị quấn lên rất nhiều dây vải đỏ, thậm chí có một cành cây chắc khỏe còn bị người ta trèo lên dẫm gãy.

Nếu cầm dao cứa vào thịt thì chúng ta sẽ thấy đau, sẽ gào khóc lớn, thậm chí còn trả thù hung ác. Cho nên không có ai tùy tiện đi làm tổn thương người khác.

Còn cây thì sao?

Cây không thể nói chuyện, cho nên bị gãy một cành cây cũng sẽ không đau? Hoa không biết nói cho nên khi nở bị ngắt cũng sẽ không thấy đau??

Con người luôn mâu thuẫn như vậy.

Một mặt nói phải bảo vệ người khuyết tật, một mặt lại mặc kệ những cây cỏ không biết nói. Cũng bởi vì bọn chúng không thể nói chuyện, không thể cử động nên sẽ không có cách trả thù, cho nên muốn làm gì thì làm sao?

” Những dây đỏ này phần lớn đều do người bên ngoài trường làm ra. Sinh viên trong trường đã có lệnh cấm, chỉ cần bị bắt được sẽ trừ điểm học phần.”

Nhìn những vết thương trên cây cổ thụ, Thời Ẩn Chi giải thích với Tống Y.

” Hơn nữa, trường học cũng có riêng một người làm vườn bảo vệ cái cây này. Vải với dây đỏ cầu phúc bên trên cũng được dọn dẹp đúng giờ.”

Tống Y gật đầu, trả lời:”Như vậy coi như còn có lương tâm.”

Cây cổ thụ nằm ở trung tâm của vườn hoa cách tang, đi tiếp nữa còn có một đình nhỏ bằng gỗ, xung quanh cũng tụ tập rất nhiều du khách.

Đất ở vườn hoa không bằng phẳng, địa hình từ thấp đến cao, cái đình nhỏ ấy ở chỗ cao. Nếu đứng ở bên trong thì có thể nhìn thấy toàn bộ biển hoa cách tang.

” Đường lên hơi dốc, cầm lấy.”

Tống Y một năm bốn mùa đều đi giày cao gót, cho nên đi lên dốc không tốt lắm. Nếu không cẩn thận có thể té ngã.

Tống Y còn chưa lo lắng cho mình, đã thấy Thời Ẩn Chi đưa tay trái đến.

Tay trái anh nhẹ nhàng nắm lại, thân sĩ. Dễ nhận thấy anh cũng không muốn sàm sỡ Tống Y.

Cũng không do dự nhiều, Tống Y đưa tay phải đặt lên cánh tay Thời Ẩn Chi, mỉm cười xinh đẹp.

“Đi thôi! Vệ sĩ của tôi, bổn công chúa phải đến trong đình ngắm cảnh.”

Thời Ẩn Chi khẽ nhướn mày, cuối cùng vẫn thuận theo Tống Y, nói:

“Tuân lệnh, công chúa điện hạ.”

Một đường đi lên nhẹ nhàng, mùi hương hoa cách tang cũng theo gió bay khắp nơi. Tống Y chợt nhận ra, cô đã ngắm hoa cách tang lâu như vậy rồi mà đến bây giờ vẫn chưa biết ngôn ngữ của nó là gì.

” Thời Ẩn Chi, ngôn ngữ của hoa cách tang là gì?”

Tống Y chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi. Cô nghĩ Thời Ẩn Chi bác học như vậy, nhất định sẽ biết.

Nhưng không nghĩ tới Thời Ẩn Chi ở bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, sâu lắng như giếng nước cổ.

Cô sửng sốt, không hiểu Thời Ẩn Chi có ý gì đã nghe thấy anh khẽ cười, nói:

” Thương yêu người trước mặt.”

Tay Tống Y đang cầm điện thoại chụp ảnh đột nhiên dừng lại, không biết có phải mặt trời hôm nay quá đẹp hay do xung quanh quá náo nhiệt?

Tại sao tim cô bỗng dưng lại đập nhiệt tình như vậy, giống như bầu trời hoa cách tang, khi nở lại ấm áp và nồng đậm như vậy.

– ——————————

Xì poii chương sau~

Anh đột nhiên nắm lấy tay Tống Y, kéo cô vào trong ngực mình…

” Tối hôm qua khóc thê thảm như vậy còn muốn một cái ôm. Vậy bây giờ em tức giận tôi cũng ôm em một cái. Có thể dỗ em được không?”

– —-

Gáy lên anh em(≧▽≦)!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN